Lưu Luyến Ngàn Năm

Chương 12: Hỗn loạn ngàn năm sau – Biệt thự Potter



Thời gian ngàn năm sau rõ ràng chậm hơn nơi Harry đang sống, bên kia đã tới tháng một mà bên này lại mới tới gần Halloween.

Có người ôm tâm lý may mắn nói, “Trước kia mỗi khi Halloween Kẻ Được Chọn ở đây đều xảy ra một ít chuyện, năm nay chắc là không có gì rồi.”

Nhưng hiển nhiên, thần may mắn cũng không chiếu cố bọn họ, dù Kẻ Được Chọn không ở nhưng sóng gió Hogwarts dường như sẽ không vì vậy mà dừng lại.

Đương nhiên, nói cho cùng, trận sóng gió này còn có quan hệ dây mơ rễ má với Kẻ Được Chọn kìa.

Nguyên nhân gây ra mọi chuyện, chính là tuyên ngôn muốn chuyển trường mà Harry nói ra tại lễ đường ngày đó. Từ sau khi Harry nói rằng mình sẽ chuyển trường mà còn rời khỏi lễ đường, họ đã không còn gặp qua Harry, mà còn không có nhận được bất cứ tin tức nào liên quan tới Harry nữa.

Ngay cả hai người bạn tốt của Harry cũng nói năng cẩn thận về hành tung của cậu – đừng nói họ không biết Harry rốt cuộc ở đâu, dù có biết, khi hiệu trưởng đã ám chỉ, họ cũng không thể nói – mọi người nhất trí cho rằng Harry đã thành công chuyển trường, còn giáo sư độc dược của họ biến mất cũng không phải là chuyện mọi người quan tâm.

Trọng điểm ở chỗ, Harry chuyển trường.

Vì thế, bắt đầu có người không kiềm chế nổi nữa.

Tại lần thứ n bị Umbridge phạt dùng máu mình viết ‘Tôi không thể nói dối’, học trò Gryffindor bắt đầu không chịu nổi.

Cho nên, có một học trò năm dưới, trước khi Halloween đến gửi về nhà một bức thư, trên đó than thở khóc lóc thuyết minh cậu nhóc ở Hogwarts đau khổ bao nhiêu, cùng với việc mu bàn tay mình đau đớn thế nào khi dùng bút viết, còn kèm theo ảnh chụp mu bàn tay mình – đó là cậu chụp không bao lâu khi ra khỏi văn phòng Umbridge, máu còn không ngừng chảy ra – mà còn ương bướng yêu cầu chính mình muốn chuyển trường.

Vì thế, chuyện các giáo sư trong trường, nhất là nhân viên Bộ Pháp thuật ngược đãi học trò liền truyền ra từ miệng người phụ nữ này, vì rất không khéo khi cô nhận được thư lại đang nói chuyện phiếm cùng các phù thủy khác.

Chuyện cứ thế truyền ra, không bao lâu, chuyện giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám mới nhậm chức của Hogwarts tiến hành xử phạt học trò bằng thể xác còn sử dụng đạo cụ pháp thuật hắc ám gần như truyền toàn giới pháp thuật.

Sáng Halloween, một đoàn cú bay về phía Hogwarts.

Thư chúng nó mang tới gần như đều đập trên đầu mụ Umbridge. Trong những lá thư này, nhiều hơn là Thư Sấm, mà còn là Thư Sấm dẫn theo lời nguyền, năm thứ tư Hermione đã nhận được đãi ngộ này, hiện tại dường như chuyển sang đầu mụ Umbridge.

“Làm sao mụ dám, làm sao mụ dám đối xử với con ta như vậy, pháp thuật hắc ám, đây là tố chất của một nhân viên Bộ Pháp thuật sao hả?” Trong bức Thư Sấm màu đỏ kia truyền ra một tiếng gào điên cuồng của một người mẹ vì lo lắng cho con mình, mắng xong mụ Umbridge, phong thư tự động chuyển về phía cụ Dumbledore, “Hiệu trưởng, cụ hãy đưa ra một lời giải thích hợp lý cho một người mẹ, vì sao con tôi sẽ phải chịu đối xử như vậy trong học kỳ này. Tôi xem ảnh chụp thằng bé gửi về, vết thương đứa nhỏ kia toàn là máu, toàn là máu đó! Nếu cụ không thể cho tôi một lời giải thích hợp lý, tôi sẽ dẫn con tôi chuyển trường, rời khỏi cái ngôi trường chết tiệt này!”

