Vừa tờ mờ sáng, Nhan Tịch đã bị Lâm Nhược Nhiên lôi ra từ trong chăn, Nhan Tịch mang theo tức giận lúc vừa dậy khó chịu đi rửa mặt, đến lúc lên xe cũng không thèm nhìn Lâm Nhược Nhiên, phiền phức! Muốn ngủ thẳng cẳng một giấc cũng không được, y như bà mẹ kế vậy.
Lâm Nhược Nhiên cũng không buồn để ý tới nàng, lái xe thật nhanh đến Nhan gia, dừng xe, liếc nhìn Nhan Tịch còn đang ngái ngủ.
"Dậy đi, bảy giờ tập trung ở công ty đó, cậu tự chọn đi."
Nhan Tịch đang ngủ gật nghe lời này của Lâm Nhược Nhiên cũng tỉnh phân nửa, nàng dụi dụi mắt, ngẩng đầu nhìn Lâm Nhược Nhiên.
"Đi đâu mà phải vội vậy?. "
"Thái Sơn."
"......"
Nhan Tịch buồn bã mở cửa đi lên lầu, Thái Sơn? Muốn lấy mạng nàng sao? Cái này do ai tổ chức? Sao lại thất đức vậy, chắc không phải Claire chứ? Vào nhà, Nhan Tịch cũng không trả lời mớ câu hỏi liên tiếp của mẹ Nhan mà chui tọt vào phòng, dùng tốc độ nhanh nhất thu dọn hành lý.
Cũng may dù bình thường Nhan Tịch hay vứt đồ lung tung, nhưng để đồ ở đâu nàng vẫn nhớ rõ, hơn nữa bình thường nàng cũng không trang điểm nên chai chai lọ lọ cũng không có nhiều, nửa tiếng sau nàng thu dọn xong, kéo hành lý đứng trước mặt Lâm Nhược Nhiên, người đang cắn bánh tiêu uống sữa đậu nành ngon lành.
"Không có phần tôi sao? "
Nhan Tịch ra vẻ đáng thương nhìn Lâm Nhược Nhiên, Lâm Nhược Nhiên mệt mỏi nhìn nàng, cầm túi ny lon trêи ghế ngồi bên cạnh đưa tới.
"Ăn nhanh đi, lau kem đánh răng bên miệng đi kìa. "
"Oái......"
Nhan Tịch lúng túng cầm lấy túi, lau lau khoé miệng rồi ngồi cạnh Lâm Nhược Nhiên, miệng cắn bánh tiêu, thận trọng nhìn cô. Giờ Nhan Tịch hoàn toàn có đủ lý do để nghi ngờ Lâm Nhược Nhiên đang bước vào thời kỳ mãn kinh sớm, mặt mày âm tình bất định bắt đủ người hứng chịu. Còn nữa, nhìn trang phục của cô hôm nay đi, nhìn sao cũng không giống người lên Thái Sơn, giống đi dạo bách hóa hơn. Áo gió màu be, bên trong là một cái sơ mi cổ ren màu xanh nhạt, chiếc váy xoè màu cà phê rất xứng với đôi bốt cao gót cùng màu, đã vậy còn trang điểm, viền mắt tím như tỳ bà tinh* câu người.
*Tỳ bà tinh: có ai xem Đắc Kỷ Trụ Vương không? Vợ hai của Lý Tịnh chính là Tỳ bà tinh, hình như trong Tây Du Kí cũng có nhân vật này. Có thể xem ý Nhan đại tỷ ở đây ví Nhược Nhiên như yêu tinh.
Ăn bữa sáng đơn giản xong, Nhan Tịch nhặt vụn bánh cho vào túi ny lon, quăng vào thùng rác rồi quay lại ngồi trêи xe. Lúc này Lâm Nhược Nhiên mới đạp mạnh chân ga một cái khiến xe phóng nhanh về phía trước.
Nhan Tịch nắm chặt tay cầm xe, hoảng sợ nhìn Lâm Nhược Nhiên, bên tai nghe tiếng gió rít liên hồi, nàng liếc nhìn đồng hồ tốc độ, 140 km/h, trời ạ, Lâm đại tiểu thư muốn đua xe!
Xe phóng một mạch chưa đến mười phút đã tới Thượng Hoa, Nhan Tịch xuống xe tim vẫn nhảy liên hồi, mặt trắng bệch, u oán không nói lời nào nhìn chằm chằm Lâm Nhược Nhiên một lúc rồi kéo hành lý lên xe buýt.
Nàng không thèm chấp nhất phụ nữ thời kỳ mãn kinh!
Lâm Nhược Nhiên cắn răng nhìn chằm chằm bóng lưng Nhan Tịch rồi cũng kéo hành lý theo sau.
Sáu giờ năm mươi, cũng sát giờ xuất phát nên người trêи xe đã ngồi chật kín, Nhan Tịch nhìn xung quanh, không khỏi cảm thán, thì ra nhân viên Thượng Hoa nhiều đến vậy.
"Đừng đứng đó cản đường!"
Lâm Nhược Nhiên đứng sau lưng nàng sốt ruột nói, Nhan Tịch vội đứng nép qua một bên cho cái người thiếu bình tĩnh này lên xe trước.
Lên xe, Lâm Nhược Nhiên nhìn một vòng, chỉ có hai chỗ trống, một chỗ bên cạnh "chị" Liên, chỗ còn lại cạnh Claire, trong nháy mắt hai chân mày dính lại một chỗ, cô không nói lời nào, mặt hầm hầm lôi hành lý đến ngồi cạnh "chị" Liên.
"Chị" Liên thấy Lâm Nhược Nhiên vậy cũng hiểu chuyện gì xảy ra, vội đứng dậy cất hành lý của cô lên phía trêи ghế ngồi rồi cố gắng ngồi xuống thật nhẹ nhàng bên cạnh cô, không dám nói lời nào.
Bị Lâm Nhược Nhiên gắt, Nhan Tịch có chút ấm ức nghiêng đầu nhìn xung quanh, vừa thấy chỗ trống bên cạnh Claire, hai mắt sáng rỡ, nhanh chóng kéo hành lý đến.
Claire vẫn nhìn Nhan Tịch, dĩ nhiên cũng thấy Lâm Nhược Nhiên khó chịu với nàng, nhưng chỉ nhíu mày không lên tiếng.
Hành lý cũng không nặng, Nhan Tịch cất xong, ngồi xuống, nhìn Claire cười híp mắt.
Claire mặc một chiếc váy trắng dài, áo sơ mi đen, trang điểm nhẹ khiến các đường nét trêи khuôn mặt càng thêm rõ ràng, tao nhã như vừa bước ra từ một bức thủy mặc.
"Thượng Hoa đúng là một công ty bình đẳng, sếp lớn cũng phải chen chung một xe với tôi."
Nhan Tịch chớp thời cơ nịnh nọt, Claire nhìn nàng, khóe miệng hơi nâng lên
"Đỡ rồi?"
"Vâng, khoẻ nhiều rồi, cám ơn cháo của chị hôm qua."
Claire gật đầu, không nói gì nữa, khuôn mặt mệt mỏi tựa ra sau ghế. Nhan Tịch đau lòng nhìn cô, người này hôm qua lại phải làm việc đến mấy giờ?
Đúng bảy giờ, xe buýt băng băng trêи xa lộ. Không lâu sau, những người ngồi phía sau bắt đầu thì thầm nói chuyện phiếm. Nhan Tịch nhìn chằm chằm Claire bên cạnh một hồi, lấy hết can đảm, vươn tay ôm bả vai cô nghiêng về phía mình, nàng muốn để cô dựa vào vai mình ngủ, dù nàng có hơi gầy nhưng vẫn tốt hơn so với băng ghế lạnh kia chứ?
Claire buồn ngủ muốn chết nên khi mơ hồ cảm giác có người ôm vai mình cũng không chống cự, ngoan ngoãn tựa vào vai Nhan Tịch. Có thể do cảm thấy thoải mái hơn so với tựa vào xe, cô còn nhắm mắt cọ cọ rất hưởng thụ. Nhan Tịch nhìn, lòng mềm đi.
Nhìn khuôn mặt lúc ngủ say của Claire, Nhan Tịch vui vẻ khóe môi hơi gợi lên. Dù bầu trời hôm nay dày đặc mây mù nàng cũng không bận tâm, nghiêng đầu ngắm cảnh vật ngoài cửa sổ. Bất chợt cảm giác được ánh mắt sắc lạnh sau lưng, Nhan Tịch rùng mình, thẳng lưng ngồi ngay ngắn lại, lòng thầm nghĩ cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, hôm nào có thời gian nhất định phải tìm Lâm Nhược Nhiên nói rõ, dù biết cô ấy có ý tốt không muốn thấy mình bị thương, nhưng yêu là yêu, còn có thể có cách gì? Chỉ cần cho nàng được đợi bên cạnh Claire thì dù phải bị thương Nhan Tịch cũng cam tâm tình nguyện.
Nhan Tịch cứ ngồi im một chỗ đến mức thắt lưng cũng đau đến mức muốn gãy, nàng nhìn bên ngoài mặt trời đã lên thật cao, thở dài, cũng đã trưa rồi nhỉ? Nàng quay đầu lại nhìn Claire vẫn đang ngủ ngon lành, dù không đành lòng nhưng cũng không thể để cho một mình cô ở lại ngủ trêи xe nên Nhan Tịch đưa tay sửa lại mớ tóc trước trán cho cô rồi nhẹ nhàng gọi:
"Claire, dậy đi, đến nơi rồi."
Claire lười biếng ưm một tiếng trong cổ, chậm rãi mở mắt, dường như vẫn chưa tỉnh ngủ nên có chút mơ hồ nhìn Nhan Tịch, nhẹ nhàng chớp mắt mấy cái, sau một lúc lâu phát hiện mình tựa vào vai Nhan Tịch, lập tức đỏ mặt , ngồi thẳng dậy, tốc độ như từng được huấn luyện qua.
Nhan Tịch nhìn một loạt động tác này của Claire, hơi buồn cười, xoa xoa bả vai đã tê dại, trêu chọc.
"Sếp lớn, cô không chỉ tựa làm vai tôi tê rần, còn để lại không ít nước bọt."
"Nhan Tịch!"
Claire đỏ mặt, giận dữ nhìn nàng. Nhan Tịch cười cười, nhìn chằm chằm Claire, thật đẹp, khuôn mặt của Claire sau khi ngủ vẫn còn nhàn nhạt hồng, đôi mắt như có hơi nước tràn ngập, ánh mắt hơi bối rối, nhút nhát, khác xa với vẻ mạnh mẽ dọa người bình thường.
Bị Nhan Tịch mặt dày nhìn không rời mắt khiến Claire xấu hổ hơi nghiêng đầu đi, nhìn nàng.
"Cô cầm hành lý đi."
Âm thanh mang theo chút ngang ngược và hờn giận đáng yêu khiến Nhan Tịch ngây người, đây là Claire nói? Claire nói xong lời này dường như cũng hơi khựng lại, đỏ mặt, vội đứng dậy bước xuống xe.
Nhan Tịch nhìn theo dáng hình đang trốn tránh kia cười vui vẻ, ngồi trêи xe một mình một lúc lâu mới cầm hành lý của hai người xuống. A, cũng may, Claire mang đồ cũng không nhiều, thậm chí còn nhẹ hơn cả túi nàng.
Nơi đến là một nông trại đẹp như tranh vẽ, xung quanh cũng không tệ. Mảnh đất trước sân dùng để trồng rau thu hút rất nhiều người dừng chân ngắm nhìn, phía sau là một nhà nghỉ bằng gỗ hai tầng, nằm dọc theo sườn núi có dòng suối trong suốt chảy qua, tiếng róc rách của dòng nước, nước chạm vào mặt đất khiến hơi nước bốc lên dường như giảm bớt cái nóng của mùa hè, làm cho người ta nhẹ nhàng khoan kɧօáϊ không ít, Nhan Tịch gật đầu thầm khen vẻ đẹp khiêm tốn không phô trương của nơi này.
Thấy một nhóm đông bước vào, đốc công xác định rõ mục tiêu, buông bút trong tay cung kính bước về phía Claire. Đầu tiên là bắt tay chào đón, sau đó nói nhỏ tựa như bàn bạc gì đó với cô. Claire thỉnh thoảng gật đầu, lâu lâu lại còn len lén liếc nhìn Nhan Tịch. Dĩ nhiên Nhan Tịch phát hiện, nháy mắt với Claire không ngờ sếp lớn lại nhanh chóng quay đi, không thèm liếc nàng một cái.
"Aii uiii——"
Còn chưa hết phấn khích, dưới chân đã đau đến cắn chặt răng, Nhan Tịch cúi đầu nhìn đôi cao gót sáu cm. Nàng nghiến răng, ngẩng đầu lên căm tức nhìn chủ nhân đôi giày, đến khi thấy người, Nhan Tịch lập tức bình tĩnh lại.
"Nhiên Nhiên, cậu sao vậy?"
Lâm Nhược Nhiên lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng một hồi, không chút tình cảm nói:
"Xin lỗi, không cẩn thận."
Nói xong cô lôi va-li vào trong nhà nghỉ. Nhan Tịch há hốc mồm ngờ nghệch nhìn theo bóng lưng Lâm Nhược Nhiên, không cẩn thận?
Đứng buồn bực một chỗ hồi lâu, Nhan Tịch thở dài kéo va-li quẹo vào trong, lấy thẻ phòng từ người phục vụ, nàng cúi đầu nhìn, lúng túng, 419, không phải chứ?
Tay phải là hành lý, tay trái là thẻ phòng, Nhan Tịch vụng về ngẩng đầu theo số trêи thẻ tìm phòng, cũng không biết phòng Claire ở đâu, lát nữa còn phải đem túi qua cho cô ấy nữa. Cuối cùng cũng tìm ra phòng, Nhan Tịch thở dài nhẹ nhõm nhìn con số 419 bóng loáng, cầm chìa khóa mở cửa bước vào .
"Hả, cô cũng ở phòng này? "
Nhan Tịch vừa mở cửa ra đã nhìn thấy cô gái xinh đẹp bên trong, tay Claire đang cầm một tách cà phê, vài sợi tóc tán lạc trước trán, mái tóc nâu xoăn nhẹ, tựa vào ghế xếp nhìn ra cửa sổ, nghe tiếng Nhan Tịch, cô quay lại nhìn nàng.
"Chào cô, chậm quá."
"......"
Nhan Tịch vốn đang nhìn ngắm gái đẹp, bị lời cô vừa nói làm tối sầm mặt, bất mãn nhìn Claire. Sếp lớn à, không phải xách hành lý cho cô, lại bị Lâm Nhược Nhiên đạp một cái rõ đau, tôi sẽ đến chậm sao? Sao đây, cuối cùng lại quay ra chê tôi? Máu dồn lên não, Nhan Tịch không thèm để ý cô nữa, đem hành lý vào trong phòng để tựa bên giường rồi mới cẩn thận quan sát căn phòng.
Một phòng đôi tiêu chuẩn được lau dọn không có một hạt bụi, có quầy bar, có điều hòa, có có tivi, thoạt nhìn cũng rất tiện nghi.
Nhìn động tác tập tễnh của Nhan Tịch, Claire nhíu mày, nhìn chằm chằm chân nàng.
Nhan Tịch bị nhìn chòng chọc, có chút nghịch ngợm, cười lúng túng nhìn Claire. Ngồi trêи giường, sau khi giày, cởi vớ, xắn ống quần lên, Nhan Tịch mới thấy chân đã bầm đen, còn hơi rỉ máu, nàng hít vào một hơi.
Lâm đại tiểu thư, cô hận tôi đến vậy à?
"Chuyện gì?"
Đương nhiên Claire cũng thấy bàn chân thảm không nỡ nhìn của Nhan Tịch, cô lạnh lùng nhìn, đặt tách cà phê lên bàn.
Nhan Tịch xị mặt, lắc đầu .
"Không biết, bị trưởng phòng Lâm đạp trúng."
"LARA?"
"Ừm, không phải cậu ta thì còn có thể là ai?"
Nhan Tịch nghiến răng tức giận, Claire như có điều suy nghĩ cau mày, nhìn chằm chằm chân của Nhan Tịch một hồi, không nói lời nào, mang giày đi ra ngoài.
