Vài ngày sau, khi Harry rốt cuộc tiếp xúc với ba người sáng lập khác, cậu có một loại cảm giác mộng ảo.
Như là đang nằm mơ, vài người sáng lập mà cậu sùng bái xuất hiện trước mặt cậu, mà còn… chăm sóc cho cậu khi cậu mất trí nhớ, quan trọng nhất là, cậu trở thành con nuôi một người trong số đó…
Dù nhiều ngày đã qua, Harry vẫn cảm thấy mình như đang nằm mơ.
[Sao, vẫn không quen?] Dyers mấy ngày nay vẫn luôn ở cạnh Harry, rất rõ suy nghĩ của cậu.
[Chỉ là cảm thấy như đang nằm mơ.] Harry ngại ngùng gãi đầu, [Anh biết không, khi em đến trường, sự tích người sáng lập được nhóm phù thủy nói rất thần kỳ, dù là ai cũng sùng bái người sáng lập, nhưng không ngờ mình có thể thấy họ, hơn nữa…]
[Còn trở thành con nuôi Slytherin, thậm chí vào gia phả Slytherin chứ gì.] Dyers hiểu rõ mỉm cười.
Rốt cuộc anh đã nhận ra điểm giống nhau trên người Harry khi mất trí nhớ.
Đó là thẹn thùng.
Nếu nói Harry ký ức chưa đến 10 tuổi sẽ thẹn thùng cái gì cũng không kỳ quái, nhưng kỳ quái là đã khôi phục ký ức, dù không có ký ức một năm này nhưng dù sao cũng đã 15 tuổi Harry vẫn còn thích thẹn thùng khiến Dyers bật cười.
[Ở thời đại bọn em có lẽ là kỳ tích, nhưng ở chỗ chúng ta chỉ là sự tồn tại siêu việt mà người người đều muốn vươn tới, đừng coi ba ba là tồn tại không đáng tin, em biết không, mấy ngày nay em xa cách làm giáo sư Gryffindor đã thành vẻ mặt cầu xin rồi.]
Dù bản thân Godric không thích Harry cận kề Salazar cỡ nào, nhưng không có nghĩa Godric không thích Harry, ngược lại, anh rất thích đứa bé này, cũng hy vọng thằng bé luôn vui vẻ.
Nhưng đứa bé này lại quên mình đi!
Thật sự là làm cho người ta đau lòng.
Nghe Dyers nói tên Godric, Harry giật giật khóe miệng.
Phải biết, kinh khủng hơn cả tin tức “Salazar Slytherin là cha nuôi của cậu”, tin tức càng làm Harry muốn nhanh chóng trở lại ngàn năm sau là gì? Đó chính là Slytherin và Gryffindor lại là một đôi!
Một đôi!
Merlin làm chứng ngày đó Harry không cẩn thận cắt ngang hai người ở một chỗ hôn nhau đã ngốc lăng, sét đánh ngang tai cũng không làm cậu hoảng sợ bằng.
Ngàn năm sau Hogwarts như thế nào?
Nói là khói thuốc súng tràn ngập cũng không đủ.
Trước kia trong Slytherin ra một Voldemort đã dẫn đến Slytherin trở nên rất kỳ lạ trong Hogwarts. Khi Voldemort đắc thế Slytherin không đặt ba Nhà khác ở trong mắt, dù sao phần lớn Nhà rắn đều là máu trong, ủng hộ lý luận máu trong của Voldemort nên kéo xa khoảng cách giữa mình và ba Nhà khác. Sau khi Voldemort thất thế thì ngăn cách đã sinh ra, hơn nữa không ít người căm thù Slytherin nên dẫn đến Slytherin bất hòa với ba Nhà.
Harry nhập học khiến không khí toàn trường trở nên kỳ lạ hơn, cộng thêm quan hệ giữa cậu và cậu chủ nhỏ nhà Malfoy cũng không tốt, có thể nói, vì quan hệ của hai người mà khiến quan hệ giữa Slytherin và Gryffindor càng tràn ngập mùi thuốc súng.
Đi hỏi bất kỳ một học trò học tập trong Hogwarts lúc này, cậu ta cũng nói cho bạn biết, Slytherin và Gryffindor như nước với lửa. Thật sự như nước với lửa.
