Lưu Luyến Ngàn Năm

Chương 8: Thỉnh cầu



Tuy rằng Sarah đã nói trước người Giáo Hội tới rất ít cho nên không cần lo lắng, chỉ cần chờ Harry vượt qua lúc này thì tốt rồi. Nhưng đợi tới ngày hôm sau, tất cả mọi người đều hiểu được chuyện này không đơn giản như vậy.

Ngày hôm sau, một chút ầm ĩ từ bên ngoài Hogwarts truyền vào trong trường, cho dù có thần chú mạnh mẽ ngăn trở không cho ai biết tình huống bên ngoài, nhưng những bạn học năng lực mạnh hơn một ít vẫn có thể cảm nhận được thay đổi của Hogwarts cùng với pháp lực kia cuồn cuộc không ngừng mở rộng. Hogwarts đang bảo vệ bọn họ, mà có thể khiến Hogwarts mở ra pháp lực mạnh mẽ như vậy, có vẻ cũng chỉ có Giáo Hội mà thôi.

Đúng vậy, đúng là Giáo Hội đang giở trò.

Giáo Hội cũng không dễ dàng bỏ qua như vậy, người mà họ phái tới ngày đầu tiên không trở về thì bọn họ càng xác định Hogwarts đã giấu mình trong một khu trống. Cho nên mỗi ngày họ đều phái người đến tấn công, số người không nhiều lắm nhưng năng lực cũng không thấp.

Tuy tin tưởng trận pháp phòng ngự của Hogwarts chắc chắn nhưng Salazar bọn họ cũng không vì vậy mà xem nhẹ, bọn họ cần phải xử lý toàn bộ những người mà Giáo Hội phái tới trước khi bị đám người đó phá hỏng trận pháp Hogwarts.

Đương nhiên, tình huống hiện tại như vậy làm bọn nhỏ năm bảy đi ra cùng ứng phó là chuyện không thể tốt hơn. Một năm nữa họ cũng đã bước trên cái xã hội đen tối này, đến lúc đó họ không thể nào tiếp tục dựa dẫm vào giáo sư bảo vệ, mà phải tự mình bảo vệ mình.

Nhưng bốn nhà sáng lập cũng không làm như vậy, cho dù họ biết nếu làm thế thì họ sẽ nhẹ nhàng hơn.

Salazar bọn họ luyến tiếc để bọn nhỏ phản kích, cho dù việc này chính là đối tượng thực tiễn rất tốt, nhưng bọn họ lại luyến tiếc bọn nhỏ bị thương, cho dù một chút thương tổn cũng không được.

Bầu không khí gần đây của Hogwarts rất nặng nề, ngay cả Harry đầu óc đang đơn thuần cũng có thể cảm nhận được.

Lúc này Harry đi trên hành lang Hogwarts, nhìn cảnh tượng các học trò vội vàng xung quanh, trên  mặt có một chút lo lắng. Đi sau cậu là Snape sắc mặt luôn luôn không thể nào tốt được.

Đây là lần đầu tiên Snape xuất hiện ở bên ngoài khi đi vào thế giới này, không chỉ vì anh không thích ở cạnh người khác, cũng không chỉ vì rất nhiều bản độc dược đơn lẻ của Godric khiến anh mê muội, nhiều hơn là chướng ngại ngôn ngữ của bản thân anh.

Cho dù khi tới đây anh có thể miễn cưỡng nghe hiểu người nơi này nói gì, nhưng bản thân anh không biết làm sao lưu loát biểu đạt ý của mình.

Cái từ ‘Chướng ngại giao tiếp’ này xuất hiện trong đầu anh, chưa được một lúc đã bị anh tống ra ngoài. Nhưng cũng vì ý thức được vậy cho nên anh vẫn luôn ở hầm học bổ túc tiếng Anh cổ cho mình. Sau khi anh có thể hiểu được ý tứ của đối phương dù đối phương nói rất nhanh mà chính mình phải lưu loát biểu đạt được ý mình thì mới có thể ra khỏi cửa.

Anh cũng không cho phép mình nói lắp bắp, quả thực không Slytherin chút nào.