Nhan Tịch nhìn bóng lưng Claire rời đi, có chút đau lòng, sếp lớn cũng thiệt là không có tình người rồi, thấy nàng bị thương lại bỏ ra ngoài, một câu hỏi thăm cũng không có.
Nhan Tịch xoa mắt cá chân, đang tự thương hại bản thân thì cánh cửa lần nữa mở ra, Claire quay lại, trong tay cầm thêm một hòm thuốc màu trắng, cũng không thèm nhìn Nhan Tịch, ngồi xuống bên giường nàng.
"Cô sẽ băng bó? "
Nhan Tịch kinh ngạc nhìn hòm thuốc, Claire không để ý đến nàng, mở hòm thuốc lấy thuốc đỏ, cồn và gạc ra, kéo chân Nhan Tịch qua, nhẹ nhàng sát trùng, động tác thành thạo mà ưu nhã, vẻ mặt chuyên chú, đi khắp thế gian cũng không nhuốm chút bụi trần.
Cảm giác lạnh như băng trêи chân đích xúc giác để cho Nhan Tịch khẽ run, nàng cúi đầu ʍôиɠ lung nhìn Claire.
Sau khi thoa thuốc xong, Claire mới ngẩng đầu lên bắt gặp dáng vẻ mờ mịt ngây ngốc của Nhan Tịch, lắc đầu, quay đi thu dọn lại hòm thuốc.
Nhan Tịch sực tỉnh thần, đỏ trêи mặt. Chết tiệt, lại cứ thế để Claire câu hồn đoạt phách, người phụ nữ này đúng là hồ ly tinh!
Thoa thuốc rồi chân cũng không còn quá đau nữa, không lâu sau Nhan Tịch lại bắt đầu hào hứng đứng lên lê dép đến làm phiền Claire
"Aiii, Claire, tối nay chúng ta ăn gì?"
"Tiệc nướng ngoài trời."
Claire vừa nhàn nhạt nói, vừa cúi đầu lật xem văn kiện trong tay.
Nhan Tịch bĩu môi, thiệt là, đi ra chơi còn mang theo công việc, không biết cái gì gọi hưởng thụ cuộc sống sao?
Nhan Tịch như con ruồi bay loạn trong phòng, nói tám phần đều bị Claire bỏ qua. Cứ vậy hơn một giờ, lãnh đạo hướng dẫn viên du lịch gõ cửa, thấy Claire đang cúi đầu xem văn kiện trong nhà, thấp giọng nói
"Bữa tối đã chuẩn bị xong. "
Nhan Tịch hưng phấn đáp lời rồi quay lại nhìn Claire, không nói hai lời lấy văn kiện trong tay cô lại, không nhìn tới khuôn mặt lạnh như băng của cô, vẫn cứng rắn kéo cô ra khỏi phòng.
"Sếp lớn à, biết cô là người gương mẫu, nhưng đã đi chơi là phải vui vẻ, cô nghỉ ngơi một chút đi. "
Claire nhìn nụ cười trêи mặt Nhan Tịch, lắc đầu không nói lời nào, để nàng lôi ra sân sau.
Lần này Nhan Tịch chân chính cảm nhận được cái gì gọi là oan gia ngõ hẹp, nàng mới vừa kéo Claire đến nơi, đã thấy Lâm Nhược Nhiên ngồi ở bên đống lửa, tối sầm mặt nhìn chằm chằm tay nàng và Claire chung một chỗ.
Nhan Tịch muốn tìm một chỗ ngồi cách xa Lâm Nhược Nhiên một chút, nhưng ngoài ý muốn Claire lại đứng bất động, không nói lời nào nheo mắt hết nhìn Nhan Tịch rồi lại nhìn sang Lâm Nhược Nhiên.
Lâm Nhược Nhiên ánh mắt như dao găm nhìn chằm chằm hai người, khuôn mặt lạnh băng khiến toàn thân Nhan Tịch rét run.
~~~~~Hết Chương 28~~~~~
Hix, bên baidu đăng chương tùm lum làm tui loạn hết cả lên, edit chương nọ sọ chương kia giờ mới sửa lại T_T