Cổ tay bị nắm đau như muốn gãy xương, Nhan Tịch không để ý đến việc an ủi Lâm Nhược Nhiên mà cau mày dùng hết sức rút tay lại, đau đớn hít một hơi.
Nghe tiếng Nhan Tịch la, Lâm Nhược Nhiên sực tỉnh, đờ đẫn nhìn Nhan Tịch, chậm rãi nới lỏng tay phải của nàng, vô lực buông, để hai tay chạm vào chân.
Nhan Tịch bất mãn cúi đầu nhìn một vòng đỏ ửng hiện rõ ràng trêи làn da trắng nõn, nhẹ nhàng xoa cổ tay rồi ngẩng đầu nhìn Lâm Nhược Nhiên
"Cậu điên hả, tôi yêu ai?"
Lâm Nhược Nhiên hơi thất thần nhìn nàng, nước mắt vẫn chưa khô hẳn, ngập ngừng nhắc lại:
"Claire, tôi nói Claire."
Lâm Nhược Nhiên không muốn đôi co nữa, cô thật sự muốn chứng thật người trước mặt có phải đã không còn thuộc về cô không? Lồng ngực đau nhói, nếu thời gian có thể quay lại cô nhất định sẽ không đi Thượng Hải công tác, bỏ hết tất cả để ở cạnh Nhan Tịch, không để nàng có cơ hội yêu ai khác, nhưng trêи đời này làm gì có "nếu như".
Trăm tính ngàn tính cuối cùng lại sai ở một bước này, một người cô nâng như nâng trứng, yêu bằng tình yêu và cả cuộc sống sao lại yêu người khác không phải cô?
Nhan Tịch dừng tay nhìn Lâm Nhược Nhiên, không biết phải trả lời sao. Dù nàng ngốc thế nào đi nữa thì khi thấy nước mắt Lâm Nhược Nhiên cũng có thể đoán được. Chẳng qua Nhan Tịch không muốn phải suy nghĩ, nàng mơ hồ nhận ra bây giờ chuyện này cần phải có một câu trả lời thật tinh tế, nhưng Nhan Tịch không rõ rốt cuộc với mình ai mới quan trọng nên không dám xác nhận, nàng sợ làm vậy sẽ khiến cô đau lòng.
Nhìn vẻ mặt cứng nhắc của Nhan Tịch, Lâm Nhược Nhiên cười khổ.
"Rốt cuộc đối với cậu, cô ấy là cái gì?"
Câu hỏi lạnh lùng của Lâm Nhược Nhiên không phù hợp với khuôn mặt cô lúc này chút nào, cô vẫn lẳng lặng chờ, chờ Nhan Tịch cho cô một câu trả lời nhưng Nhan Tịch lại im lặng không nói lời nào khiến lòng cô đau như bị xé nát. Lâm Nhược Nhiên hơi cúi đầu nhìn xuống chuỗi lưu ly nguyệt, nước mắt không rơi nữa nhưng vẫn cau mày. Cô mềm yếu u uất như vậy càng khiến Nhan Tịch đau lòng .
Nhan Tịch hít sâu một hơi lấy dũng khí,cuối cùng cũng mở miệng.
"Với tôi cô ấy là--"
"Được rồi, đừng nói!!!"
Lâm Nhược Nhiên rất muốn biết nhưng đến khi Nhan Tịch trả lời cô lại mâu thuẫn ngăn nàng lại, sợ rằng sẽ nghe những lời khiến bản thân không muốn nghe, thậm chí không thể chấp nhận. Cô nhìn chằm chằm Nhan Tịch, đôi môi run rẩy không nói thêm được câu nào, sức lực trêи người cũng không còn tựa như bị ai đó lấy đi hết trong nháy mắt, Lâm Nhược Nhiên nghiêng người vô lực tựa vào mặt tường lạnh buốt. Dù tường lạnh thấu xương nhưng cũng không lạnh như lòng cô bây giờ .
Nhan Tịch im lặng nhìn Lâm Nhược Nhiên, nhìn biểu lộ yếu ớt ưu thương của cô, từng nghi hoặc trong lòng nàng lần lượt sáng tỏ. Từng câu từng chữ trong ký ức lần lượt xoáy vào sâu trong lòng khiến nàng phải nín thở.
Câu nói ngập trong khói thuốc của Lâm Nhược Nhiên ngày đó:
"Nhan Tịch, mỗi câu cậu nói tôi đều nhớ rõ."
Rồi câu nói ʍôиɠ lung đêm qua của Cherry:
"Quan tâm người xung quanh một chút, có khi em thầm mến ai kia sẽ làm tổn thương người khác đó."
Lòng Nhan Tịch nháy mắt như bị buộc chặt, ký ức tràn về khiến nỗi đau "dời non lấp bể" cùng lúc bùng nổ làm lòng ngực nàng như muốn nổ tung.
"Nhiên Nhiên, cậu--"
Chỉ nói một câu mà giọng Nhan Tịch đã nghẹn ngào nói không nên lời. Nếu là người khác, nàng nhất định sẽ không chút do dự cự tuyệt, nhưng trước mặt lại là Lâm Nhược Nhiên, người đã bên cạnh nàng mấy năm nay, là người đầu tiên đến bên an ủi khi nàng không vui, sao có thể như vậy?
Lâm Nhược Nhiên bừng tỉnh ngẩng đầu nhìn Nhan Tịch.
"Ôm tôi một cái."
Im lặng.
Ngoại trừ im lặng Nhan Tịch cũng không biết phải đối mặt với Lâm Nhược Nhiên như thế nào, nàng không biết phải làm sao, không có cách nào giả vờ như ngày thường ôm cô ấy, trước kia nàng không biết cái gì hết, nhưng bây giờ thì......
Lâm Nhược Nhiên ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Nhan Tịch nhìn một hồi, cười nhạt.
"Nhan Tịch, cậu cho rằng tôi yêu cậu sao?"
Nhan Tịch hơi lưỡng lự hỏi lại:
"Không phải sao?"
"Aha --"
Lâm Nhược Nhiên khẽ cười, lơ đãng giơ tay phải lên lau đi nước mắt trêи mặt, nhìn xa xăm.
"Cậu như vậy mà có thể khiến Lâm Nhược Nhiên tôi coi trọng? Tôi tìm cậu chẳng qua là sợ cậu lún quá sâu. Cậu biết đó, Claire không phải là người dễ trêu vào, tôi sợ sau này cậu sẽ khổ thôi. Còn nữa mắt thẩm mỹ của tôi đâu phải cậu không biết? Sao có thể thích cậu cơ chứ? "
Những lời này khiến Nhan Tịch phấn khích mà không để ý đến lời thật tâm trong lòng Lâm Nhược Nhiên, nàng đang mừng như điên, chỉ cần người Lâm Nhược Nhiên yêu không phải là mình, muốn nói nàng tệ thế nào cũng chẳng sao. Nhớ tới lời Lâm Nhược Nhiên vừa nói, Nhan Tịch cười toét miệng, dang tay ôm cô vào lòng, thì thầm
"Tôi vừa nói thế sao, Nhiên Nhiên, nhất định tôi lầm rồi, sao cậu lại thích người như tôi được chứ!"
Lâm Nhược Nhiên bị Nhan Tịch kéo vào lòng, hơi thở quen thuộc kia đã khắc sâu trong xương tủy khiến trêи mắt và tận sâu trong lòng ngực cô đều đau xót, cô cắn môi dưới cố gắng không để mình khóc. Cô nhắm hai mắt lại thoáng nghiêng đầu, gò má chậm rãi dán sát vào Nhan Tịch âu yếm. Vốn phải mỉm cười chúc phúc nhưng lại không thể nào mở miệng đành vùi đầu để nước mắt nhỏ xuống mái tóc đen dài. Hôm nay Nhan Tịch có hạnh phúc rực rỡ kia, đâu biết rằng cô lại mất đi toàn bộ.
Nhan Tịch, trong mắt tôi em là ưu tú nhất, bất cứ ai cũng không bì được.
Lâm Nhược Nhiên muốn nói với Nhan Tịch đây câu này lâu rồi, nhưng lại muộn một bước. Lâm Nhược Nhiên không buông tay cũng không thể buông tay, dùng hết sức lực níu lấy vạt áo Nhan Tịch giữ chặt trong tay, Nhan Tịch em là của tôi, của một mình Lâm Nhược Nhiên tôi thôi, sẽ không buông tay, sẽ không ......