“Sev… Bọn họ đều rất kỳ lạ đúng không?” Harry kéo kéo tay áo Snape, hơi lo lắng nhìn đối phương.

Snape rất muốn rút áo chùng mình ra nhưng nghĩ đến trước đó xà tổ đã cảnh cáo mình, nói là đứa nhỏ này cần phải chú ý đối xử, không thể để đứa nhỏ này hoảng sợ lần nào nữa, nếu không linh hồn sẽ hỗn loạn hơn nữa bị hoảng sợ khó tránh khỏi không dẫn tới pháp lực bạo động.

Vì thế anh thở dài, miễn cưỡng đè nén ý lạnh trong giọng nói của mình, trả lời, “Không có việc gì, đừng lo lắng quá nhiều.”

“Nhưng…”

“Trò lo lắng cũng không có tác dụng, không phải sao?” Snape nói, “…Ba ba và anh trai của trò sẽ xử lý tốt.” Được rồi, dù lâu như vậy, xà tổ trở thành ba ba của Potter cũng vẫn là một chuyện khó có thể tin được, cho nên Snape nói rất gian nan.

“Ba ba sẽ làm vậy sao?”

“Đương nhiên.” Snape đáp.

“Harry?” Giọng nói hơi ngạc nhiên vang lên, Dyers không biết đang có chuyện gì, “Sao em lại đi ra?” Em trai của anh không phải ở chỗ ba ba, nghỉ ngơi cho tốt mà không nên đi lung tung sao? Vì sao lại chạy trốn tới hành lang này vậy?

“Anh trai!” Nhìn thấy anh trai nhà mình Harry rất vui vẻ chạy lên, ngôn ngữ trong miệng cũng nhanh chóng thay đổi, “Vì sao sắc mặt mọi người đều khó coi như vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì không ạ?” Harry hỏi.

“Ngoan.” Dyers vỗ nhẹ tóc Harry, “Harry không phải quan tâm chuyện này.” Đứa bé này chỉ cần được bảo vệ thì tốt rồi, máu tanh bên ngoài không thích hợp để thằng bé biết được. Cho dù trong thế giới này, bảo vệ một đứa nhỏ không thể nghi ngờ là hại thằng bé nhưng lòng bọn họ muốn làm như vậy.

“Sev cũng nói thế,” Harry nghiêng đầu, “Nhưng Harry rất muốn giúp anh trai nha, tất cả mọi người đều đối xử tốt với Harry như vậy, nhưng Harry lại không giúp được gì hết.”

Phía sau cậu Snape hừ lạnh một tiếng. Tên nhóc con này cũng chỉ bây giờ mới có thể hiểu được uống nước nhớ nguồn, khi đầu không bị hỏng sao lại có thể hiểu lễ phép như vậy được.

“Harry là một đứa bé ngoan.” Dyers vui mừng bế đứa bé này lên, sức nặng của Harry khiến anh nhíu mày, nhẹ như vậy thật sự không người nào tưởng tượng được đứa bé này chỉ nhỏ hơn anh có một tuổi, “Harry chỉ cần chăm sóc tốt chính mình, đừng để chúng ta lo lắng chính là giúp đỡ lớn nhất, cũng đừng để ba ba lo lắng thì tốt rồi?”

“Là thế sao ạ?” Harry chớp mắt hỏi.

“Không tin em hỏi giáo sư đi?” Dyers chỉ chỉ Snape phía sau Harry.

Harry quay đầu nhìn đối phương.

Snape nhẹ nhàng gật đầu, tên nhóc này chỉ cần đừng đi rước thêm rắc rối là trợ giúp lớn nhất. Người kia luôn là vật thể thu hút rắc rối, cho dù người kia không tự đi tìm thì rắc rối cũng tới tìm, cho nên chỉ cần người kia chăm sóc chính mình cho tốt đừng đặt rắc rối lên người, như vậy có thể nói sẽ ít đi rất nhiều sự cố.

“Hôm nay sao giáo sư lại đi ra?” Đối với Snape, Dyers biết người này là giáo sư của Harry, mà còn cực kỳ thích độc dược, nhưng lại không quá biết cách cũng không thích ở cạnh người khác, anh ta thường xuyên đứng trong hầm, chỉ có khi giúp Harry học bổ túc mới có thể rời khỏi hầm.