Chỗ nào cũng có Thư Sấm, cùng ngày Umbridge đã bị những bức thư đó bao phủ, tiếng gào mắng của mụ ta cũng bị tất cả đám thư gần như hét lên đồng thời nhấn chìm. Mọi người đều chê cười nhìn mụ, không có bất kỳ giáo sư nào đồng ý ra giúp đỡ.

Mà cùng ngày, Bộ Pháp thuật cũng nhận được rất nhiều Thư Sấm, những người mẹ yêu quý con mình không thể nào chấp nhận được sự thật con của họ bị một nhân viên Bộ Pháp thuật dùng pháp thuật hắc ám trừng phạt trong học kỳ này. Những đứa con mà họ nâng trong lòng bàn tay còn không kịp, hiện tại lại bị kẻ khác đối xử như vậy, làm sao họ có thể không tức giận được chứ.

“Đó còn là một đứa nhỏ chưa trưởng thành, mà dù có nói dối đi nữa thì vì sao nhất định phải dùng phương pháp đó để trừng phạt học trò, đó là pháp thuật hắc ám, pháp thuật hắc ám đấy! Rốt cuộc ông làm bộ trưởng kiểu gì, sao lại phái một nhân viên như vậy tới Hogwarts, nếu con tôi xảy ra chuyện gì, tôi sẽ liều mạng với ông.”

Quả thật, những phù thủy bình thường không có lực ảnh hưởng như các quý tộc nhưng khi họ đoàn kết lại cùng một chỗ, họ cũng trở thành sự tồn tại khiến người ta sợ hãi, nhất là những bà mẹ tức giận vì con mình, khi họ bùng nổ thì cũng đủ làm Fudge xuống đài.

Giữa trưa Halloween, một đám cha mẹ của học trò gửi thư yêu cầu tiến vào Hogwarts thăm con mình, bảo đảm con mình không sao.

“Không ai có thể ngăn cản chúng tôi gặp con mình.” Nhóm cha mẹ tức giận tận trời nói.

Cuối cùng, cụ Dumbledore mở cửa Hogwarts, thời gian chỉ có một tiếng.

Nhưng chỉ một tiếng này, cũng đủ để nhóm cha mẹ tức giận tột đỉnh.

Bị thương phần lớn là học trò Gryffindor. Bọn nhỏ đó phần lớn là xúc động mà thẳng thắn, hơn nữa họ đều kính yêu cụ Dumbledore hơn bất kỳ Nhà nào khác, nhất là Nhà này còn có một Kẻ Được Chọn, cho nên họ cũng trở thành cái gai trong mắt Umbridge. Umbridge luôn có thể tìm đủ loại sai lầm để tiến hành ‘cấm túc’, mà nội dung cấm túc của mụ, làm nhóm Gryffindor vẫn luôn ngán Snape lại bắt đầu nhớ mong cấm túc trong hầm.

Dù sao những cấm túc đó cùng lắm chỉ là giao tiếp cùng với mấy sinh vật ghê tởm, nhưng mụ Umbridge lại khiến họ giao tiếp với máu của chính mình.

“Nhìn những vết máu khắc trên tấm da đê, lại nhìn vết thương mình bị nứt ra, vẫn có loại cảm giác máu mình đang rời khỏi cơ thể, vì những miệng vết thương đó không phải chỉ dùng thần chú trị liệu đơn giản là hết được.” Một học trò Ravenclaw nói.

Học trò Ravenclaw rất thích đọc sách, bọn nhỏ không chỉ giới hạn nội dung trong sách mà còn đọc những cuốn khác mà mình yêu thích, nhưng rất nhiều sách đều đã bị Umbridge cấm tiệt, đây chính là nguyên nhân mà xếp sau Gryffindor, họ trở thành Nhà bị cấm túc nhiều nhất,

Mà ‘lệnh giáo dục’ mà Umbridge dán trên bảng thông báo càng khiến dân tình phẫn nộ.

“Chính vậy mà Harry bị ép đi khỏi,” Ron châm ngòi nói, “’Giáo sư’ Umbridge mỗi ngày chộp cậu ấy tới cấm túc, ngày đó cậu ấy đi, vết thương thậm chí còn chưa khép lại.”

Vì thế, thành quả mà Bộ Pháp thuật dùng cả một kỳ nghỉ hè chửi bới thanh danh của Harry, chỉ vì những lời nói này của Ron mà hoàn toàn dập nát.

Haizzz, đứa nhỏ đáng thương, mỗi ngày đều bị đối xử tàn nhẫn như vậy, người lớn còn không chịu nổi, huống chi là trẻ con!

