Thật ra Harry vốn rất thích động tác vuốt ve đầu khi an ủi cậu của anh trai và cả Sev nữa, nhưng động tác hiện tại của người này lại làm cậu cực kỳ chán ghét. Môi gã hôn lên cổ làm Harry ghét sự đụng chạm này. Mà hậu quả khiến Harry chán ghét, chính là Harry phản kích.
Kes đánh giá thấp năng lực của Harry, vì Harry thoạt nhìn nhỏ xinh như vậy cho nên gã hạ thần chú tùy tâm, cũng vì thế mới làm cậu phản kích thành công. Kes bị đánh lui hơi giật mình nhìn Harry, đáy mắt hiện lên một tia độc ác. Gã lạnh lùng nở nụ cười, “Người gia tộc Slytherin mà không hiểu pháp thuật hắc ám vậy mày cũng thẹn với dòng họ Slytherin này, tên nhóc kia.”
Harry chậm rãi lùi về sau, đũa phép cậu không ở trên người, sử dụng pháp thuật không đũa phép đối với cậu mà nói là chuyện rất có tính khiêu chiến. Hơn nữa phản kích vừa nãy cũng dùng không tiếng động không đũa phép đã làm cho cậu lập tức tiêu hao rất nhiều pháp lực. Nếu muốn tiếp tục dùng pháp thuật không đũa phép, vậy cậu phải cẩn thận một chút, lợi dụng tốt mỗi một ít pháp lực, cậu cần phải chống được tới khi Sev cứu cậu mới thôi. Đúng vậy, Harry tin chắc Sev của cậu sẽ đến, ba ba của cậu cũng sẽ đến. Nhưng trước đó…
Harry cảnh giác nhìn đối phương, cậu lặng lẽ di chuyển vì phía cửa, nhưng nhìn bề ngoài, cậu chỉ vì sợ hãi mà khiếp đảm lùi về sau mà thôi. Kes khinh thường nở nụ cười, tên nhóc này cho rằng có thể chạy trốn từ trong tay mình sao?
Sự thật chứng minh, dù điều xấu vẫn luôn đuổi theo Kẻ Được Chọn nhưng Kẻ Được Chọn lại có biện pháp đối phó điều xấu, Kes coi khinh lại một lần nữa cho Harrry một cơ hội, phải biết, năm thứ tư kia Harry đã từng trốn khỏi tay Voldemort, cũng có một phần là vì bản thân Voldemort phớt lờ.
Ngay khi Kes dần dần tới gần Harry thì Harry đột nhiên niệm cái gì đó. Đó là thần chú mạnh nhất mà Harry giờ phút này có thể điều động pháp lực tập trung lại mà thành. Nếu là quá khứ, Harry tuyệt đối bài xích pháp thuật hắc ám, nhưng đến thời điểm mấu chốt, cậu cũng chẳng còn cách nào, cậu chỉ dùng pháp thuật hắc ám để chạy trốn. Ai cũng không ngờ, Harry vô cùng bài xích pháp thuật hắc ám giai đoạn trước lại vì sự cố lần này mà đánh vỡ bài xích với pháp thuật hắc ám.
“Mày… Ưm…” Không ai có thể nghĩ tới, đứa trẻ nhỏ gầy như vậy lại có năng lực mạnh mẽ có thể sử dụng pháp thuật hắc ám, lại còn là pháp thuật hắc ám gần như cao cấp nữa chứ.
Pháp thuật này vốn chỉ coi như trung cấp, vì pháp lực cần khi sử dụng nó cũng không quá nhiều, nhưng thương tổn nó tạo thành lại rất lớn, cho nên nghiêm khắc mà nói nó đã gần tới pháp thuật hắc ám cao cấp rồi.
Ai có thể nghĩ tới, đứa trẻ nhỏ gầy như vậy lại có sức bật lớn đến thế. Một cú kia đánh xuống, làm thương tổn pháp thuật hắc ám lên gấp mấy lần.
“Cậu chủ…” Nghe được tiếng động trong cánh cửa, thủ vệ ngoài cửa đẩy cửa tiến vào, nhưng chưa đợi họ nhìn rõ chuyện gì đã bị Harry tránh ở cửa hung hăng đụng phải, sau đó Harry cầm đũa phép Kes chạy thoát ra ngoài.
“Chết tiệt.” Kes đoạt lấy đũa phép của thủ vệ, bắt đầu chữa trị cho mình, sau đó anh ta phóng ra một tín hiệu, gọi một đám thị vệ. “Tên nhóc kia chạy thoát, ngăn nó cho ta.”