“Ngài ấy sợ thằng nhóc xảy ra chuyện gì để tôi luôn luôn nhìn thằng nhóc.” Snape giải thích đơn giản.

Vì Salazar lo lắng Harry sẽ bị ảnh hưởng vì mình thường thường bất đắc dĩ sử dụng pháp thuật hắc ám, cho nên anh yêu cầu Snape luôn luôn phải trông coi Harry. Vì gần đây số người Giáo Hội phái tới càng ngày càng nhiều, vài người họ có đôi khi không thể không tự mình ra trận. Mà nếu Salazar ra trận đương nhiên sẽ dùng pháp thuật hắc ám mình thuận tay nhất, cho nên anh lo lắng Harry chịu ảnh hưởng sẽ xảy ra chuyện gì.

Godric đã nghiên cứu điều chế độc dược chuyên vào tình huống của Harry, hy vọng trước khi Harry chữa trị xong linh hồn có thể dùng độc dược ngăn cách liên hệ với Salazar, không chỉ vì một khi cộng hưởng sẽ thương tổn rất lớn tới Harry, hơn nữa khi chiến đấu Salazar vì bận tâm tới Harry, sẽ theo bản năng đè nén một phần pháp lực của mình. Theo tình huống Giáo Hội gần đây càng ngày càng kiêu ngạo, cũng không phải chuyện tốt gì với Salazar.

Quan trọng nhất là bên Slytherin kia, có người nghe nói Salazar nhận một đứa con nuôi, đã bắt đầu rục rịch.

Năm đó, trước mặt toàn bộ người trong tộc Salazar tự tay bỏ đi quyền kế thừa bộ tộc Slytherin của Dyers con anh nên Dyers mới có thể bình an lớn lên – đúng vậy, bình an. So với các đứa nhỏ lớn lên ở các thế gia pháp thuật hắc ám khác thì phương thức Dyers trưởng thành có thể xem như yên bình – vì Dyers không uy hiếp đến lợi ích của họ, vì thủ đoạn mạnh mẽ trong tộc của Salazar nên bọn họ đều không tìm Dyers ra tay.

Nhưng hiện tại, Salazar có con nuôi liền không giống nữa.

Trong cái thế giới hỗn loạn nơi đây, vì cam đoan kế thừa của gia tộc cũng có người đưa máu của mình vào trong cơ thể con nuôi lấy mục đích tẩy tủy. Đương nhiên, đây đối với người bị thi thuật mà nói là một loại thương tổn, khi tẩy tủy thì đau đớn khó có thể chịu được. Cho nên phương pháp tẩy tủy loại này bị nhét vào trong phạm vi pháp thuật hắc ám, mà còn có thể nói là pháp thuật hắc ám đỉnh cao.

Nhưng nếu Salazar muốn con nuôi mình kế thừa gia tộc Slytherin thì cũng không phải là không thể, chỉ cần Salazar tiến hành tẩy tủy cho con nuôi mình. Vừa nghĩ tới tình huống như vậy, bộ tộc Slytherin đã bắt đầu không nhịn được. Cho nên, Salazar chú ý tới động thái của gia tộc, cũng đương nhiên sẽ không ngồi chờ chết.

“Harry thoạt nhìn có vẻ rất tin tưởng giáo sư.” Dyers thấy Harry nhìn về phía Snape, nhẹ nhàng mỉm cười nói.

“Có lẽ.” Anh cũng không biết chuyện gì xảy ra, vì sao trước kia cái người có thể như nước với lửa cùng chính mình sau khi mất trí nhớ có thể tin tưởng hoàn toàn vào mình như vậy.

Có lẽ, chờ người kia khôi phục trí nhớ, khi nhớ lại sự tin tưởng này sẽ cảm thấy rất khó có thể tin được ấy chứ. Một Potter tin tưởng Snape, nghĩ thế nào cũng đều cảm thấy là một chuyện rất buồn cười.

“Mọi người ở trong này hết ư?” Lúc này, Rowena đi tới phía bọn họ, “Vốn dì còn định đi tìm Harry, hiện tại thoạt nhìn cũng không cần nữa rồi?”

“Chào dì.” Harry nghe thấy có người tìm mình, liền ló đầu ra từ trong ngực Dyers, “Dì tìm con có việc sao?”

“Đúng vậy, Harry của dì, dì muốn nói với con là, thủ tục nhập học của con đã làm tốt rồi. Bắt đầu từ ngày mai con có thể đi học cùng mọi người.” Rowena cười đi tới, nhẹ nhàng nhéo mũi Harry, “Cục cưng của dì, có vui khi nghe thấy tin này không nào?”

“Con có thể đi học?” Mắt Harry nhất thời sáng lên, “Giống như anh trai Dyers sao ạ?”

“Dì nghĩ là đúng vậy, nhưng hai người không ở cùng một năm học. Dì nghe Severus nói trước khi tới đây con là học trò năm thứ năm, cho nên con chỉ có thể bắt đầu đến trường từ năm thứ năm thôi, mà anh Dyers của con hiện tại chính là học trò năm thứ sáu nha.”

Thật ra ở niên đại này, thời gian nhóm phù thủy nhập học sớm hơn, nhưng cũng vì quá sớm nên pháp lực của họ vẫn chưa ổn định. Có một số đứa nhỏ do Muggle sinh ra còn chưa học được khống chế pháp lực của mình, thậm chí còn e ngại pháp lực trong cơ thể. Cho nên thời kỳ này Hogwarts một phần học trò đều phải học hai năm, nói cách khác, những đứa nhỏ năm nhất cần phải học hai năm, năm thứ hai cũng như vậy, chỉ đến sau năm ba mới có thể từng năm lên lớp mà thôi.

Cho nên dù phù thủy nơi này nhập học sớm hơn nhưng tuổi họ tốt nghiệp với niên đại kia của Harry cũng như nhau.

“Yên tâm đi Harry, con cũng sẽ thích các bạn học của con, bọn họ cũng thân thiết giống như Dyers vậy.” Rowena cam đoan mãi, “Đứa nhỏ bên trong Slytherin tuy không được tự nhiên một chút nhưng chỉ cần con phân tích họ từ một góc độ khác thì sẽ biết thật ra họ là một đám nhỏ rất tốt để ở chung.”

Sau khi Snape nghe được lời của Rowena, dường như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng không nói gì.

Đúng rồi, sao anh lại có thể quên, ‘ba ba’ hiện tại của thằng nhóc này là ngài Slytherin. Đứa nhỏ kế thừa xà ngữ và có máu của ngài Slytherin sao lại có thể đi nơi khác ngoài Nhà Slytherin chứ. Nhưng, nhét một sư tử vào hang rắn, thật sự không sao?

Anh nhìn hai người ở bên cạnh trò chuyện với nhau thật vui, cuối cùng vẫn không nói lo lắng của mình ra khỏi miệng.

Chuyện Harry đi học tiến vào Nhà Slytherin cứ như vậy định ra, cho dù cậu không sống trong phòng ngủ mà trực tiếp ở tạm bên Salazar.

Snape đã dọn tới đây, sau khi xà tổ tỏ vẻ với sư tổ rằng anh cần có một người luôn có thể chăm sóc Harry linh hồn bị thương bởi cộng hưởng bất cứ lúc nào khi mình sử dụng pháp thuật hắc ám, vì bạn tốt, sư tổ nhét mấy bản độc dược đơn lẻ vào ngực Snape rồi đuổi người ra ngoài, để anh sang ở bên Salazar.

Đối với hành động của sư tổ Snape cũng không biết làm thế nào cuối cùng cũng chỉ có thể đi vào bên này làm bạn với Harry, thậm chí khi xà tổ không có ở đây bắt đầu chịu trách nhiệm chăm sóc Harry.

Không thể không thừa nhận Harry mất đi ký ức thay đổi rất nhiều, cậu ngoan ngoãn, hiểu chuyện, khiến người thấy mà muốn che chở tận đáy lòng. Tuy anh đã từng không hiểu vì sao người mất đi ký ức lại có thể thay đổi tính cách nhiều như vậy, nhưng cuối cùng anh vẫn không có được bất kỳ đáp án nào.

“Sev, con đi học.” Đây là ngày đầu tiên Harry đi học ở thế giới này, anh đặc biệt dậy từ sớm, cho dù không cần chuẩn bị gì nhưng vẫn không ngăn cản được đứa bé này vui vẻ.

“Ừ.” Snape gần như phát ra tiếng từ trong lỗ mũi.

Harry cũng mặc kệ, nếu Sev đã trả lời cậu, như vậy cậu liền đi tới lễ đường thôi – cậu đã nhớ hết đường trong lâu đài Hogwarts rồi. Cho dù mất trí nhớ cũng không thể xóa đi sự thân thiết cùng với dục vọng mãnh liệt thăm dò Hogwarts của Harry.

Khi Dyers đi vào lễ đường đã thấy Harry ngồi ở chỗ mà mình luôn luôn sắp xếp, vì Harry không ở trong phòng ngủ cho nên cậu không cần phải như bọn họ phải có thủ tịch dẫn dắt mới có thể cùng xuất hiện trên lễ đường. Khi Dyers đến, chỉ có một mình Harry ngồi trên bàn cơm, có vẻ hơi nhàm chán.

“Hôm nay Harry tới sớm vậy?” Dyers ngồi xuống cạnh Harry, cũng vẫy một đám rắn nhỏ sau mình, sau khi ngồi xuống cười khẽ hỏi Harry.

“Có chút hưng phấn.” Harry gãi gãi đầu của mình, “Có thể đi lên lớp giống như anh trai.”

“Vậy à,” Dyers hiền hòa cười, “Vậy thì Harry cố gắng học tập nhé.”

“Dạ!” Harry gật mạnh đầu.

Dyers chăm sóc Harry dùng cơm, phân tâm liếc dãy giáo sư một cái, ba ba nhà mình và hiệu trưởng cũng không ở đây. Nhớ tới hôm qua ba ba nói với mình, Dyers nheo hai mắt lại.

“Tuy trước kia vì ba mà họ không dám động con, nhưng ai cũng không biết nếu thật sự những người đó muốn ra tay sẽ trở thành dạng nào. Dyers, trước khi ba xử lý xong bọn họ, chăm sóc tốt chính mình.”

Trước sau như vậy, giọng nói lạnh lùng, dường như không thân thiết cũng không nóng vội gì, cho nên mới tạo thành hiểu lầm dù là bạn tốt cũng cho rằng ba ba không quan tâm tới mình. Nhưng cũng chỉ có bản thân mới biết, ba ba rất để ý tới mình.

Trước khi anh còn chưa hiểu chuyện ba đã loại bỏ quyền kế thừa gia tộc Slytherin của mình, không phải vì bảo vệ tốt chính mình sao? Ngồi trên vị trí kia không nhất định là chuyện tốt, ngồi ở đó có rất nhiều bất đắc dĩ, nếu không phải thực lực bản thân ba ba đủ mạnh, chỉ sợ ba ba cũng sẽ trở thành con rối của những vị trưởng lão đó rồi. Bởi vì biết vị trí kia gian khổ thế nào, vì muốn mình có thể đi con đường riêng của bản thân, ba ba đã bỏ đi quyền kế thừa của mình trước sự chứng kiến của người trong tộc. Chỉ có như thế, những người trong gia tộc mới không đánh chủ ý lên trên mình. Cũng chỉ có như thế, mấy năm nay mình mới có thể sống thoải mái tới vậy, ít nhất thì cũng thoải mái hơn rất nhiều đứa trẻ trong tộc.

Rất nhiều người cho rằng ba ba không quan tâm tới mình, bỏ mặc mình, nhưng họ không biết là, ba ba tôn trọng quyết định của mình ở phạm vi lớn nhất, đối với việc mình muốn học, mình muốn làm, ba ba cũng đều cho qua. Slytherin quan tâm và cưng chiều, ba ba của anh đã phát huy đến tối đa. Nếu không phải trong gia tộc di động quá lớn, lớn đến nỗi cần phải cảnh giác thì anh tin tưởng ba ba thà không muốn cho anh biết chuyện này, hy vọng anh vẫn luôn có thể tự do đến khi tốt nghiệp.

