Lưu Luyến

Chương 7



Trong lục giới, trừ người cùng tinh linh, tất cả các chủng tộc khác đều có kỳ phát tình.

Đối với nhân tộc mà nói, mỗi ngày cũng có thể là kỳ phát tình. Còn đối với tinh linh —— Giống loài gần với thần linh nhất trong lục giới —— Hậu duệ của bọn họ đều do cây sinh mệnh thai nghén ra, bất kỳ hành vi khói lửa nhân gian đều không thể xảy ra trên người tinh linh. Rất nhiều người dân của những chủng tộc khác đều hoài nghi toàn bộ tinh linh tộc bị lãnh cảm.

Thế nên Borg cũng vì vậy mà rất khó nói chuyện kỳ phát tình với Ryan.

——

“Ngươi phát tình thì liên quan gì đến ta?” Ryan thực sự khó có thể lý giải được, “Lúc ta phát tình cũng sẽ không cấm ngươi đến gặp ta nha!”

“… Ngươi căn bản sẽ không phát tình.” Borg nói, “Ngươi lập tức rời khỏi đây cho ta, trong vòng mấy tháng đừng xuất hiện trước mặt ta.”

Ryan vốn định đồng ý, nhưng nghe được nửa câu sau của Borg, cậu lập tức cảnh giác lên: “Mấy tháng?” Cậu trợn to mắt, “Quá lâu!”

Borg cưỡng chế cảm giác khô nóng dưới người, kiên trì giải thích với Ryan: “Ryan, đối với ta và ngươi mà nói, mấy tháng chẳng qua chỉ trong nháy mắt.” Hắn dừng một chút, “Ta bảo đảm lần sau gặp mặt sẽ nhớ ngươi.”

“… Được rồi.” Ryan nhíu mày nhìn Borg một lúc, rồi sát lại gần nói, “Hôn tạm biệt.”

Borg choáng váng nhìn Ryan dán tới môi hắn. Hắn còn nhớ rõ môi Ryan mềm mại cỡ nào.

—— Mình lúc trước không có dạy Ryan những thứ linh tinh này!

Borg đột nhiên bóp lấy gò má của Ryan. Miệng bị bóp thành lạp xưởng, Ryan dùng sức gỡ tay Borg ra, mơ hồ không rõ nói: “Đau…”

Borg không thể làm gì khác hơn là buông tay.

Ryan xoa gò má bị bóp đỏ, ngước mắt nhìn Borg. Thấy hắn không có ý xin lỗi, Ryan xìu miệng, nước mắt chậm rãi dâng lên trong hốc mắt.

Kỳ thực Ryan đã qua cái tuổi bị Borg hơi vò một cái là có thể khóc lên từ lâu rồi. Thế nhưng từ lúc cậu phát hiện một khi mình bật khóc, Borg sẽ dỗ cậu, Ryan liền học được kỹ năng thu phóng nước mắt một cách tự nhiên.

… Xét theo một trình độ mà nói, chuyện kiểm soát nét mặt này cũng rất khó thực hiện đối với tinh linh.

So với Ryan, tuổi tác của Borg lớn hơn long tộc thành niên không biết đến mấy lần, tự nhiên cũng rõ Ryan thường xuyên khóc lóc chỉ là muốn làm nũng với hắn, cậu không phải thật sự khó chịu. Borg cũng lười xem nước mắt sắp chảy khỏi vành mắt của Ryan, liếc mắt nói: “Thu hồi nước mắt đi.”

“…” Ryan mặt lạnh biến mất nước mắt trên mi.

“Ryan, ngươi phải hiểu.” Borg cảm giác gân xanh trên trán mình sắp nổ tung, “Kỳ phát tình của ta đã bắt đầu một tuần, ta không có cách nào tiếp tục nói chuyện ôn hoà nhã nhặn cùng ngươi như mấy ngày trước. Ngươi còn không đi, ta không bảo đảm tiếp theo sẽ phát sinh cái gì.”

Ryan cúi đầu vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón cái của mình. Một lúc sau, cậu ngẩng đầu lên nói: “Dưới cái nhìn của ta, không có việc nào tồi tệ hơn chuyện ngươi đuổi ta đi.” Cậu dừng một chút, “Ta không có nơi nào để đi.”

“…” Nói nhảm, thái tử của tinh linh tộc làm sao lại không có chỗ nào để đi.

“Ngươi muốn làm gì với ta cũng có thể.” Ryan nói.

Borg đột nhiên cực kỳ nhíu mày, hung ác nhìn cậu.

Môi Ryan câu lên, bên khoé môi là phong tình không tồn tại khi tuổi nhỏ: “Chỉ cần ngươi đừng để ta đi.”

“Tinh linh sẽ không cười như vậy.” Borg nói, đè sau gáy Ryan kéo cậu qua, ngón trỏ hắn vuốt ve trên cằm Ryan một hồi rồi dán vào môi cậu.

Hôn môi ướt át cùng vành tai tóc mai chạm nhau giữa người yêu, chẳng bằng nói là một phương thức thăm dò dụ bắt của Borg. Đây là tối hậu thư cuối cùng Borg dành cho Ryan, một khi hắn xác nhận được khát vọng của cậu đối với mình trong cái hôn này, hắn sẽ quăng tất cả đắn đo ra sau đầu, dựa theo kỳ vọng của chính mình mà nuốt chửng Ryan sạch sẽ.

