Nhìn lại Claire, người vừa cắn mình vẫn thản nhiên bình tĩnh như không, không thèm nhìn tới Nhan Tịch chút nào, thậm chí còn cầm tách cà phê đã nguội trêи bàn lên, nhẹ nhàng uống một hớp, chỉ là biểu lộ trêи mặt vẫn không mấy hài lòng.
Nhan Tịch nhìn máu trêи tay mình, mím môi, không dám nói lời nào, ngay cả một chữ "đau" cũng không dám nói. Cherry đã từng nói lòng chiếm hữu của Claire rất mạnh, đến giờ nàng mới hoàn toàn hiểu được. Nhất thời, không khí trở nên cứng ngắc, Nhan Tịch nhìn chằm chằm bên má Claire một hồi rồi bước đến, ngồi xổm xuống, nhìn cô.
"Claire..."
Claire lơ nàng, tiếp tục uống cà phê trong tay. Nhan Tịch thở dài, đứng dậy ngồi xuống cạnh Claire, dựa vào cô rồi đưa tay ôm sát cô gái rõ ràng đang ghen muốn chết còn không thừa nhận này vào lòng.
"Claire, chị biết người ta yêu chị nhiều cỡ nào mà. "
Phản ứng của Claire khiến Nhan Tịch không để ý những lời mình nói ra nghe ớn lạnh cỡ nào, chỉ muốn loại bỏ những lo lắng của cô càng sớm càng tốt. Người trong ngực ban đầu còn hơi chống cự, nhưng sau khi nghe được câu này đã không giãy giụa nữa, không lên tiếng, nhưng cũng chẳng phải thỏa hiệp, cơ thể căng cứng mặc cho Nhan Tịch ôm.
"Tình cảm giữa bọn em bắt đầu từ hồi trung học, em thừa nhận thứ tình cảm này đã từng có thời gian mập mờ, không rõ, nhưng tất cả cũng chỉ là quá khứ, em đã gặp được chị, còn chỉ, cuối cùng cũng sẽ gặp người chỉ yêu thôi. "
Nhan Tịch cố gắng dùng những từ đơn giản nhất để nói về chuyện quá khứ. Claire không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn Nhan Tịch, đôi mắt màu xanh nhạt rất bình tĩnh nhìn vào mắt nàng, áp lực vô hình kia khiến Nhan Tịch phải cúi đầu.
Thấy Nhan Tịch tránh né, Claire nhìn chằm chằm nàng hồi lâu rồi không nói gì, thoát khỏi cái ôm của Nhan Tịch, cô đứng dậy, ngồi xuống đối diện sô pha.
Nhan Tịch sợ nhất những lúc Claire như vậy, không nói lời nào nghĩa là trong lòng đang có chuyện, chỉ không tin mình sao?
" Nhan Tịch. "
Qua thật lâu sau, cuối cùng Claire cũng chịu lên tiếng, ánh mắt cô dán chặt trêи khuôn mặt Nhan Tịch.
"Tôi chỉ hỏi em câu này thôi. "
Giọng kiên định của Claire từ từ vang lên, Nhan Tịch nhìn nàng, gật đầu, lòng không khỏi khấp khởi lo lắng.
"Rốt cuộc LARA là gì trong lòng em?"
Giọng Claire không quá lạnh nhưng cũng không mang theo chút tình cảm nào, cô nhìn chằm chằm Nhan Tịch, không chớp mắt lấy một cái, chờ câu trả lời. Trở về từ Mỹ nghĩa là cô đã quên đi quá khứ để bắt đầu một mối quan hệ mới, trước kia quan điểm cô chưa rõ ràng nên không có tư cách hỏi Nhan Tịch những câu này, nhưng bây giờ bắt đầu quen nhau thì quá khứ của Nhan Tịch tự nhiên trở nên rất quan trọng đối với cô. Cho dù chỉ là một màu trắng hay đa màu đa sắc, cô đều muốn biết. Dù bên ngoài cô có lạnh lùng, mạnh mẽ thế nào thì suy cho cùng cũng chỉ là một cô gái, cô muốn người yêu của cô trong tim hoàn toàn chỉ có mỗi mình cô.
Đôi mi Nhan Tịch hơi nhíu lại vì lời của Claire, đôi mắt cũng mang theo chút bất bình, Claire không tin nàng sao?
"Bạn bè, bọn em chỉ là bạn thôi. "
Nhan Tịch một hơi nói ra những lời này bằng giọng hơi gay gắt, mang theo chút tức giận. Trong trí nhớ của nàng, dường như đây là lần đầu tiên nàng dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với Claire. Claire ghen khiến nàng rất vui bởi nó có nghĩa là Claire thật sự bắt đầu xem xét quan hệ giữa hai người, nhưng tại sao hết lần này đến lần khác lại là Lâm Nhược Nhiên? Tại sao tất cả mọi người ai cũng ôm chặt lấy quá khứ giữa nàng và Lâm Nhược Nhiên không buông?
Dