Lưu Luyến

Chương 4



19.

Chu Tĩnh Đông không đi hưởng tuần trăng mật cùng Dương Giai Giai.

Anh ta tựa như âm hồn bất tán, đến tìm Kha Duyệt:

"Tôi biết cô có thể giao tiếp với linh hồn, xin hãy để tôi gặp Y Y."

"Hai người chia tay đã lâu rồi, anh đến tìm cô ấy làm gì?"

"Không! Tôi đã đi tìm dì Hoàng, dì ấy kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện năm đó."

Dì Hoàng làm việc ở nhà họ Dương đã nhiều năm, nhưng mỗi lần Chu Tĩnh Đông đến nhà, bà ấy đều bị kiếm cớ đuổi ra ngoài.

Dì ấy biết rõ Dương Giai Giai là người vô lý b/ạo l/ực nhưng lại được cả nhà cưng như trứng mỏng. Dì ấy cũng nhìn thấy tôi, rõ ràng ngoại mặt là đại tiểu thư của nhà họ Dương, lại phải sống trong phòng chứa đồ điều kiện còn tệ hơn cả phòng của người giúp việc, nhưng chưa một lần làm khó bà ấy.

Dì ấy cũng biết việc ​​mẹ tôi không tiếc bỏ ra số tiền lớn mỗi tháng để thuê gia sư dạy kèm cho Dương Giai Giai, nhưng lại tiếc không tìm một giáo viên mỹ thuật giỏi cho tôi.

May mắn thay, giáo viên đánh giá cao khả năng của tôi và đề nghị hướng dẫn miễn phí cho tôi.

Hồi cao trung, chúng tôi ăn trưa ở trường. Mẹ tôi d/oạ dẫm nhằm ép tôi phải vâng lời Dương Giai Giai bằng cách không mua màu vẽ cho tôi, tôi thường xuyên nhịn ăn để tiết kiệm tiền, thời gian đó, việc đói bụng đã trở thành chuyện bình thường với tôi.

Chu Tĩnh Đông sau khi nghe được tất cả mọi chuyện từ dì Hoàng, anh ta liền vô cùng hận, nhưng vậy thì sao chứ?

Vào những ngày khó khăn nhất, tôi vẫn dành tiền mua mì thịt cho anh ta ăn. Còn lừa anh ta, nói giỡn rằng mình muốn giảm cân nên đang cố làm quen với cảm giác đói.

Kha Duyệt mỉa mai nói:

“Nếu anh ít nhận làm diễn viên đóng thế hơn, ít bị thương hơn và ăn ít hơn, Y Y có thể đã không bị u/ng th/ư dạ dày.”

Chu Tĩnh Đông đột nhiên mất kiểm soát, giật lấy mặt ngọc mà Kha Duyệt đang đeo trên cổ.

Sau đó, chuyện kỳ lạ đã xảy ra.

Anh ta có thể nhìn tôi.

20.

[Y Y, sao em lại trở nên gầy như vậy?] - Chu Tĩnh Đông định chạm vào mặt tôi với đôi bàn tay run rẩy.

Tôi cúi xuống, nhìn cổ tay mảnh khảnh chỉ còn da bọc xương mình, lẩm bẩm:

[Gầy lắm sao?]

Trong chốc lát, tôi chợt nhớ ra.

Tôi nhớ lý do tại sao tôi trở về rồi.

Cách đây một thời gian, tôi cảm thấy khó chịu ở bụng và cơn đau ngày một trở nên rõ rệt hơn. Đến khi tôi đi bệnh viện kiểm tra thì bác sĩ nói với tôi là u/ng th/ư dạ dày giai đoạn giữa.

Tôi không thể tin được, cũng không muốn phải ch/ết trong cô độc ở nước ngoài. Tôi đã mất gia đình, bạn trai và thậm chí cả sức khỏe của mình.

Chu Tĩnh Đông không chịu bỏ cuộc, muốn cưỡng chế ôm chặt rồi hôn tôi giống như anh ta trước đây thường dỗ dành tôi.

Nhưng hôm nay đã khác với ngày xưa rồi. Bàn tay anh ta xuyên qua linh hồn tôi, anh ta mất đà vấp mạnh về phía trước.

Mũi tôi chua xót.

Vào năm thứ hai sau khi tôi ra nước ngoài, người đàn ông này đột nhiên gọi điện và nói:

"Dương Y Y, chúng ta chia tay đi!"

“Cô đã từng ph/á th/ai con của người đàn ông khác trước đây, cô xuất ngoại chỉ để ăn chơi trác táng, ham mê danh lợi, chỉ muốn một bước lên trời.”

"Tôi ghét nhất chính là loại phụ nữ lả lơi ong bướm, cô thật bẩn thỉu."