Đầu lưỡi Borg thăm dò vào khoang miệng của Ryan, nhẹ nhàng quét qua cuống lưỡi của cậu, không giống như dĩ vãng kéo dài kích thích nơi thịt mềm mẫn cảm, mà là hơi rút lui, khẽ liếm bờ môi dính nước bọt của Ryan. Lui tới mấy lần, Ryan không chiếm được thoả mãn liền không tự chủ dán lại gần Borg, hai tay ấn giữ hai vai của hắn, vội vàng đem đầu lưỡi dò vào trong miệng hắn.

Borg híp mắt nhìn tinh linh bị mình mê hoặc. Gò má Ryan đỏ đến mức không có một chút đoan trang nào mà tinh linh nên có, hàng mi kim sắc dính nước mắt mạnh mẽ run lên, lông mày hơi nhíu, Ryan học theo cách Borg đã từng làm với cậu, cố gắng duỗi đầu lưỡi vào trong miệng của hắn.

Bàn tay Borg rơi vào trên cổ Ryan. Làn da trắng bệch nóng bỏng của cậu dán vào lòng bàn tay hắn, Borg cảm nhận được gân xanh dưới lớp da hắn nôn nóng nhảy lên đối với khát vọng không thể che giấu của bản thân.

—— Cút mẹ nó thái tử.

—— Cậu ấy là của ta.

Ryan không biết tại sao Borg bỗng nhiên đồng ý khiến nụ hôn này thêm sâu, nhưng cậu rất vui vẻ khi Borg hôn mình như thế. Ryan đang định sẽ đánh nhau cùng đầu lưỡi của Borg hai trăm hiệp, nhưng cậu chợt phát hiện tình huống có chút gì đó bất thường.

Động tác của Borg càng thô bạo. Hắn mạnh mẽ mút đầu lưỡi của Ryan, rồi đột nhiên rời khỏi bờ môi của cậu, nhẹ cắn một cái trên cằm Ryan như báo trước, tỉ mỉ liếm hôn dọc theo cái cổ mảnh khảnh của Ryan xuống bên dưới.

Ryan hơi mở to mắt: “Borg ——”

Borg ngẩng mặt lên từ trong hõm vai của Ryan, ngón trỏ đặt trên môi mình làm ra thủ thế đừng nói. Ryan trông thấy vết nước trên môi Borg, mặt đỏ tới tận mang tai mà ngậm miệng.

Môi Borg lại một lần nữa rơi xuống làn da của Ryan. Răng nanh của hắn khẽ để tại hầu kết của cậu, hắn gần như có thể cảm nhận được dòng máu đỏ tươi nóng bỏng trong huyết quản của Ryan nhảy nhót giữa răng môi mình. Chỉ cần răng nanh của mình nhích xuống dưới một phân, máu của Ryan sẽ rót vào trong cổ họng của hắn như máu của các tinh linh khác trong cuộc chiến trăm năm trước đây.

Ryan không chút nào sợ sệt. Cậu thậm chí hơi ngửa ra sau, không hề bảo vệ nơi yếu ớt nhất trên thân thể mình, để nó bại lộ bên cạnh răng nanh của Borg.

Mâu sắc của Borg trở nên thâm trầm.

Ryan quá tín nhiệm hắn. Ryan càng ôn thuần, đáy lòng Borg càng xao động, đôi môi dán vào da dẻ của Ryan cùng bàn tay luồn vào vạt áo của cậu đều đang kêu gào mong muốn đối xử càng thêm thô bạo với cậu.

Muốn làm hỏng cậu.

——

Lúc tình sự kết thúc, Ryan vẫn chưa hồi phục tinh thần. Cậu có chút mờ mịt nằm nhoài trên người Borg, trên thân thể trần trụi không biết dính phải tinh dịch của ai.

Kỳ thực Borg vẫn chưa thoả mãn, thế nhưng làm tiếp nữa Ryan nhất định sẽ không chịu nổi. Hắn nằm ngửa trên vàng cát, khẽ nhìn Ryan đang nằm nhoài trên lồng ngực mình. Ryan nghiêng mặt kề sát trên người hắn, hồ nước trên không chiếu xuống những gợn sóng lưu động trên da thịt trắng nõn của Ryan.

Borg vén sợi tóc dài của Ryan. Cậu hơi mở miệng nhìn về phía hắn, tựa như vẫn còn chìm đắm trong dư vị cao trào vẫn chưa tỉnh lại.

“Thoải mái sao?” Borg vuốt cái trán bị mồ hôi thấm ướt của Ryan.

“Thoải mái.” Ryan nói, “Thế nhưng ta không còn sức lực, không động đậy được nữa.”

“Vậy thì đừng động đậy.” Borg cúi đầu nhìn Ryan.

Ryan vẫn duy trì tư thế như vậy nhìn Borg một lúc, sau đó nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

Lông mi vàng nhạt che khuất đôi mắt của Ryan.

Chỉ có Borg biết, cặp mắt không hề có tâm tình chập chờn trước mặt tinh linh tộc kia lại có sức mạnh mê hoặc lòng người như thế nào trước mặt hắn.

Tác giả có lời muốn nói:

——Hôm nay Ryan khóc rồi hả?

—— Có lẽ là bị làm đến khóc trong nội dung bị cua đồng ấy.

Editor có lời muốn nói: Tác giả bảo là (có lẽ) sẽ viết thịt bù đăng trên weibo mà đến giờ mình vẫn không thấy, nên nếu tác giả có viết thì mình sẽ bổ sung sau nhé. Chịu khó ăn chay một tí ha. (~ = v =)~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.