Lưu Luyến Không Quên - Lam Bạch Sắc

Chương 62-1



Hai giờ chiều, Ngô Đồng từ công ty đi ra, xe của Lệ Trọng Mưu đã đỗ ở cổng, Lâm Kiến Nhạc ngồi trên đó, Ngô Đồng hơi bất ngờ.



“Cô Ngô…” Bị Lệ Trọng Mưu liếc qua, Lâm Kiến Nhạc lập tức sửa lại: “À, bà Lệ, xin chào.”

Xe vừa chạy, Lệ Trọng Mưu rất tự nhiên kéo tay Ngô Đồng, dường như vô tình tay anh lướt qua, sau đó ngẩn ra, cúi đầu nhìn: “Nhẫn đâu?”

Bây giờ Ngô Đồng mới nhớ ra, cuống quýt lục trong túi xách, lấy ra chiếc hộp đựng nhẫn, rồi đeo vào: “Công ty nhiều mắt lắm miệng, lúc em đi làm thì tạm bỏ nhẫn ra.” Sau khi tan sở, cô lại quên mất phải đeo lên.

‘…”

“Em xin lỗi.”

“…”

“Chồng ơi, em xin lỗi.”

Hàng lông mày Lệ Trọng Mưu lúc này mới chịu giãn ra, không còn khó chịu nữa, sau đó anh nói: “Thực ra anh hơi lo, nếu không giữ bí mật với bên ngoài, nhỡ mà bên phía mẹ nghe được, thể nào cũng không xong.”

Lâm Kiến Nhạc nhìn cảnh này, trong lòng nghĩ, quả thật quá ư là…

Xe chạy đến bệnh viện, Lâm Kiến Nhạc vẫn chưa đi theo,Lệ Trọng Mưu đi rất chậm, hình như anh cũng không muốn đến gặp người đó. Ngô Đồng thì lo lắng không thôi, cô hỏi: “Chúng ta không cần chuẩn bị quà sao? Em nên làm thế nào? Bác trai vẫn là…”

Lệ Trọng Mưu chợt dừng bước: “Gọi bác Hướng là được rồi.”

Bác Hướng….

Ngô Đồng thật sự tò mò, cô nghĩ mãi không ra, chỉ cảm thấy gọi như thế không phù hợp lắm. Đi theo Lệ Trọng Mưu tới cửa phòng bệnh, hai người vẫn không nói gì với nhau.

Anh dừng lại.

Ngô Đồng cảm thấy không khí khá ngột ngạt, ngẩng đầu nhìn Lệ Trọng Mưu, vừa mới thấy anh không hề có chút nao núng, cô cúi đầu, cảm giác bàn tay mình được anh nắm chặt hơn.

Cô cầm tay anh: “Anh sao thế?”

Anh như vậy rõ là đang phân vân, còn có cả lo lắng mà cố tình giấu đi nữa.

Lệ Trọng Mưu thấy cô cau mày vì mình, anh đưa tay nhéo má cô: “Nói là đưa em tới, thực ra là anh không đủ dũng cảm một mình đi gặp ông ta.”

Đây là lần đầu tiên anh bộc lộ bản thân với cô, Ngô Đồng cũng hiểu, vì sao anh lại lo như thế. Cô kiễng chân hôn lên thái dương của anh, cười nhẹ: “Chúng ta cùng vào thôi.”

Hai người nhìn vệ sĩ đứng ngoài cửa, ngồi trên ghế bên cạnh còn có một người phụ nữ.

Là Lệ Chi Trữ?

Lệ Chi Trữ lo sợ nhìn vào phòng CT, không biết hai người họ đã đến. Ngô Đồng cắn cắn ngón tay, không nói gì, lặng lẽ lùi về phía sau. Lệ Trọng Mưu lập tức kéo cô trở lại. Nhớ tới lời anh nói trong xe, cô vội xoay mặt chiếc nhẫn cưới vào bên trong. Lệ Trọng Mưu dù nhìn thấy hành động này của cô, anh vẫn nở nụ cười.

Anh sợ Lệ Chi Trữ biết chuyện kết hôn của hai người? Những lời anh nói lúc nãy không ngờ khiến cô nhớ đến thế. Anh nắm tay cô, đến trước cửa sổ, khẽ gõ lên.

Lệ Chi Trữ giật mình, đảo mắt qua hai người. Lệ Trọng Mưu không đê ý, nhưng tim Ngô Đồng đập thình thịch.

“Cháu chào bác.”

Lệ Chi Trữ không đáp. Lệ Trọng Mưu bên cạnh lại siết tay cô chặt hơn một chút, mắt anh nhìn chằm chằm thân ảnh nằm trên giường bệnh: “Ông ta sao rồi?”

Sắc mặt Lệ Chi Trữ dịu hẳn: “Nếu kết quả kiểm tra không tốt, sẽ thay thuốc khác, nhưng cũng làm cho tim chịu nhiều áp lực hơn.”

“Ung thư giai đoạn mấy rồi?”

Lệ Chi Trữ cười, bỗng nói: “Eric, thật ra con vẫn rất quan tâm đến ông ấy.”

Sắc mặt Lệ Trọng Mưu trầm xuống, anh nghe Lệ Chi Trữ nói tiếp: “Cô Ngô, cô có thể cùng tôi ra ngoài đi dạo một lát không?”

Ngô Đồng ngạc nhiên, Lệ Trọng Mưu cũng vậy. Trước kia Lệ Chi Trữ chưa bao giờ dùng giọng điệu này nói chuyện với cô. Ngô Đồng hít sâu, định trả lời, Lệ Trọng Mưu liền nhích người nắm chặt tay cô, ý bảo cô từ chối.

Ngô Đồng không nghe theo anh, cô trả lời: “Vâng ạ.”

Lệ Chi Trữ không quen nhìn thấy một Lệ Trọng Mưu như vậy, sinh động, cảm xúc dễ bị ảnh hưởng – mà tất cả mọi thứ này, không nằm trong phạm vi hiểu biết của bà.

Cho dù Lệ Trọng Mưu là con trai của mình.

Con mắt nhìn Ngô Đồng của bà càng thêm sâu thẳm.

Lệ Trọng Mưu buông lỏng tay Ngô Đồng, nhẹ thầm thì vào tai cô: “Bà ta có nói gì em cũng đừng đồng ý.”

Ngô Đồng gật đầu, đẩy xe lăn ra khỏi phòng bệnh.

Không khí phảng phất hơi nước, Ngô Đồng đẩy chiếc xe lăn qua hành lang khu chữa bệnh, ánh sáng tràn ngập khắp nơi, giờ đã qua 12 giờ trưa. Tiếc rằng quý phu nhân ở cạnh cô luôn giữ vẻ lạnh như băng, cả quãng đường một nụ cười cũng không có. Ngô Đồng dựa vào cột dừng lại, chờ Lệ Chi Trữ nói trước.

Mái tóc dài được búi cẩn thận, không hề thấy một sợi bạc, bà vuốt vuốt chúng: “Cô Ngô có biết Mark không?”

Ngô Đồng im lặng, mãi lâu sau mới gật đầu.

Chuyện cũ không phải cô không nhớ lại, mà chỉ là phỏng đoán, Ngô Đồng không dám quá tin những gì mình nghĩ, càng không muốn chứng thật điều gì.

Sống mà rõ ràng quá, có khi lại khổ hơn những người ngốc rất nhiều.

“Mark vốn ở đây, lúc nãy Lương gia gọi nhờ nó chút việc nên mới đi. Nó nói sẽ nhanh chóng quay về, dù sao thì công việc với nó mới là quan trọng, còn quan trọng hơn cả cha mình nữa.”

Lệ Chi Trữ nói tới đây dừng lại. Bà thấy chút ánh sáng chợt lóe lên trong mắt Ngô Đồng. Bấy giờ mới tiếp tục: “Không giấu gì cô Ngô, lúc đầu tôi muốn giới thiệu Gigi cho Eric, nào ngờ phản tác dụng, Eric lại giao Gigi cho Mark. Chúng nó nháo nhào như thế, quả thực tôi không thể làm gì thêm nữa.”

Nói chuyện cùng Lệ Chi Trữ lúc nào cũng phải gồng mình lên, huống chi mỗi một câu của bà đều là những điều Ngô Đồng không hề muốn nghe. Cô biết mình không cản được bà, đành hít thật sâu: “Bác gái muốn nói gì ạ?”

“Tôi biết cô Ngô từng có thời gian qua lại với Mark. Ngày trước hai anh em chúng nó thích đấu đá nhau tôi còn mặc kệ. Nhưng cô thấy đấy, cha ruột chúng nó bây giờ đang thế này, không được phép có bất kì sai sót nào.”

Cách lớp thủy tinh, thấp thoáng phía xa màu xanh của cây cỏ, tia sáng lấp ló sau vòm lá, rơi vào trong mắt Ngô Đồng, anh em…

Phải chăng Lệ Chi Tữ muốn nói với cô rằng cô rất may mắn trở thành vật tranh đấu của hai anh em họ?

“Ý của bác gái là muốn cháu rời đi?”

Ngô Đồng thay Lệ Chi Trữ nói thẳng ra, sắc mặt bà man mác buồn: “Cô Ngô, chuyện này cũng vì tốt cho cô. Một người đàn ông không dùng chân tình đối đãi với cô, hậu quả ra sao, tôi nghĩ cô rõ hơn tôi nhiều.”

Ngô Đồng nắm chặt các khớp tay, cơn đau nói cho cô biết, cô khong hề nghe nhầm. Cô tin vào lời nói của bà ấy, rất tin. Nhưng – Viên kim cương cứng nhắc đâm vào lòng bàn tay, nó thực sự tồn tại. Cô từ từ thả nắm tay, xoay chiếc nhẫn kim cương trở ra, đưa tay ra trước mặt Lệ Chi Trữ. Được ăn cả, ngã về không.

Sắc mặt bà ấy chợt trở nên xám xịt, đầy vẻ khiếp sợ. Bà nhìn người phụ nữ trẻ tuổi này.

Ngô Đồng nhìn lại với ánh mắt kiên định. Lệ Chi Trữ không biết hóa ra người phụ nữ yếu đuối trước kia cũng có thể có mặt như thế này. Tầm mắt bà dừng lại trong đôi mắt Ngô Đồng.

“Bác gái, bác nên nói cho con biết sớm hơn một chút.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.