Thật không tin được. Mối tình kéo dài năm năm của tôi, vậy mà anh ta dễ dàng tin lời bôi nhọ của mẹ tôi và Dương Giai Giai.

Chu Tĩnh Đông đưa tôi vào danh sách đen mà không buồn nghe tôi giải thích, cũng không tìm hiểu gì thêm. Lúc đó tranh của tôi không có giá trị lắm. Tôi gặp khó khăn trong việc gom chi phí đi lại nhưng vẫn muốn đích thân quay về giải thích.

Nhưng không ngờ, bộ phim mà Chu Tĩnh Đông đóng năm trước lại thành công vang dội, anh ta một bước lên mây, vô cùng nổi tiếng. Trợ lý và vệ sĩ của anh ta lạnh lùng ngăn tôi lại:

“Ảnh đế nói không muốn gặp cô.”

Hoàn toàn tuyệt vọng, tôi chọn quay trở lại nước ngoài để hoàn thành sự nghiệp của mình.

Trước khi rời đi, từ xa tôi đã nhìn thấy Dương Giai Giai dán sát vào người anh ta như một người không xương, trông rất thân mật.

Vào khoảnh khắc đó, tôi mới biết tuyệt vọng nghĩa là gì.

21.

Chu Tĩnh Đông quỳ xuống trước mặt tôi:

[Xin lỗi, Y Y. Bọn họ làm thật đến mức chính bọn họ cũng đưa em vào danh sách đen.]

[Mẹ và anh trai của em đều đứng về phía Dương Giai Giai, anh không thể không tin họ.]

[Dương Giai Giai cũng nói với anh rằng cha dượng của em đã giúp anh có được vai diễn mà sau này nhờ nó anh mới trở nên nổi tiếng.]

[Vì lòng biết ơn, anh đã để cô ta ở lại bên cạnh.]

[Bộ phim mà anh nhắc đến là do Đoạn tiên sinh đầu tư đúng không?]

[Phải! Sau đó anh đã kiểm tra và phát hiện công ty của Đoạn tiên sinh có hợp tác với công ty của dượng em.]

Tôi nhớ ra một chuyện cách đây rất lâu rồi.

Khi Chu Tĩnh Đông gặp khó khăn, tôi đã nỗ lực giúp anh ta tìm được nguồn tài nguyên phù hợp.

Tôi thăm dò được một bộ phim có cốt truyện độc đáo và có một vai diễn rất phù hợp với anh ta. Vì vậy tôi đã cố gắng hết sức để tìm cách gặp được nhà đầu tư cho bộ phim đó.

Đoạn tiên sinh tính cách cao cao tại thượng, rất khó gần. Nhưng may mắn, tôi vô tình biết chuyện bà của anh ấy rất nhớ người chồng đã khuất của mình. Nhưng trước đây, một trận hỏa hoạn đã thiêu rụi toàn bộ những bức ảnh ít ỏi của hai ông bà.

Dựa theo lời mô tả của bà và bức ảnh đã ố màu trên chứng minh thư của ông, tôi dùng cọ vẽ để “khôi phục” bức ảnh của hai người lại cho bà.

Bà ấy rất cảm động, liên tục cảm ơn tôi. Đoạn tiên sinh cũng là một người cháu hiếu thảo, sau khi biết chuyện, anh ấy đã chủ động hỏi tôi muốn anh ấy hậu tạ bằng thứ gì.

Tôi nhân cơ hội này liền tiến cử Chu Tĩnh Đông, xin cho anh ta một cơ hội. Về phần cha dượng, Đoạn tiên sinh từ đầu đến cuối còn chưa từng gặp mặt ông ấy.

Chu Tĩnh Đông hoàn toàn sụp đổ.

Tôi mỉa mai nhìn anh ta:

[Tôi không trách Dương Giai Giai bịa chuyện, suy cho cùng thì từ nhỏ đến lớn, sở trường duy nhất của cô ta là giành giật của tôi.]

[Nhưng tôi là người bên gối của anh, vậy nhưng anh lại có thể dễ dàng tin vào những lời vu khống đó, thật nực cười làm sao.]

[Vì đã từng yêu nhau năm năm, anh về đi và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.]

22.

Thông tin về tôi xuất hiện trên hotsearch.

# Tin sốc! Bạn gái cũ của Ảnh đế bị ch/ặt x/ác một cách dã man #

# Tiết lộ về danh tính của Dương Y Y, cô ấy thực ra là một sinh viên tài năng của trường đại học nghệ thuật nổi tiếng #

Có người tiết lộ rằng khi còn học đại học, tôi đã vẽ tranh để gây quỹ cho chó mèo hoang.