Trước khi trưởng lão và tộc trưởng trở về, gã phải bắt tên nhóc này lại, sau đó… Kes lau vết máu nơi khóe miệng, dùng Scourgify cho cái áo chùng nhiễm máu của mình, sau cũng không xử lý miệng vết thương, liền đi theo ra ngoài.
Harry một mình chạy ra khỏi nơi tối mù, mới biết mình không hiểu đường ở đây, mà sau khi cậu ra khỏi chỗ kia đã thấy xung quanh có rất nhiều thông đạo, giống như là mê cung.
Mê cung!
Harry chợt nghĩ tới điều gì, nhưng suy nghĩ chợt lóe kia cậu không bắt dược, nhưng gì thì gì cậu cũng nhớ được thần chú mơ hồ kia.
“Point me.” Cậu đặt đũa phép trong lòng bàn tay mình, tuy cậu cảm thấy xa lạ với thần chú này nhưng cậu thành công, ít nhất thì cậu sẽ không vì không phân biệt được rõ phương hướng mà chạy lung tung.
Vừa mới phân được phương hướng, phía sau liền truyền tới tiếng nói, Harry nghĩ nghĩ, chạy về phía bên phải. Cậu chỉ nắm đũa phép, dù đây không phải cây thuộc về cậu nhưng dưới tình huống như thế, có còn hơn không không phải sao?
Nhưng, dần dần, Harry cảm thấy mình chọn sai đường. Vì theo bước chân của cậu, thông đạo con đường này đã càng ngày càng ít, đến cuối cũng chỉ còn lại một cái. Nếu có người ngăn lại cậu từ đằng trước vậy cậu sẽ gặp nguy hiểm liền.
Harry hơi hơi thở dốc. May mắn cho tới nay huấn luyện Quidditch đã rèn thể lực Harry, mà Harry lại chạy ngay khi vừa bị bắt cóc, nếu cậu bị đói ba bốn ngày thì cậu có còn sức lực gì không cũng khó có thể nói.
“Mau, ở trước.” Mặt sau truyền tới tiếng gầm nhẹ làm Harry không dám dừng lại, cậu cần phải tiếp tục, cậu phải thoát đi tầm mắt những người này, sau đó tìm một chỗ trốn đi, chống đỡ đến khi ba ba và Sev đến.
Chỉ là tầng hầm ngầm này lớn như vậy, có thể nghĩ được mặt trên khổng lồ cỡ nào, một mình cậu không thể rời khỏi nơi này, ba ba và Sev nhất định sẽ tìm được cậu, nhất định sẽ. Harry không ngừng chạy, con đường càng ngày càng rộng, cậu dường như đi ra khỏi tầng hầm rồi.
Nhưng…
Harry lẻn vào trong bụi cỏ, né vài cô gái xách rổ vui vẻ cười nói. Sau đó cậu chạy theo một con đường nhỏ vắng lặng.
Nơi này có vẻ rất ít người tới, bụi cỏ tượng trưng chăm sóc tới độ cao nhất định, sau đó đường mòn dưới chân Harry từ có cỏ nhỏ ở khe đá, thoạt nhìn, nơi này dường như không có bao nhiêu người sẽ đến. Nếu tiếp tục đi nơi này, tới tận cuối thì cũng rất tốt. Harry nghĩ trong lòng, cậu không dám chạy quá nhanh, cậu cần phải chú ý iếng động chung quanh, dù sao ở nơi xa lạ này, ai cũng không biết sẽ gặp phải cái gì. Mà Harry cũng không dám dùng thần chú. Cây đũa phép này dù sao cũng không phải của cậu, sử dụng có rất nhiều cảm xúc không hợp, nếu có thể không cần thì cố gắng không dùng tốt hơn.
Càng đi tiếp, con đường cũng dần dần trở nên rộng hơn, nhưng làm Harry thất vọng là nơi này cũng không có lối ra, ở đó có một ngôi nhà rất lớn, mà cửa vào thậm chí còn cao như cây cổ thụ bên cạnh Harry vậy.
Harry nghĩ nghĩ, chậm rãi lại gần. Nghĩ tới người phía sau còn đang đuổi theo cậu, cậu thà đối mặt với thứ không biết sau cánh cửa kia.
Harry đẩy cửa ra.
