Lưu Luyến

Chương 11



Thời gian dường như quay trở lại thuở thiếu niên của Ryan.

Borg ăn uống no đủ biến trở về hình rồng, cái đuôi vung lên vẩy xuống.

Ryan không hề động đậy nằm trên y phục của mình, trên làn da trắng như bạch ngọc đầy dấu vết tình sự, toàn thân dính đầy dịch thể lộn xộn, trên khoé miệng cũng còn đồ vật sót lại của Borg. Thậm chí Borg ngồi sát bên cạnh cậu cũng có thể ngửi được trong hơi thở của cậu mang theo mùi tanh.

Trong suốt mấy ngày nay, tóc Ryan dài ra không ít, mái tóc quá dài tựa như một cái kén vàng bao bọc lấy cậu.

—— Em ấy bây giờ nhìn như một khối ngọc dương chi (*) được bọc trong tơ lụa cao cấp. Borg nghĩ.

(*)  Là một loại ngọc thạch trắng như mỡ dê.

Ryan vừa ngủ một giấc, lúc ngồi dậy phát hiện Borg vẫn đang nhìn mình.

“Anh làm sao vậy?” Ryan xoa mắt nói, “Em phải trở về một chuyến. Không thôi không xuất hiện ở cung điện chừng mấy ngày sẽ có vẻ rất kỳ quái.”

“Thế nào ta lại cảm giác em chỉ ở đây có mấy tiếng.”

“Mấy tiếng đủ cho anh làm nhiều lần như vậy?”

Hai tên bị giam cấm bế quan không phân biệt rõ thời gian lười biếng tranh luận vài câu, Borg đột nhiên nói: “Lần này em muốn đi mấy chục năm?”

“Ta cảm thấy ta có lẽ không có nhiều kiên nhẫn như vậy.” Hắc long nói.

“Sẽ không.” Ryan bảo đảm nói, “Ngày mai em sẽ đến.”

Borg chăm chú nhìn chằm chằm Ryan. Đột nhiên hắn ngồi xuống, tha Ryan đến bên cạnh mình nói: “Đưa tay cho ta.”

Ryan chìa tay trái ra.

Borg ra hiệu Ryan đặt cánh tay trên một cái móng của mình. Hắn nhấc một cái móng khác, móng vuốt sắc nhọn cắt xuống tay cổ tay cậu. Ryan vốn tưởng hắn muốn lấy máu của mình, nhưng móng vuốt của Borg lại cắt trọn một đường quanh cổ tay cậu, để lại một vòng vết thương không ngừng rướm máu. Borg lật cổ tay Ryan nhìn một chút, một lần nữa dùng móng vuốt khắc vào trong vết thương tựa như ghét bỏ chưa đủ sâu, càng dùng thêm sức quay một vòng, máu điên cuồng trào ra theo móng rồng của Borg.

Ryan nhíu mày: “Anh không cần phải như vậy. Anh muốn cái tay này, thì em liền chặt bỏ nó cho anh là được.”

Borg liếc cậu một chút: “Ta muốn tay của em làm cái gì?”

“Không muốn cũng đừng như vậy mà.” Ryan sụt sịt mũi, “Em đau lắm.”

“Xong ngay lập tức thôi.” Borg vỗ móng trên đầu Ryan an ủi.

Borg chỉ móng rồng về phía miệng mình, phát hiện với không tới nên biến trở lại hình người. Hắn nhìn Ryan đang đỡ cổ tay, cậu đỏ ửng vành mắt nhìn hắn, Borg bèn trước tiên lại gần hôn lên mắt Ryan một cái.

“Ngoan một chút.” Borg nói, “Ta có đồ vật cho em.”

Borg cắn xuống một vết thương thật sâu trên đầu ngón cái cùng đầu ngón trỏ tay trái của mình. Trong miệng hắn ngâm xướng thần chú cổ xưa, chụm đầu ngón tay chảy máu lại với nhau, lúc tách ra trên đầu ngón tay đã nối liền với một tia máu thật mảnh. Hắn kéo cổ tay bị thương của Ryan, quấn huyết tuyến giữa ngón tay quanh vết thương của cậu thành một vòng.

Lúc máu của Borg tiếp xúc với vết thương của mình, Ryan cản giác bản thân nóng rực như bị thiêu cháy. Sau đó vòng máu kia nhanh chóng khép lại với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, cuối cùng chỉ để lại một vòng ký tự cổ xưa. Khi cậu nhìn về phía Borg, chỗ vết thương trên đầu ngón tay hắn cũng chỉ còn một mảnh hoa văn nhỏ kỳ dị.

“Anh làm cái gì?” Ryan hỏi.

“Buộc em lại.” Tay trái Borg như nắm không khí hư vô, kéo một cái về phía mình, cổ tay của Ryan lập tức bị hắn kéo. Không chỉ có một sợi dây rất mảnh đỏ như máu xuất hiện giữa tay hai người, phù văn trên cổ tay Ryan cũng phát ra một vòng sáng đỏ sậm.

Ryan mở to mắt: “Đây là pháp thuật gì?”

“Rất cổ xưa, gần giống như cấm chú của tinh linh tộc.” Borg bất ngờ nhìn Ryan tràn đầy hưng phấn kéo cổ tay của chính mình cùng ngón tay của hắn mà tỉ mỉ nghiên cứu.

Borg không nhịn được nói: “Ta cho rằng em sẽ chán ghét.”

“Tại sao lại chán ghét?” Ryan mỉm cười, “Như vậy anh cũng sẽ không có cách nào rời khỏi em.”

Cũng đúng.

Borg sờ cằm.

“Đây là một loại huyết khế sao?” Ryan ôm cổ tay của mình nghiên cứu nói, “Có thể giải không?”

Borg nhìn cậu chăm chú: “Không thể.” Hắn híp mắt một cái, “Cho nên?”

“Không có gì.” Ryan ngẩng mặt lên, trong đáy mắt loé lên ánh sao tung tăng, “Cầu còn không được.”

“…” Borg im lặng.

Vật nhỏ này biến thái hơn so với tưởng tượng của hắn.

Borg kéo cổ tay Ryan nói: “Độ dài dây khoá của huyết khế long tộc có thể co giãn —— Giống như dây diều.” Hắn nói rồi quấn ngón tay, “Thả dài cho em một chút. Một ngàn thước, đủ cho em đi từ đây đến cửa tẩm điện đi.”

“Đủ rồi.” Ryan nói. Cậu đưa mặt lại gần Borg, “Hôn tạm biệt.”

Borg vịn sau gáy Ryan, nghe lời nhận lấy một nụ hôn lâu dài như một lễ vật từ nhóc con của hắn.

Tác giả có lời muốn nói:

—— Ngày hôm nay Ryan có khóc không?

—— Không khóc, thế nhưng dùng vành mắt đỏ lừa được hôn nhẹ nhe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.