Xe chạy băng băng trêи đường cao tốc, những ánh đèn màu khác nhau càng tô điểm thêm cho thành phố vốn đã tuyệt đẹp này. Trong đêm, Bắc Kinh như một thiếu nữ trong trang phục lộng lẫy, đẹp đến mức Nhan Tịch phải thầm khen. Nhan Tịch thích ý vươn đầu ra ngoài cửa sổ giơ tay cảm nhận gió đêm, đến khi cảm thấy đủ rồi mới quay lại nhìn Lâm Nhược Nhiên.
"Không sao hết, chuyến công tác gặp chút trắc trở nên trong lòng được không vui. Mua vé máy bay về gấp định tìm cậu than thở, ai ngờ mẹ Nhan nói cậu lại ra ngoài nên có hơi ấm ức, cậu đúng là kẻ không có lương tâm."
Lâm Nhược Nhiên nói rất nhẹ nhàng, nhưng đâu ai biết khi cô nghe được mẹ Nhan nói chữ "lại" đó trong lòng đau thế nào.
Nhan Tịch nghiêng người nhìn Lâm Nhược Nhiên, có chút tự trách.
"Thật ra cách đây không lâu đột nhiên cậu trở về, tôi đã đoán chắc việc kinh doanh xảy ra vấn đề. Nhiên Nhiên, đừng liều chết như vậy nữa, tiền kiếm đủ dùng là được, phụ nữ mạnh mẽ quá có gì tốt đâu, cậu như vậy khiến tôi rất đau lòng."
"Ồ, Nhan Tịch, cậu thật hiểu tôi."
Lâm Nhược Nhiên tự mỉa, giọng nói bình tĩnh không để lộ ra chút cảm xúc nào.
"Đương nhiên, hai ta còn lạ gì nữa."
Nhan Tịch có chút đắc ý, quả nhiên nàng đoán không sai, cũng phải thôi, Thượng Hoa mới đặt chân đến quốc nội mấy năm nay, làm sao có chuyện phát triển dễ dàng vậy, gặp phải chút trở ngại trong việc kinh doanh cũng là chuyện thường. Lâm Nhược Nhiên lạnh lùng nhìn phía trước, lẩm bẩm tự nói với bản thân:
"Cậu cũng biết đau lòng? Cậu có lòng để đau sao?"
Âm thanh nhỏ như muỗi kêu bị tiếng gió bên tai Nhan Tịch cuốn đi, Nhan Tịch vẫn rất vui vẻ thích ý nhìn ra cửa sổ như cũ. Thành thật mà nói, Lâm Nhược Nhiên đi lâu vậy làm nàng rất nhớ. Nhan Tịch có chút lệ thuộc vào Lâm Nhược Nhiên như với mẹ Nhan vậy, họ thường đánh mắng nàng nhưng khi nàng cười "hì hì" vài tiếng cả hai đều bỏ qua, nàng biết Lâm Nhược Nhiên vì tốt cho nàng nên không những không giận còn rất nghe lời cô ấy. Khi lầm tưởng cô ấy thích mình, Nhan Tịch khó xử muốn chết, không muốn mất nhưng lại không biết phải từ chối thế nào, cũng may Lâm Nhược Nhiên đã giải thích rõ ràng. Cũng phải, người ưu tú tự phụ như Lâm Nhược Nhiên sao lại yêu nàng, mà nếu thích thì cũng đã nói sớm chứ việc gì phải chờ tới bây giờ, đúng là nàng ảo tưởng quá rồi.
Cảnh vật ngoài cửa xe từ từ trở nên quen thuộc , Nhan Tịch nhìn một hồi, kinh ngạc quay đầu nhìn Lâm Nhược Nhiên.
"Đúng rồi, hồi đang còn học luôn mong đến lúc tốt nghiệp để đi làm, tốt nghiệp rồi lại muốn trở lại thời đại học."
Trong mắt Lâm Nhược Nhiên tràn đầy cưng chiều nhìn Nhan Tịch. Hai người cởi dây an toàn, xuống xe, như hồi học đại học, ăn ý sóng vai bước vào trường. Vào cổng rồi, Lâm Nhược Nhiên ngẩng đầu nhìn lên dãy phòng học đối diện, lắc đầu.
"Trường thay đổi nhiều quá."
Nhan Tịch mỉm cười:
"Ai bảo trước giờ cậu không quay lại thăm trường lần nào, không có tôi chắc đến giờ cậu cũng không biết nó đã thay đổi đến vậy đâu."
Lâm Nhược Nhiên liếc Nhan Tịch xem thường:
"Xì, làm như cậu từng về thăm trường á, mèo chê chó lắm lông cả thôi."
Nhan Tịch nghe, ngẩng đầu đắc ý.
"Tất nhiên là hơn cậu nhiều, cách đây không lâu tôi vừa quay lại thăm trường."
Lâm Nhược Nhiên do dự, vô thức hỏi:
"Đi một mình sao?"
"Không phải, tan tầm đi với Claire."
Nhan Tịch không định giấu giếm mỉm cười trả lời, Lâm Nhược Nhiên là bạn tốt nhất của nàng, nàng muốn cô tin tưởng, huống chi chuyện này cũng không có gì xấu.
Nụ cười trêи mặt Lâm Nhược Nhiên cứng lại, mím môi chậm rãi cúi đầu để tóc dài phủ qua trán, trong bóng đêm Nhan Tịch không thể thấy rõ nét mặt cô.
Chờ đợi là một loại lắng đọng, lắng đọng của tình yêu, hoặc nó là ý muốn chiếm làm của riêng. Lâm Nhược Nhiên không biết tại sao ban đầu cô lại tín nhiệm Nhan Tịch thế, lại tự tin về bản thân đến thế. Cô muốn cho Nhan Tịch thời gian để nàng tiếp nhận tình yêu của mình, tiếp nhận việc được một người phụ nữ yêu. Chờ Nhan Tịch hiểu được rằng nàng chỉ cần quay đầu lại là có thể nhìn thấy mình đứng ở đó chờ đợi đã lâu.
Phát ra một tiếng thở dài, Lâm Nhược Nhiên ngẩng đầu nhìn Nhan Tịch, nhìn nụ cười hạnh phúc trêи khuôn mặt quen thuộc kia, vẫn không cam lòng.
Dựa vào cái gì?
Claire, dựa vào cái gì cô lại có tình yêu của nàng?
"Nhiên Nhiên, nhìn kìa, căn tin yêu thích của cậu!"
Nhan Tịch hưng phấn chỉ khu căn tin II, trước kia Lâm Nhược Nhiên thích thức ăn ở đây nhất vì nó thanh đạm không dầu mỡ, tốt hơn những quán cơm bên ngoài nhiều. Ngày nào sau giờ học cô cũng kéo Nhan Tịch tới ăn tối, tất nhiên là Lâm Nhược Nhiên chỉ ngồi chờ phục vụ. Lúc đó Nhan Tịch bực lắm, có một người mà lúc nào cũng phải mua hai phần, đã vậy Lâm Nhược Nhiên còn kén ăn, xếp hàng hơn mười phút mua về thức ăn hơi dầu mỡ một chút là cô bỏ đũa không ăn, cau mày khó chịu nhìn Nhan Tịch.
Lúc đó Nhan Tịch vẫn chưa cáo già, sợ ánh mắt Lâm Nhược Nhiên không dám trái ý cô nên chỉ có thể buông đũa, lủi thủi xếp hàng mua món khác, hại các đầu bếp trong trường đều biết nàng, có lần đầu bếp thấy Nhan Tịch đến căn tin một mình định ăn vài món kho xào, họ chỉ lắc đầu.
"Mấy món này nhiều dầu lắm, thể nào lát nữa con cũng phải quay lại mua món khác cho xem."
Nghĩ tới đây, Nhan Tịch nghiêng đầu nhìn Lâm Nhược Nhiên mím môi cười, cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của Nhan Tịch, Lâm Nhược Nhiên chậm rãi quay đầu, lồng tay phải vào tay Nhan Tịch, mười ngón đan vào nhau như thời còn là sinh viên, nhìn nàng cười.
"Không biết giờ còn có thể ăn không."
Nhan Tịch nhìn cô xem thường.
"Câụ đúng là khùng mà, lúc trước cứ hết tiết tự chọn lại nhất định tới ăn burrito(*) chả thèm nhớ cái gì nữa."
*Burrito: một loại bánh làm từ bột ngô, là món ăn truyền thống của một vùng phía bắc Mexico (_ __!! Chẳng biết có dịch sai chỗ nào không mà tự nhiên lại có món ăn Mexico ở đây!!)
Chỉ một câu nói rất bình thường lại làm Lâm Nhược Nhiên muốn khóc, tay trái trống không níu chặt ống quần, cô ngẩng đầu lên nhìn Nhan Tịch cười nhẹ.
"Ừm, vậy cậu cùng người khùng như tôi ăn một lần này nha."