“Cậu chủ.” Có người đứng trước mặt Kes, “Nó chạy về phía cấm địa.”
“Cấm địa?” Kes nhìn con đường nhỏ vắng lặng, nhíu mày.
“Dạ, thưa cậu chủ nhỏ, nếu tộc trưởng trở về…” Cấm địa trong tộc luôn luôn không được tiến vào, mở ra hai năm một lần, còn bên trong có cái gì thì chỉ có bản thân tộc trưởng biết mà thôi.
“Vậy vây lại.” Bản thân gã cũng không dám đi đụng vào cấm kỵ này, thủ đoạn độc ác của tộc trưởng gã cũng biết, tên nào không mở to mắt phạm vào cấm kỵ, tộc trưởng tuyệt đối sẽ hạ sát thủ trong nháy mắt.
Kes dẫn người đứng ở cửa cấm địa, cái cấm địa này chỉ có một cửa vào, đương nhiên không ngoại trừ bên trong sẽ có thông đạo dưới lòng đất. Nhưng gã không nghĩ một tên nhóc con có thể đi vào trung tâm cấm địa tìm được thông đạo dưới đất đâu, trừ khi vận may của tên nhóc này cực kỳ cao.
Nhưng vận may của Harry chẳng bao giờ tốt cả, phải biết lần đầu tiên cậu có thể trốn ra đã là một chuyện khó có được, chạy đến cái nơi gọi là cám địa này, đoán chừng cậu đã sử dụng hết vận may ngày hôm nay rồi ý chứ.
Sau khi Harry tiến vào trong cửa, đập vào mắt chính là một mảnh xanh lục xinh đẹp. Nơi này im lặng đến đáng sợ, nhưng đối với Harry mà nói thì đây là chuyện tốt nhất, chỉ cần nơi này không có người, cậu có thể tìm chỗ ẩn núp ở trong này. Nếu người bên ngoài tiến vào, cậu có thể tạm thời lợi dụng hoàn cảnh này trốn đi, nơi này thật ra cũng rất lớn, có thể tạm thời trốn được cũng tốt lắm rồi.
Nhưng, khi Harry đi lên trước, không biết qua bao lâu thì nhìn thấy cuối đường có một trận pháp khổng lồ. Trong trận pháp dường như có đặt cái gì đó, được trận pháp biến ảo thành phòng ngự bảo vệ. Harry nhìn thứ đặt trong trận pháp, cậu có thể cảm giác được một pháp lực khổng lồ dần dần phát ra, dường như đang cảnh cáo Harry không được tới gần nơi này.
Harry dừng bước, có hơi sợ hãi lùi về sau. Cậu không có ý muốn trong này cho những thứ gì, cậu chỉ muốn chống được tới khi Sev đến mà thôi. Harry chậm rãi lui về sau, ý muốn né tránh tập trung trận pháp. Đúng vậy, cậu có thể cảm giác được, trận pháp nơi này bài xích người ngoài tiếp cận, mà còn có ý đuổi họ đi. Đây là một cảm giác rất xấu.
Harry hít sâu một hơi, vừa lùi về sau vừa chậm rãi giơ lên đũa phép, cậu cần phải ứng phó chuyện xảy ra bất cứ lúc nào, cho dù hiện tại năng lực… tự hỏi của Harry không tốt như trước kia – đương nhiên, năng lực tự hỏi trước kia của Harry cũng chẳng thấy tốt hơn chút nào – nhưng gần lợi tránh hại Harry vẫn có thể hiểu được.
Harry dần dần lùi lại tới chỗ rẽ, cậu đang lo lắng mình có nên lùi lại tới bên kia cánh cửa hay không, nhưng nếu người xấu tiến vào thì làm thế nào bây giờ? Ngay khi Harry do dự thì trận pháp cách cậu có hơi xa đột nhiên phát ra luồng sáng chói mắt, thẳng tắp bao phủ Harry.
“Aaaaa!”
Harry bị luồng sáng bao phủ đau đớn kêu lên, đó là một loại đau đớn tựa như bị hàng vạn cây kim đâm vào cơ thể, hung hăng châm thủng toàn bộ nội tạng của mình. Sau đó, đau đớn này còn dẫn theo đau đớn tận sâu trong linh hồn, dường như có cái gì đó đang xé rách linh hồn cậu, muốn ép bức linh hồn cậu nát vụn. Đó là một loại đau đớn khó có thể diễn tả bằng lời, dù là Crucio cũng không thể nào bằng được cảm giác linh hồn đang bị thiêu cháy. Trong đau đớn như vậy Harry cảm giác máu mình tăng tốc di chuyển, cuối cùng phun ra từ cổ họng. Sau đó cậu cảm giác được một luồng sức mạnh đánh vào mỗi ngóc ngách trong cơ thể cậu, rồi cậu nghe được tiếng mở cửa.
