Thẩm Lưu Ly nhớ đến từng màn phát sinh trong cơn ác mộng, phát hiện ra khi Phó Chi Diệu bị mắc kẹt ở Thừa Ân Hầu phủ, trừ lúc buông ra một câu hung ác trong phòng giam “Thẩm Lưu Ly, hôm nay ngươi không đánh chết ta, ngày sau, mỗi một ngày ngươi còn sống đều sẽ là Địa Ngục!”, kể từ đó về sau hắn chưa từng thẳng thắn bày tỏ sự thù hận rõ ràng với nàng như vậy.
Phần lớn thời gian, hắn đều phục tùng thuận theo nàng, nhưng có phục tùng nàng đến đâu cũng vẫn bị nàng tận lực gây chuyện đánh đập.
Mà bây giờ, hắn không chỉ thuận theo nàng, còn thuận theo đến mức không còn ranh giới cuối cùng.
Trong mộng cảnh, hắn có phục tùng có nịnh hót lấy lòng nàng, nhưng vẫn hận nàng sâu sắc, có thế nào cũng không nói nổi lời yêu thích.
Thế mà mộng cảnh và hiện thực lại không giống nhau, giờ Phó Chi Diệu lại phá bỏ ranh giới cuối cùng.
Điều nàng muốn nghe nhất chính là Tiêu Cảnh Thượng nói thích nàng.
Nhưng điều trớ trêu là người đầy một lòng oán hận căm ghét nàng, lại không hề nghĩ ngợi gì mà nói thích nàng.
Nàng không biết Phó Chi Diệu dùng tâm trạng gì mà có thể dối lòng nói lời thích với người mình căm hận.
Nhưng nàng chẳng tin lời nói dối của Phó Chi Diệu, nàng sửng sốt trong giây lát, đã khôi phục lại bình tĩnh: “Lời này chính ngươi còn không tin, ngươi thật sự cho rằng ta sẽ tin sao?”
Phó Chi Diệu thấp giọng: “Ta tin.”
Nhìn bộ dáng ra vẻ chắc chắn của hắn, Thẩm Lưu Ly rất muốn cho hắn một bạt tai, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ đi, xin ngươi nói cái gì đó thực tế hơn đi.
Thẩm Lưu Ly liếc mắt một cái để ngục tốt mở cửa phòng giam, thả Phó Chi Diệu ra ngoài.
Phó Chi Diệu nhìn nàng với vẻ không hiểu, Thẩm Lưu Ly tức giận nói: “Ngươi nghĩ ta thả ngươi ra? Nằm mơ! Lát nữa đi một chuyến đến nhà ông với ta.”
Phó Chi Diệu lập tức hiểu là chuyện gì, thế là “Ừ” một tiếng.
Lão Hầu gia của Thừa ân Hầu phủ cũng chính là tổ phụ của Thẩm Lưu Ly, ở tại tòa trạch tổ tiên để lại ngoài ngoại ô, nhìn Thẩm Lưu Ly ngông cuồng tự cao vậy nhưng lại rất hiếu kính đối vị tổ phụ này. Cách nửa tháng sẽ đi thăm tổ phụ một lần dù mưa dù gió cũng không ngăn được.
Nhưng từ lúc nang té ngựa bị thương đến nay đã hơn nửa tháng chưa qua tòa trạch bên kia. Hôm nay, trùng hợp nghe nói tổ phụ bị phong hàn, nên lập tức muốn đi thăm tổ phụ luôn.
Mà sau khi nàng thành thân cùng Phó Chi Diệu, tổ phụ một mực yêu cầu vợ chồng họ phải đồng lòng, muốn nàng nhất định phải đưa Phó Chi Diệu cùng đến, nếu không đừng đến vấn an hắn.
Bởi vậy lúc này mới phải thả Phó Chi Diệu ra hóng gió một chút, là tình thế bắt phải vậy chứ không phải ý của nàng nên bệnh tim không phát tác.
Phó Chi Diệu bỗng nhiên mở miệng nói: “Đại tiểu thư, để ta thay y phục, rồi đi bái kiến lão Hầu gia.”
Thẩm Lưu Ly nhìn Phó Chi Diệu một thân vải thô áo gai, trong lòng đương nhiên biết không thể để vậy đi gặp mặt tổ phụ, nếu không ông sẽ ân cần dạy bảo một hồi cho xem.
Trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài miệng vẫn không khoan nhượng: “Ngươi thật lắm chuyện, đi nhanh lên.”
Phó Chi Diệu mím môi mỏng, quay người đi.
Thẩm Lưu Ly nhíu mày: “Chờ một chút.”
Phó Chi Diệu dừng bước chân.
Thẩm Lưu Ly nhìn hắn, duỗi ngón tay trắng noãn gãi gãi da mặt: “Ừm, người ngươi có chút nặng mùi, nhân tiện tắm rửa đi. Nhưng phải nhanh lên, đừng để bản tiểu thư chờ lâu, hừ hừ.” Bị giam hơn nửa tháng vậy mà người hắn cũng không có mùi lắm.
Phó Chi Diệu thân thể cứng đờ, nhanh chóng rời đi.
Thời gian chưa đến một chén trà, Phó Chi Diệu đã quay lại.
Thẩm Lưu Ly tưởng phải chờ một lúc nữa, dù sao lâu như vậy rồi chưa tắm, muốn rửa sạch sẽ vết bẩn trên người chắc cần tốn chút thời gian, nào biết vừa ôm lấy chú mèo Mao Đoàn Tử lên còn chưa vuốt ve đủ, Phó Chi Diệu đã quay lại.
Phó Chi Diệu nhìn con mèo Thẩm Lưu Ly ôm trong ngực, đồng tử hắn hơi co lại, cách Thẩm Lưu Ly vài bước chân thì dừng lại.
Thẩm Lưu Ly vuốt ve lưng mèo, ngẩng đầu nhìn về phía Phó Chi Diệu, đáy mắt xẹt qua vẻ kinh diễm.
Áo trắng như tuyết đột nhiên lọt vào trong tầm mắt, có thể nói là muôn vàn hào hoa phong nhã.
Dáng người hắn cao lớn, chỉ là quá gầy gò yếu ớt, bộ đồ trắng trên người hắn có vẻ hơi rộng nhưng không ảnh hưởng chút nào đến mỹ cảm.
Sắc mặt trắng bệch, quanh thân mang theo vẻ hờ hững xa cách, phảng phất như cô lập với thế giới này, dù là ai cũng không có cách nào đi vào nội tâm hắn.
Nhờ ông trời thưởng cho tướng mạo đẹp cùng thân cao tốt, nhưng lớn lên gặp nhiều trắc trở khiến không còn hoàn mỹ, ví như một thời gian dài ăn không đủ no mặc không đủ ấm dẫn đến thể trạng yếu đuối, làn da thoạt nhìn không hồng hào lắm nhưng vẫn làm người ta giật mình tưởng thấy người trời.
Cũng không biết hắn trưởng thành như thế nào? Mình mỗi ngày đều phải dưỡng da mới có gương mặt trắng trẻo mịn màng, còn người ta phải sống trong cảnh tồi tàn vậy mà gương mặt kia vẫn như tinh xảo như bông hoa.
Trong ấn tượng của nàng, trong tất cả nam tử trong kinh thành chỉ có Tiêu Cảnh Thượng mới cho nàng cảm giác kinh diễm, ừ, bây giờ miễn cưỡng tính thêm một Phó Chi Diệu.
Nghĩ đến Tiêu Cảnh Thượng, lòng Thẩm Lưu Ly thấy không thoải mái, cảm giác khó chịu như bị đá đè lên.
Trước mắt chuyện sống chết quan trọng hơn, nàng không còn tâm tư tiếp tục truy đuổi Tiêu Cảnh Thượng, người ta cùng Triệu Hàng Tuyết mới là thần tiên quyến lữ, nhiều lần bị cự tuyệt chưa làm nàng nhận ra hiện thực, một cơn ác mộng lại làm cho nàng không thể không tiếp nhận sự thật này.
Nhưng dù sao đó cũng là người nàng từng yêu tha thiết thuở thiếu thời, làm sao nói buông là buông ngay được.
Thẩm Lưu Ly liếc nhìn Phó Chi Diệu giọng bất thiện nói: “Nhanh vậy, ngươi tắm sạch sẽ chưa?”
“Đại tiểu thư không tin, có thể ngửi.” Giọng Phó Chi Diệu vốn êm tai, trầm thấp bí ẩn lại vừa lộ ra mấy phần yếu đuối bất lực, nhưng có thêm phần mập mờ ý trêu chọc.
“Ngửi, ngửi cái đầu ngươi.”
Thẩm Lưu Ly tức giận suýt đem con mèo béo trong tay đập tới, vừa nhấc con mèo đang kêu gào lên, Thẩm Lưu Ly bỗng nhớ ra Phó Chi Diệu dị ứng lông mèo, một khi hít phải lông mèo sẽ thở không ra hơi, lại duỗi tay ra bắt con mèo sắp bay ra khỏi tay mình quay trở về.
Trái tim bỗng nhói lên, may Thẩm Lưu Ly phản ứng nhanh, rút một cái trầm gài tóc xuống ném về phía Phó Chi Diệu.
Trâm gài tóc cắm vào mu bàn tay của hắn rơi xuống, vì Thẩm Lưu Ly tận lực thu lại mấy phần lực đạo nên chỉ vạch ra một vết máu nông.
Thẩm Lưu Ly giận dữ nói: “Phó Chi Diệu, ngươi thật có thể diện, lần sau còn dám nói những từ ngữ khinh bạc chọc ta bực mình, ta nhốt ngươi cùng với mèo đó!”
Quả nhiên, tim không còn đau.
Thẩm Lưu Ly ngửa người tựa trên xe lăn, thả con mèo béo trong tay ra, vuốt từng cái lên ngực.
Ôi, mẹ ơi. Tiếp tục như vậy, ai chịu được.
Tròng mắt len lén liếc sang Phó Chi Diệu, người này đã không có võ công, thân thể lại yếu, còn thường xuyên bị hành hạ, không biết làm cách nào mà sống được đến cuối cùng và giết hết những kẻ từng ngược đãi mình?
Phó Chi Diệu cúi đầu nhìn vết thương trên mu bàn tay, phát hiện dấu vết rất nông, giống như bị móng mèo cào nhẹ lên vậy.
Tại góc độ mà Thẩm Lưu Ly không nhìn thấy, ánh mắt Phó Chi Diệu u sầu nhìn chằm chằm cái trâm gài tóc lấm tấm vết máu trên mặt đất, sau đó thu lại cảm xúc trong mắt, xoay người nhặt lên.
Hắn đi đến trước mặt Thẩm Lưu Ly đưa cho nàng: “Trâm gài tóc của ngài.”
Thẩm Lưu Ly nhẹ nhàng nói: “Bẩn, vứt đi.”
Phó Chi Diệu rất nghe lời, giương tay ném trâm gài tóc vào bụi hoa.
Giờ nhìn thế nào cũng cảm thấy Phó Chi Diệu như con cừu nhỏ đáng thương,
Ngoại ô kinh thành, tại cổng tòa trạch cổ nhà họ Thẩm.
Thẩm Lưu Ly ngồi trong xe ngựa, vén rèm nhìn ra ngoài, phát hiện một cỗ xe ngựa tương đối xa hoa đậu phía trước, phía trên có ký hiệu Hoàng tộc Tiêu thị, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết ai đến thăm tổ phụ, chắc chắn là Triệu Hàng Tuyết cùng tân phu quân Tiêu Cảnh Thượng của nàng.
Tổ phụ thực chất là người rất coi trọng việc phân chia trưởng thứ, Thẩm Lâm là Thừa Ân Hầu đương nhiệm nuôi năm đứa con thì chỉ có Thẩm Lưu Ly là nữ nhi con vợ cả, còn lại đều con thứ. Tổ phụ đương nhiên càng coi trọng nàng hơn, lại thêm dung mạo của nàng có mấy phần giống tổ mẫu đã qua đời nên càng thương nàng, có thể nói đến mức cực cưng chiều nàng. Ngày thường có mâu thuẫn với thứ huynh thứ muội, bản thân không ít lần đến tổ phụ làm ác nhân cáo trạng trước, tổ phụ cũng thiên vị nàng, không thoát được trách nhiệm khiến tính tình nàng càng ngày càng hư hỏng.
Nàng từ nhỏ đã biết tổ phụ là người có uy quyền nhất trong Thừa Ân Hầu phủ, nếu ôm được bắp đùi tổ phụ thì phụ thân cũng không làm gì được nàng. Nhưng chỉ riêng Triệu Hàng Tuyết, trước mặt hai nàng tổ phụ luôn đối xử bình đẳng, tổ phụ chiều nàng, cũng chiều Triệu Hàng Tuyết. Bởi vì Triệu Hàng Tuyết là con của nữ nhi thân sinh mà tổ phụ thương yêu nhất, Triệu Hàng Tuyết cũng lấy được ưu điểm từ phụ mẫu, nghe nói dung mạo của tiểu cô cô mà Thẩm Lưu Ly chưa từng thấy mặt có bảy phần giống nàng, cho nên nàng và Triệu Hàng Tuyết có địa vị ngang hàng trong lòng tổ phụ.
Thẩm Lưu Ly lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử lo lắng Triệu Hàng Tuyết cũng sẽ chửi bới nàng trước mặt tổ phụ, thỉnh thoảng sẽ cố ý gièm pha Triệu Hàng Tuyết trước mặt tổ phụ, nói nàng ta hư hỏng, mỗi tháng Triệu Hàng Tuyết đến nhà tổ phụ hai lần, Thẩm Lưu Ly cũng không chịu thua kém, mỗi tháng ít nhất sẽ gặp tổ phụ hai lần.
Nhưng nàng và Triệu Hàng Tuyết bình thường đều tránh mặt nhau, sẽ không chọn cùng một ngày để thăm tổ phụ.
Tình huống hôm nay lần đầu xảy ra.
Thẩm Lưu Ly do dự định chờ Triệu Hàng Tuyết ra rồi vào, nhưng như thế chẳng phải lộ ra là nàng sợ nàng ta, dù có làm việc trái với lương tâm cũng tự tin vững vàng, đó mới chính là nàng.
Huống chi có đuối lý cũng là Triệu Hàng Tuyết đuối lý, nàng thích Tiêu Cảnh Thượng trước, còn nàng ta sau mới tư thông với Tiêu Cảnh Thượng.
Phó Chi Diệu xuống xe ngựa, thấy Thẩm Lưu Ly xuất thần nhìn xe ngựa phủ Tứ hoàng tử, thì ngoan ngoãn chờ bên cạnh.
Khóe miệng cong lên vẻ mỉa mai như có như không
“Tiểu thư, nô tỳ đỡ người.” Lục Khởi lên tiếng.
Thẩm Lưu Ly gật đầu, lúc hạ màn xe xuống mới nhận ra Phó Chi Diệu xuống xe ngựa từ lúc nào.
Đỡ người từ trên xe xuống không dễ dàng, Lục Khởi gọi một nha hoàn khác là Lục Trúc cùng nhau bế Thẩm Lưu Ly xuống, đừng thấy Thẩm Lưu Ly là tiểu cô nương mà nhẹ, Lục Khởi và Lục Trúc cũng không phải nha đầu làm việc nặng nên lực tay yếu, lúc chuẩn bị đặt Thẩm Lưu Ly lên xe lăn thì Lục Khởi không hiểu sao trượt chân một cái.
“Tiểu thư!”
Người Thẩm Lưu Ly sắp ngã xuống đất.
Xong đời, khẳng định lần này té thảm.
Nhưng Thẩm Lưu Ly không có cảm giác đau đớn như dự đoán, chỉ thấy eo bị siết chặt, lập tức ngã vào vòng ôm lạnh giá không chút nhiệt độ.
Nàng ngẩng đầu nhìn Phó Chi Diệu căng cứng mặt, mắt lộ ra hoang mang.
Biểu cảm này … Sao căng ra khó coi như vậy?
Một giây sao, nàng và Phó Chi Diệu cùng ngã xuống đất, có Phó Chi Diệu làm đệm thịt nên cũng không có cảm giác đau mấy.
Ngược lại Phó Chi Diệu rên khẽ một tiếng, tựa hồ bị nàng đè nặng.
Thẩm Lưu Ly khuôn mặt nhỏ đen lại, cuối cùng mới nhận ra vì sao hắn căng thẳng đến vậy.
Chê nàng nặng!
Nàng quất hắn, hắn không kêu một tiếng. Nàng chỉ đè hắn một chút, hắn liền đổi sắc mặt, còn rên lên như thế.
Đã không đỡ được, ai cần hắn cứu?
Thẩm Lưu Ly chân không thể cử động mạnh, khẽ động là đau, nhưng tay nàng có thể chuyển động không gặp trở ngại, tay phải vốn đặt trên thân thể của hắn, nháy mắt năm ngón tay chộp xuống hung hăng bóp thịt dưới tay.
Ấy? Cảm giác thật kỳ quái!
Mà Phó Chi Diệu cũng vì động tác của nàng mà sắc mặt càng khó coi, mồ hôi lạnh đầm đìa trên trán như đang cực lực chịu đựng một nỗi thống khổ vô cùng.
Thẩm Lưu Ly không hiểu cúi đầu, khi thấy rõ trong tay mình bắt thứ gì, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng đỏ lên.