Hơn nữa khi đó Voldemort vì được quý tộc máu trong đi theo, dùng mọi biện pháp lập lý luận Salazar ghét Muggle, chứng cớ chính là Nhà Slytherin mấy năm nay học trò nhận vào “cấp thấp” nhất cũng là máu lai, Nhà Slyherin không có một học trò Muggle nào cả.
Thực không biết Salazar là vì đau lòng những học trò Muggle đó, bản thân chúng vì cha mẹ hoặc là vì có pháp thuật chắc chắn sẽ sợ hãi, hoặc là vì không có ai dạy mà không biết sử dụng pháp thuật thế nào. Dưới tình huống cơ sở pháp thuật không ổn, Salazar làm sao có thể cho chúng chuyên đi tấn công pháp thuật hắc ám chứ?
Nhưng khi đó Voldemort không biết, ngàn năm sau giới pháp thuật cũng không biết, tiêu chuẩn lựa chọn học trò của Hogwarts cũng không được ghi chép cẩn thận vào “Hogwarts – một lịch sử”.
Hơn nữa Mũ Phân Loại có thể phân phối học trò, nên phần lớn mọi người đều cho rằng Salazar ủng hộ lý luận máu trong.
Voldemort chính là dùng điều này để lừa các quý tộc.
Mà điều này, lại từ các bậc cha chú rơi vào tai trẻ nhỏ, vì thế, ở thời đại Harry, ngôn luận Slytherin chuyên đưa ra phù thủy hắc ám, Slytherin đều là kẻ điên máu trong gần như đã trở thành tiêu chuẩn mọi người đánh giá Nhà Slytherin.
Hơn nữa lịch sử có nói sau đó Slytherin và Gryffindor cãi nhau to mới tức giận rời đi, căn bản không ai ngờ, hai người kia lại ở cạnh nhau!
Đến hôm nay Harry cũng không kịp phản ứng.
Nhìn thấy Godric, cậu cũng không biết nên nói gì, cho nên mỗi khi chào hỏi xong đều bỏ chạy, hoặc là rõ ràng trốn tránh anh.
Nên Dyers mới có thể nói Godric gần đây vẻ mặt cầu xin.
Godric có thể không buồn bực sao?
Anh không ngờ Harry sẽ không thích mình thân thiết với Salazar như vậy, dù là mất trí nhớ cũng khó chịu với mình “cái người đáng ghét suốt ngày chiếm thời gian của ba ba”. Trên thực tế, Godric anh suy nghĩ nhiều rồi, Harry chỉ là không biết nên làm gì thôi.
[Được rồi, đừng ủ rũ nữa.] Dyers nhìn Harry không nói, không biết Harry là đang nhớ lại chuyện gần đây nên mới im lặng, còn tưởng rằng vì lời của anh mà đang áy náy, [Không trách suy nghĩ của em, em còn không quen sống ở đây, không quen cũng có thể hiểu.]
Đây không phải là vấn đề quen hay không quen, mà là chuyện này khiến làm người ta cảm thấy rất kinh khủng! Harry hò hét trong lòng.
[Nói mới nhớ, Harry, em cứ dùng xà ngữ như vậy cũng không phải cách.] Dyers chuyển đề tài, [Tất cả mọi người đều lo cho em, nhưng em lại không thể giao tiếp với mọi người, thật là rắc rối.] Harry có thể nghe hiểu tiếng Anh cổ, nhưng cũng giống như cậu không phân biệt được tiếng Anh và xà ngữ, căn bản cậu không biết mình đang nói tiếng Anh nào, Dyers cũng bất đắc dĩ.
Trong Nhà đã có rất nhiều người hỏi anh về Harry, dù sao Harry bình thường rất thân thiện, cậu đã xảy ra chuyện lâu như vậy nhưng đều chưa xuất hiện trước mặt người khác, khó trách làm người ta lo lắng.
Quan trọng nhất là, Dyers còn không nói cho họ dù là một câu.
[Nhưng…] Harry gãi gãi đầu, có chút bí, [Thật sự em không phân biệt được, như hiện tại em nói chuyện với anh, trong mắt của em, không khác gì như nói tiếng Anh cả.]