Trước đây lúc tôi vẽ tranh trên đường phố cũng từng có người chụp ảnh và đến hỏi tôi có ai theo đuổi không. Lúc đó tôi nói với vẻ mặt ngọt ngào rằng tôi đã có bạn trai và chúng tôi đang cùng nhau nỗ lực hướng tới tương lai tốt đẹp.

Cùng lúc đó, bài phỏng vấn sau hôn lễ của Chu Tĩnh Đông cũng được biên tập và đăng lên. Câu chuyện về chuỗi hạt mà tôi dầm mưa thỉnh về cũng khiến rất nhiều cư dân mạng xúc động.

[Nếu tôi có một người bạn gái thành kính cầu nguyện cho tôi như vậy, đ/ánh ch/ết tôi cũng không chia tay cô ấy.]

[Tôi đã tìm hiểu được ngọn nguồn câu chuyện, bạn gái cũ đã ở bên Ảnh đế khi anh ta nghèo nhất. Đáng tiếc, khi anh ta công thành danh toại lại thay lòng đổi dạ đi cưới người khác.]

[Cô gái nhỏ thực sự rất tuyệt, dù có bị tổn thương sâu sắc đến đâu cũng không bao giờ từ bỏ bản thân. Tôi đã xem bức tranh cô ấy đăng trên mạng, cách phối màu rất khéo léo và bố cục rất tinh tế.]

[A a a a! Tôi thực sự muốn mua nó!]

[Bạn comment ở trên, tôi mới hỏi một sư phụ có kinh nghiệm xem tranh, giá khởi điểm cho một bức tranh cấp này của cô ấy ít nhất là mấy trăm nghìn, nếu cô gái này không may q/ua đ/ời rồi thì giá lại càng tăng cao.]

[Sao lại như vậy được?]

[Đúng là một tay mơ. Họa sĩ q/ua đ/ời đồng nghĩa với việc họ không thể cầm cọ được nữa. Số lượng tác phẩm là cố định, đắt ra quế, ế ra củi*, hiểu không?]

(*) 物以稀为贵: (Vật dĩ hi vi quý) vật hiếm hoi thường quý giá.

[ Van Gogh lúc còn sống thì nghèo khó, không bán được một bức tranh nào. Sau khi ông q/ua đ/ời, một bức tranh đã được bán với giá 680 triệu nhân dân tệ.]

[Ô ô ô Dương Y Y, thật đau lòng khi lại biết cô qua cách này.]

Tôi ở trong phòng của Kha Duyệt. Tôi rất vui vì cuối cùng cũng có người thưởng thức và đánh giá cao những tác phẩm mà tôi phải biết bao tâm huyết, vất vả ngày đêm để tạo ra.

23.

Cái ch/ết của tôi quá bi thảm.

Cư dân mạng giống như Sherlock Holmes, sôi nổi thảo luận, muốn giúp tìm ra h/ung thủ.

Có người vô tình chụp được ảnh tôi đang lên xe taxi ở sân bay. Ngoài khu vực đường có camera giám sát, h/ung thủ vừa mới tháo kính râm xuống.

Cảnh sát đã sử dụng điểm này làm điểm đột phá và xác định những cá nhân khả nghi thông qua một loạt so sánh dữ liệu. Khi tôi nghe thấy cái tên Hứa Chấn, cả người tôi lập tức run rẩy.

Hắn ta là mối tình đầu của Dương Giai Giai, đồng thời cũng là người làm cô ta mang thai năm mười lăm tuổi.

Con trai của người bán thịt nghèo và đẹp trai cực kỳ say đắm cô tiểu thư giàu có đáng yêu.

Dương Giai Giai đã bịa đặt với hắn rằng tôi đã nói rất nhiều điều không tốt về hắn với gia đình nên bọn họ không thể ở bên nhau.

Sở trường của cô ta là hắt nước bẩn lên người người khác. Vậy nên mỗi lần chạm mặt, Hứa Chấn đều nhìn tôi bằng ánh mắt dữ tợn.

Vào ngày sinh nhật của tôi, sự vô tâm của mẹ khiến tôi cảm thấy vừa buồn vừa chán nản nên đã đi bộ đến khu rừng gần đó. Đến nơi, tôi thấy bọn họ đang hành hạ bé mèo đen một cách t/àn nh/ẫn.

Hứa Chấn cũng có tài hội họa và từng thua tôi trong một cuộc thi vẽ tranh.

Dương Giai Giai đã nói dối hắn rằng tôi thường h/ành h/ạ những động vật nhỏ đến ch/ết để có thể nhìn thấy rõ kết cấu cơ bắp của chúng nên kỹ năng vẽ tranh của tôi rất tốt.

