Lưu Luyến Ngàn Năm

Chương 43: Roxanne châm chọc



“Hai người đang làm gì?” Harry nhìn hai người, khó hiểu hỏi han.

Snape thấy Harry đi ra, sắc mặt càng không kiên nhẫn.

Anh bỏ tay Roxanne ra, ngoắc Harry đi tới cạnh mình.

Harry khó hiểu đi tới.

“Thu dọn đồ xong rồi?” Coi như Roxanne không có mặt, Snape nhìn Harry, tình cảm hỏi.

Harry gật gật đầu.

“Chúng ta đi ăn chút gì đó, lát nữa thì xuất phát.” Snape dắt cậu nói.

Một bên Roxanne như nhận ra cái gì, trước khi họ rời đi lần thứ hai ngăn lại đường đi của Snape.

“Tiểu thư Black, tôi nghĩ chúng ta đã nói rõ rồi.” Snape nhìn người trước mắt, có chút không kiên nhẫn nói, “Tôi nhận ý tốt của gia tộc Black, nhưng thật xin lỗi tôi không định cống hiến cho gia tộc cô.”

“Anh nịnh bợ con nuôi của gia tộc Slytherin, đương nhiên cảm thấy làm việc cho gia tộc Black không thể được thứ gì,” Roxanne ác ý nhìn Harry một cái, “Nhưng Severus anh phải biết, anh chính là một bậc thầy độc dược bình thường không có bối cảnh, dù anh có năng lực thế nào, dù con nuôi ngài Slytherin có thích anh ra sao, hay là…” Cô ta cười lạnh nhìn Harry, “Tên nhóc này có thích cảm giác anh cho nó trên giường đi nữa thì anh cũng chỉ là một phù thủy bình thường, dù ngài Slytherin cho phép, nhưng chỉ sợ gia tộc Slytherin sẽ không thu nhận anh.”

Snape nhíu mày, tức giận nhìn cô ta.

Roxanne căn bản là đang ám chỉ bản thân lừa gạt Harry, lừa Harry lên giường mới có thể khiến người gia tộc Slytherin bảo vệ mình.

Nhưng Merlin biết căn bản không có chuyện này.

“Sao, tôi nói đúng chỗ anh lo chứ gì?” Roxanne thấy Snape không nói lời nào, cười quyến rũ dán lên thân thể anh, ở bên tai anh hiền hòa nói, “Nếu anh lo lắng cứ thế rời khỏi tên nhóc con này sẽ làm ngài Slytherin trả thù anh thì anh không cần lo, chỉ cần anh đồng ý vào gia tộc Black thì gia tộc Black cam đoan sẽ vì anh mà ngăn cản lửa giận của ngài Slytherin. Dù sao, gia tộc họ thế nào cũng không thể vì điều này mà trở mình với gia tộc bọn tôi được.”

Dù sao hiện tại hắc bạch phù thủy còn có kẻ thù chung mà không phải sao?

“Tiểu thư Black, mời cô bỏ móng cô ra.” Snape bắt được tay Roxanne đang chạy trên người mình.

Roxanne cười khanh khách, “Severus, đừng xấu hổ, nếu anh thật sự vào gia tộc Black, địa vị của anh trong gia tộc bọn tôi tuyệt đối sẽ không thấp hơn tôi, phải biết, người gia tộc bọn tôi đều rất quý trọng nhân tài. Chú tôi còn nói, nếu anh đồng ý dốc sức vì gia tộc, thì ngoài vị trí tộc trưởng, những thứ khác, anh muốn gì chúng tôi cũng sẽ cố gắng thỏa mãn anh.”

“Tôi chỉ muốn cô nhanh chóng biến mất trước mặt tôi.” Snape nhìn cô ta lạnh lùng nói.

“Anh…” Nói lâu như vậy nhưng Snape đều thờ ơ, dù kiên nhẫn thế nào, Roxanne cũng bắt đầu cảm thấy không kiên nhẫn, nghĩ nghĩ, cô trừng Snape, “Severus, anh cần phải rõ, lấy thân phận của anh, dù anh được ngài Slytherin khen ngợi nhưng vẫn chịu bắt nạt trong gia tộc Slytherin thôi.”

“Chuyện này không cần cô quan tâm.”

Snape lạnh lùng nói xong, kéo Harry chuẩn bị rời đi.