Gần như mọi người đều đang đồng tình với Kẻ Được Chọn bị đối xử tàn nhẫn mà ‘rời khỏi nước Anh’, ôi không, Kẻ Được Chọn rời khỏi nước Anh!

“Mụ khiến chúng tôi mất đi Kẻ Được Chọn!”

Vì thế, mọi chuyện càng không thể cứu vãn, ‘Nhật báo Tiên tri’ đã từng cố gắng áp chế chuyện này không tuyên truyền ra ngoài, Umbridge bị các bậc cha mẹ tức giận tha ra khỏi Hogwarts, dù mụ kêu gào thế nào cũng không có tác dụng gì cả, vì mụ đã khiến rất nhiều người tức giận rồi.

Mà vị trí bộ trưởng của Fudge… trừ khi Merlin phù hộ ông ta, nếu không chúng ta có thể mặc niệm cho ông ta mà thôi.

Mà náo động ngàn năm sau đó, Harry ở ngàn năm trước không biết gì, cậu chỉ biết là cậu ngủ một giấc cực đau đớn – đúng vậy, đau đớn, đầu của cậu luôn luôn nhói đau, đau đến mức cậu muốn đập trán mình vào đâu đó nhưng hiển nhiên có người ngăn động tác của cậu, ôm cậu thật chặt không cho cậu nhúc nhích.

Sau khi tỉnh lại, bên người cậu không có ai.

“Đây là đâu?” Nơi này không phải phòng ba ba chuẩn bị cho cậu.

Cửa mở ra, Snape vẻ mặt mệt mỏi đi đến, trong tay còn cầm một bình độc dược.

Harry vẻ mặt đau khổ cầm lấy, cậu vẫn không thích uống độc dược chút nào, nhưng nếu cậu không uống, mỗi lần Sev sẽ mắng cậu lại lạnh mặt nữa, đây cũng không phải điều mà Harry mong muốn.

Vì thế, cậu chấp nhận mà nuốt những độc dược đó vào trong miệng mình.

Snape nhìn động tác của Harry, chậm rãi thở ra một hơi, cõi lòng vẫn nghẹn trên cổ họng lúc này mới thả lỏng xuống.

Chỉ có anh mới biết, khi người Giáo Hội bắt đầu dùng pháp thuật hắc ám phạm vi lớn, dẫn đến nguyên tố pháp thuật hắc ám trong cơ thể Harry sinh ra kết nối pháp lực làm trán Harry đau đớn không thôi, thậm chí vết sẹo vốn đã nhạt dần lại bắt đầu hiện lên mà còn sưng đỏ, lòng Snape hoảng sợ cỡ nào.

Vì lo lắng nên trình độ mà anh phát huy thất thường lại còn bị thương, nhưng Harry đã mê man run rẩy sau lưng anh, anh không thể nào bình tĩnh lại được.

Nếu không có người hỗ trợ, như vậy chỉ sợ anh không thể cam đoan mình có thể đưa Harry thoát thân.

“Sev, rất đắng.” Uống xong độc dược Harry thè lưỡi, ủy khuất nhìn Snape.

Snape ôm cậu vào lòng mình, sau đó không biết từ nơi nào lấy ra socola, đưa cho Harry.

Harry vui vẻ cầm lấy.

Snape nhẹ nhàng xoa trán giúp cậu, khẽ hỏi, “Đầu còn đau không?”

Khi Harry hôn mê vô thức dùng tay mình cào trán, làm Snape xem mà hoảng sợ, anh không thể không ôm lấy Harry bắt tay cậu phòng ngừa cậu tự hại mình.

“Không đau.” Harry lắc đầu, “Sev lo lắng?”

“Lần sau đau đầu không được dùng sức đập trán mình, được không?”

Harry lắc lắc đầu, không thừa nhận đó là hành động của mình.

“Chúng ta đang ở chỗ nào vậy?” Harry nhìn nhìn bốn phía, “Nơi này là Hogwarts sao?”

“Không, vì sợ cạnh Hogwarts còn có mai phục nên chúng ta chưa trở về.” Ngoại trừ người sáng lập, không ai có thể độn thổ trong Hogwarts, nên Snape không dám độn thổ tới cửa lâu đài, chỉ sợ có mai phục.

“Vậy nơi này là?” Harry chớp mắt mấy cái nhìn Snape.

Snape dừng một chút, vẻ mặt của anh có hơi kỳ lạ, dường như đang kìm nén cái gì đó, nhưng không đợi Harry cẩn thận tìm hiểu thì anh đã khôi phục lạnh nhạt thường ngày, anh nhẹ giọng nói cho Harry, “Nơi này là biệt thự Potter.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.