[Không sao, giáo sư Snape sẽ dạy em, ngay lúc đó tiếng Anh cổ của em cũng do thầy ấy dạy, em có căn bản, chỉ cần học làm sao phân biệt được là được rồi.] Dyers nói đương nhiên.
Harry cứng ngắc, thật cẩn thận hỏi, [Bắt buộc phải là ổng dạy ạ?]
[Ừ?] Dyers nhìn Harry nghi hoặc, vô cùng không hiểu, [Giáo sư Snape dạy em em không phải nên vui vẻ sao?]
Harry nuốt nước miếng, [Lão dơi già kia… Làm sao em có thể vui lên được?]
Nghe Harry nói vậy, Dyers nhíu mày, [Harry, ngày thường em thích tới gần giáo sư Snape nhất, anh nghĩ em nên vui mới đúng.]
[Tới gần thầy ấy…] “Thầy ấy” kia là chỉ Snape?
Harry gần như nhảy dựng lên, [Không thể nào!]
[Sao lại không thể?] Dyers bật cười, [Em gần như không rời nửa bước ấy chứ.]
[Ổng không ném em ra khỏi phòng làm việc của ổng ư?] Harry run rẩy khóe miệng, vì mình “tới gần” Snape tròn một năm không bị văng ra mà còn có thể bình yên sống tới nay mà tỏ vẻ cảm ơn Merlin.
[Ném ra?] Dyers bật cười, [Đứa ngốc, thầy ấy cưng em còn không kịp, sao có thể ném em ra chứ?]
[Anh trai…] Harry đỡ trán, [Chúng ta… nói hình như không phải là cùng một người? Anh chắc là anh đang nói tới Snape chứ? Severus Sape, cả ngày mặc áo choàng màu đen trên quần áo lại có một số lượng khuy khủng bố cả ngày lạnh lùng nơi đi qua nhiệt độ không khí tuyệt đối giảm xuống như cuối thu bắt đầu vào đông mà đôi khi chỉ nhìn thôi đã làm người ta cảm thấy như ác ma Severus Snape?]
[Ơ…] Dyers cảm thấy khóe mắt mình đang run rẩy, tuy đây là sự thật, nhưng anh vẫn giật mình vì Harry có thể nói rõ ràng trọng điểm mà còn không ngừng nói cái đoạn dài này thậm chí không hề sai lầm về mặt ngữ pháp.
[Thật ra… Thật ra giáo sư Snape không tồi, thật sự.] Dyers chỉ có thể nói vậy với Harry.
[Người Slytherin luôn luôn cho rằng ổng không tồi.] Harry hừ hừ.
[Được rồi, ghen cái gì, tất cả mọi người đều biết giáo sư Snape cưng chiều em nhất, đừng ghen tị với Slytherin làm gì.] Nếu lúc đó Harry bướng bỉnh dây vào, chỉnh một đám người Slytherin thê thảm thì sao đây?
[Em em em em… Em ghen?] Harry không tin chỉ vào mình, [Em ghen cái gì? Em sao lại ghen được? Ổng bao che Slytherin đã không phải là chuyện ngày một ngày hai, em ghen cái gì?]
Dyers nhìn Harry một lúc lâu, bỗng nhiên nhịn không được nở nụ cười.
Hình như anh hiểu ra điều gì đó.
Sau đó, anh vuốt đầu Harry, vô cùng nhiệt tỉnh kể lại cho Harry một ít “chuyện lý thú” trong khoảng thời gian cậu mất trí nhớ.
Phần lớn là Harry thân cận Snape như nào, tìm Snape làm nũng như nào, chiếm lấy Snape như nào, thậm chí vì Roxanne mà Harry bực Snape như nào, sau đó lại “trừng phạt” Roxanne như nào miêu tả hết.
Harry ở một bên chết lặng mà nghe, cậu cảm thấy, tin tức mấy ngày nay mình nghe được, thật sự có thể biến cậu thành một tảng đá.
Còn là đá hoa cương hẳn hoi.
Đối với Harry mà nói, so với việc mình trở thành con nuôi Slytherin, so với việc Slytherin và Gryffindor ở cùng một chỗ thì tin tức làm Harry muốn trở về tìm hiệu trưởng Dumbledore mà gào thét là gì?
Đó chính là cậu Harry Potter, khi mất trí, lại ở cạnh Severus Snape!