“Chết tiệt, tên nhóc con này rốt cuộc tốt chỗ nào, rõ ràng đã mười mấy tuổi nhưng đầu óc vẫn chỉ là đứa trẻ mấy tuổi, Severus, tôi cũng không ngờ hóa ra anh thích tên ngốc, nếu anh thích tên ngốc, gia tộc Black cũng không phải không có…” Giọng nói phẫn nộ của cô ta ngừng lại, vì ngay khi cô ta chưa nói xong, Snape đã phẫn nộ quay người, thậm chí cô ta còn không rõ Snape có rút đũa phép ra hay không, một luồng sáng đã chợt lóe bên cạnh mình rồi biến mất, sau đó cô ta liền cảm thấy một luồng chất lỏng ấm áp xẹt qua hai má.

“Anh…” Cô ta không thể tin vươn tay che mặt mình, nhưng máu từ hai má cô ta lại chảy qua kẽ ngón tay.

“Nếu cô tiếp tục vũ nhục Harry, vậy tôi nghĩ, tiếp theo không chỉ là cảnh cáo đơn giản như vậy.” Snape nhìn ánh mắt cô ta không thể tin, lạnh lùng nói.

“Severus Snape!” Roxanne rút đũa phép ra, “Anh dám ra tay với tôi?” Chưa từng có ai, dám dùng pháp thuật hắc ám với cô ta, mà cái phù thủy bình thường không hề có thế lực đằng sau không hề có địa vị nào lại dám ra tay với cô đại tiểu thư của nhà Black!

“Nếu cô tiếp tục nói nhăng nói cuội, vậy tôi nghĩ tôi sẽ đối phó cô gấp bội!” Snape chán ghét nhìn cô ta.

Không thể phủ nhận khi Roxanne ngụy trang đúng là có dáng vẻ thục nữ, hiền hòa mà cao quý, dù biết điều đó không thể là tính cách chân thật của cô ta nhưng Snape vẫn muốn ở cạnh. Không chỉ vì bản thân cô ta mang tới tri thức độc dược, mà khi cô ta ngụy trang hành vi cử chỉ rất giống một người Snape quen.

Narcissa Malfoy.

Vị đàn chị kia vốn xuất thân từ Black, sau khi gả vào gia tộc Malfoy liền trở thành một Malfoy phu nhân tiêu chuẩn, ôn nhu cao quý, lời nói và việc làm trang nhã.

Nhưng hiện tại, Roxanne dỡ bỏ ngụy trang, cả người như là một kẻ điên đuổi theo Chú tể Hắc ám mà còn cam nguyện trả giá vì sự nghiệp pháp thuật hắc ám, kẻ điên kia vốn cũng là từ gia tộc Black, nhưng tính cách quả thực khác biệt một trời với Narcissa.

Điên cuồng cố chấp, làm người ta chán ghét.

Không ngờ trên người Roxanne anh lại thấy được hai bóng dáng quen thuộc, thật sự làm anh kinh ngạc.

“Anh…” Roxanne đã bị anh làm tức giận nói không ra lời, pháp lực cô ta rất khổng lồ, không cần thần chú đã bắt đầu ngưng tụ ở đũa phép. Nhưng lúc đó, một ít thanh âm bắt đầu tới gần bọn họ.

Cô ta nhìn chung quanh theo bản năng, lại ngạc nhiên phát hiện không biết khi nào chung quanh mình có rất nhiều rắn.

“Cái này…” Cô ta giật mình mở to mắt.

Trước mặt cô ta, Harry kiêu ngạo ngẩng đầu, “Nếu cô muốn đánh nhau với Sev, tôi sẽ cho rắn cắn chết cô.” Cậu chán ghét nhìn người đàn bà trước mặt, nhất là ghét cô ta luôn quấn lấy Sev của cậu, tuy cậu không dám giết người, nhưng uy hiếp người chắc là được.

“Nhóc con, là mi?” Roxanne hung tợn trừng Harry.

Đúng rồi, sao cô ta lại quên, Xà Khẩu, tên nhóc con này có dòng máu Slytherin, sao có thể không biết xà ngữ chứ?

“Tôi ghét cô!” Harry chỉ vào Roxanne, lớn tiếng, “Không cho cô tới gần Sev.”

“Mi một tên nhóc…”

“Một tên nhóc như tôi có thể bảo rắn cắn chết cô đó!” Harry uy hiếp nói.