Hứa Chấn đã nh/ẫn t/âm ch/ặt đầu bé mèo ngay trước mặt tôi. Tôi sợ đến mức vừa gào thét vừa nhặt những viên đá trên mặt đất và ném vào bọn họ. Nhưng đã quá muộn rồi.

Bé mèo đen đó là Tiểu Hắc, một chú hoang được tôi bí mật nuôi đã lâu. Nó không bao giờ ăn thức ăn mà Dương Giai Giai đem tới.

Nếu không phải tại tôi, có lẽ hắn sẽ không tr/a t/ấn Tiểu Hắc.

Tôi đã đem tiểu Hắc đi chôn.

Nhưng Dương Giai Giai không dừng lại, cô ta thay Hứa Chấn nói với tôi:

"Mày đã phá hỏng tác phẩm nghiên cứu của anh ấy, sau này mày phải bồi thường cho anh ấy một tác phẩm nghiên cứu tốt hơn."

Tôi như bừng tỉnh.

Chẳng trách tên s/át nh/ân khi ch/ặt x/ác tôi ra đã tuyên bố rằng tôi sẽ trở thành tác phẩm nghệ thuật đáng tự hào nhất của hắn.

24.

Hứa Chấn bị bắt khẩn cấp.

Trong lúc lấy lời khai, cảnh sát An hỏi anh ta ai đã ra lệnh cho hắn làm vậy

"Tôi không thể chịu nổi khi nhìn thấy con đ**m Dương Y Y đó, tôi tự làm một mình.” - Hứa Chấn liếc nhìn tấm kính của phòng thẩm vấn, dáng vẻ lợn ch/ết không sợ nước sôi.

Tôi hiểu rồi.

Hắn có tiền sử lạm dụng m/a t/uý, đồng thời cũng là chú chó trung thành nhất của Dương Giai Giai.

Dưới sự tẩy não đ/iên c/uồng của cô ta, hắn hoàn toàn tin tưởng rằng chuyện mình làm cô ta có th/ai phải ph/á là khinh nhờn thần linh khiến cô ta sau này khó có thai nên sẵn sàng cam tâm tình nguyện hy sinh tất cả vì cô ta.

Vì để cảnh sát hoàn toàn tin tưởng mình, Hứa Chấn đã kể chi tiết hắn đã gi/ết tôi như thế nào. Hắn đã nghiên cứu chi tiết h/ộp s/ọ của tôi ra sao. Thậm chí cả cách hắn nguỵ tạo chứng cứ như thế nào để cảnh sát tin rằng cái ch/ết của tôi chỉ là một vụ t/ai n/ạn vô tình rơi xuống biển và bị cá mập t/àn b/ạo ăn thịt.

"Đây là tác phẩm hoàn mỹ nhất của tôi!"

Tôi chạm tay lên cổ mình.

Đầu tôi r/ơi xuống một cách dễ dàng. Kha Duyệt muốn giúp tôi nhặt cái đầu lên, nhưng cô ấy sao có thể chạm vào linh hồn được chứ.

Chu Tĩnh Đông hoàn toàn ch/ết lặng không nói lên lời. Anh ta quỳ sụp xuống đất và liên tục lạy tôi.

Thật tốt, sàn của đồn cảnh sát đủ cứng.

Dương Giai Giai hoảng sợ chạy tới muốn đỡ anh ta dậy nhưng bị anh ta lạnh lùng đẩy ra.

Chỉ có mẹ tôi là mờ mịt không hiểu chuyện gì, bà ấy ngây người rất lâu rồi hiền từ hỏi:

"Y Y, chắc hẳn là rất đau phải không?"

Một nỗi đau âm ỉ bao trùm lấy trái tim tôi.

Thật là một cuộc đời tồi tệ!

Bị chuẩn đoán mắc bệnh u/ng t/hư dạ dày, chịu đựng cơn đau trong nhiều ngày. Sau đó lại bị h/ành h/ạ vô nhân đạo trước khi ch/ết.

Thật may là mọi chuyện đã kết thúc.

Người ch/ết rồi, sẽ không còn cảm thấy đau. Ngay cả sự thiên vị của mẹ hay sự phản bội của bạn trai cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Nhưng Kha Duyệt không thể chịu đựng được, cô ấy hét vào mặt họ:

“Nhìn Y Y ch/ết thảm như vậy, các người đã hài lòng chưa?”

“Lúc cô ấy bị người ta gi/ết, các người đang bận cái gì?”

"Một người đang thử váy cưới với con gái riêng, người còn lại đang giúp vợ sắp cưới chọn nhẫn."

"Nếu như tôi là Y Y, nhất định sẽ hóa thành q/uỷ đi b/áo th/ù các người."

Tôi hơi mỉm cười, cố gắng vỗ nhẹ lên vai Kha Duyệt:

[Bảo bối, mình không có năng lực đó!]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.