Mấy năm nay, người tuổi trẻ trong gia tộc hoặc vì sự cố, hoặc vì đối đầu mà chết đi. Dưới tình huống người có khả năng dần dần giảm xuống, người bị loại bỏ quyền kế thừa như anh lại thu hút tầm mắt của người trong tộc. Nếu người trẻ tuổi trong tộc, nhất là cháu của các vị trưởng lão cứ tiếp tục chết như vậy, khó cam đoan rằng tộc trưởng sẽ không để con mình kế thừa Slytherin.

Đây là ý tưởng của đám người ngu xuẩn đó, nhưng Dyers biết ba ba của anh thà để Slytherin biến mất trong tay người, cũng sẽ không để anh ngồi chịu tội trên vị trí đó. Buồn cười chính là những người đó còn đang lo lắng anh có khả năng chặt đứt con đường của bọn họ, thật sự là buồn cười.

Xem ra những người đó đã không còn nhịn được nữa, nhất là trong tình huống anh chưa chết mà ba ba lại có thêm một đứa con nuôi.

Dyers nhìn về phía Harry, cậu nhóc đang dùng lễ nghi không tính là hoàn mỹ cùng ăn với mình, nhìn ra được cho dù lễ nghi bàn ăn của nhóc không được tốt lắm, nhưng nhóc đang cố gắng lớn nhất làm cho tốt.

Một đứa trẻ chọc người ta phải yêu thương.

“Còn Harry nữa, hiện tại nhóc ấy mất đi trí nhớ, tuy pháp thuật của nhóc vẫn còn nhưng nếu nhóc gặp phải tình huống bất ngờ, không thể tự mình ứng phó được. Vì thế, con cần phải chăm sóc nhóc ấy cho tốt, Dyers, nhóc ấy là em trai của con.”

Con biết, ba ba. Dyers nói tận đáy lòng. Đứa nhỏ khiến người ta muốn che chở tận sâu trong tim, con sẽ bảo vệ tốt em ấy.

Cùng lúc đó, xà tổ và sư tổ biến mất, đi tới chỗ của xà tổ.

“Severus.” Vừa vào cửa, đúng lúc thấy Snape đang đọc sách, Salazar gõ mặt bàn thu hút lực chú ý của anh, “Làm phiền anh một chút, chỉ mong anh có thể có mấy phút rảnh rỗi cho chúng tôi mượn một lúc.”

“Đương nhiên.” Snape khép sách lại, hơi mất tự nhiên, cảm giác ở chung phòng với hai vị tổ tông không tốt chút nào, nhất là tuy rằng họ là tổ tông nhưng có vẻ họ hiển nhiên còn trẻ hơn anh mấy tuổi, “Ngài có chuyện gì không?”

“Không phải Sarah, là tôi muốn xin anh giúp một việc.” Godric nhìn qua hơi mệt mỏi, anh không còn sức sống dĩ vãng, thậm chí anh còn không để ý hình tượng dựa vào vai Salazar, coi Salazar thành cái sô pha hình người.

Đương nhiên, đây là thói quen đã được nuôi từ khi họ mạo hiểm khắp nơi, khi mệt mỏi phải dựa vào vai của đối phương nghỉ ngơi một chút. Trong những năm tháng đi xung quanh mạo hiểm, họ đã quen dựa dẫm vào nhau. Không ai có thể nghĩ đến một phù thủy hắc ám và một bạch phù thủy lại có thể trở thành bạn bè sống chết, mà ngay cả đương sự cũng hiểu là khó có thể tin.

Nhưng họ lại hưởng thụ sự thân thiết này.

Tuy rằng sự thân thiết này khiến Snape cảm giác cực kỳ không quen.

Vì không để lực chú ý của mình tiếp tục đặt ở đây, không nên bối rối việc này, anh nhẹ ho khan vài tiếng muốn thu hút sự chú ý của hai vị tổ tông, hỏi, “Xin hỏi, có chuyện gì cần tôi giúp đỡ sao?”

“Ừ..” Godric dường như nhẹ nhàng hít vào, “Tôi nghĩ mời anh tiếp nhận chức vị giáo sư độc dược của trường.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.