Roxanne khinh thường cười cười, “Vậy thì mi thử xem.” Nói xong, đũa phép cô ta đã vung lên.

Thần chú dưới sự khống chế chính xác của cô ta ném tới những con rắn trên mặt đất, thực lực của cô ta quả thật rất giỏi, trên mặt đất nhiều rắn vậy mà không thể tới gần cô ta. Nhưng những thần chú đó của cô ta không thể đánh chết rắn, vì Snape và Harry liên hợp ếm cho những con rắn đó thần chú bảo hộ. Sau đó Harry bỗng nhiên nói cái gì với một con rắn nhỏ, chỉ thấy con rắn nhỏ kia nháy mắt biến to, sau đó thừa dịp Roxanne không cú ý, quật đuôi đánh bay đũa phép trong tay Roxanne.

“A!”

Roxanne không thể nắm chặt đũa phép của mình, cứ thế bị bò lên, không đợi cô ta kịp phản ứng, con rắn kia bắt đầu quấn chặt cơ thể cô ta, làm cô ta không thể động đậy.

“Nhóc con, bỏ ra!” Đường đường là đại tiểu thư gia tộc Black lại bị một con rắn buộc chặt, Roxanne thẹn quá thành giận mà không để ý hình tượng gào to.

“Không buông!” Harry cười hì hì nói, “Tôi muốn giao cô cho ba ba xử lý, a ba ba!” Harry ngạc nhiên kêu một tiếng, sau đó buông tay đang nắm Snape, đi tới chỗ Salazar.

Những con rắn trên mặt đất thấy Salazar đến bắt đầu tản đi.

“Làm sao vậy?” Salazar như không nhìn thấy những con rắn đầy đất rút lui, chỉ ôn hòa vuốt đầu Harry hỏi.

Phía sau cậu còn có một con rắn nho nhỏ, lúc này thấy Salazar đã ở đây cũng bắt đầu rời đi.

“Người kia ngăn cản chúng con không cho chúng con đi ăn sáng.” Harry chỉ vào Roxanne nói, “Còn đoạt Sev với Harry nữa.”

“A?” Salazar nhìn Roxanne bị quấn, phát ra một âm tiết, “Nên con bảo Herpo quấn cô ta?” Anh cười khẽ hỏi Harry.

“Dạ dạ!” Harry gật đầu, “Herpo sợ con chịu thiệt, còn đặc biệt tìm rắn đến giúp đó.” Nói xong, cậu lại kéo tay áo Salazar, khó hiểu hỏi, “Ba ba, vừa nãy cô ta nói Harry là tên ngốc, tên ngốc là gì ạ?”

Salazar lạnh lùng nhìn Roxanne, làm Roxanne không tự chủ run một cái.

“Ba ba?” Harry nghiêng đầu hỏi.

Salazar quay lại hiền hòa nhìn Harry, “Quên cái từ kia đi, Harry, con là bảo bối đáng yêu nhất của chúng ta.”

“Đáng yêu ạ?”

“Ừ, Harry là đáng yêu nhất.” Salazar cười lạnh nhạt, “Hiện tại con hẳn cùng Severus ăn cơm mới đúng, lát nữa hai người lên đường đúng không?”

“Vậy…”

“Nơi này giao cho ba ba là được.” Salazar nói với cậu, “Rồi, đi thôi, anh trai con đang chờ con đó.” Anh cũng vừa mới tới lễ đường được con rắn kia truyền tin.

Harry nghĩ nghĩ, cuối cùng gật gật đầu.

Sau đó, cậu kéo tay Snape rời đi.

Harry và Snape đi rồi, Salazar phất phất tay, ý bảo Herpo buông Roxanne ra. Bị quấn lâu, dù hiện tại Herpo buông cô ta ra thì cô ta cũng đau đến mức cần một lúc mới đỡ, nhưng không đợi cô ta đỡ hơn, một luồng sáng hiện lên, cô ta bị luồng sáng đánh trúng rồi lui sau vài bước.

Toàn thân không chỗ nào không khác biệt, nhưng cô ta không nghĩ đến cái này, cô ta bối rối ngẩng đầu, chỉ thấy vẻ mặt Salazar lạnh lùng đi tới chỗ cô ta.

Gương mặt vô cảm kia, làm cô ta cảm giác, chính mình như thấy được quỷ dữ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.