Có người đứng trước mặt cậu, nhẹ nhàng xách cậu lên. Cậu mở to mắt, nhìn thấy người xấu trước đó đã làm động tác mình chán ghét. Khóe miệng người nọ nở nụ cười làm người ta ghê tởm, gã vươn tay cầm lấy đũa phép mà Harry tuy rằng bị pháp thuật nào đó đánh trúng nhưng vẫn cầm chặt.
“Tên nhóc kia, cấm địa cũng không dễ dàng đi vào như thế.” Kes nhìn Harry cả người đầy máu, cười trên nỗi đau người khác nói, xem ra mình không đi vào là đúng, nếu mình đi vào, chưa nói tới tộc trưởng sau khi trở về sẽ xử phạt chính mình, chỉ với phòng hộ bên trong, có lẽ mình cũng sẽ rơi vào tình cảnh như người kia.
“Mày xem ra sắp không ổn rồi, tên nhóc kia.” Gã mang Harry trở về, “Tuy rằng trưởng lão đã nói không nên làm hại mày, nhưng mày đã muốn chết chạy tới cấm địa, nghĩ đến dù mày xảy ra chuyện gì nhưng chắc cũng sẽ không có ai nói liên quan tới ta đâu nhỉ? Dù sao thì dám can đảm xâm nhập cấm địa thì tộc trưởng sẽ không lưu tình giải quyết.”
Nhưng gã cũng không đưa Harry tới tầng hầm giam giữ trước đó, gã mang Harry tới một căn phòng… xa hoa, đúng, chính là một căn phòng xa hoa, còn không thèm nhẹ nhàng ném Harry lên một cái giường lớn.
“Ưm…” Những vết thương do pháp thuật trước đó tạo thành vẫn còn đau đớn, đừng nói đối phương cho mình thần chú trói buộc mà dù có dùng, Harry căn bản cũng không thể trốn được.
“Dù sao cũng chết, trước khi mày chết, để ta nếm hương vị của mày thế nào, có phải giống với Lisa hay không…” Gã không lưu tình xé rách áo chùng nhiễm máu trên người Harry, đối với miệng vết thương còn không ngừng chảy máu trên người cậu, gã chỉ đơn giản chữa trị những vết thương tương đối nặng – dù sao gã biết, Harry bị thương thật ra là ở bên trong, những vết thương ở bên ngoài này dù có chữa trị hay không thì thần chú phòng ngự hay trận pháp thiết lập trong cấm địa sẽ không để cho người ta đơn giản chạy trốn trừng phạt như thế được.
“Dừng lại.” Harry chán ghét có người làm gì đó trên người cậu, dù cậu không rõ động tác của Kes thế nào, nhưng cậu ghét đối phương chạm lên người cậu, hôn lên người cậu, đối với Harry hiện tại chỉ cần nhúc nhích thôi đã như bị kim đâm đau đớn không thôi mà nói, thậm chí cũng chẳng có sức lực vươn tay đẩy đối phương ra.
“Tên nhóc kia, đợi lát nữa ta sẽ cho mày cầu xin ta tiếp tục.” Đối phương hôn cổ cậu, mùi máu tươi nồng đậm trên người Harry kích thích ngọn lửa dục vọng trong mắt gã, gã chậm rãi xoa thân thể Harry không ngừng run rẩy, cảm nhận làn da non mềm trong tay.
Đó là một loại tra tấn với Harry, thân thể và linh hồn cùng kêu gào đau đớn, lúc này bất cứ tiếp xúc nào từ bên ngoài đều có thể khiến cậu muốn thét chói tai. Làn da bị Kes chạm vào, gặm, cắn đau đến mức Harry gần như muốn xé rách tất cả những chỗ đó.
Khi hai tay Kes xé tung lớp vải cuối cùng dưới hạ thân Harry, không biết là vì miệng vết thương quá đau hay là chán ghét đụng chạm của đối phương, khi Kes ác ý nắm chặt bộ vị của cậu, Harry rốt cuộc không nhịn được nữa, đau khóc thành tiếng, “Sev… Sev…”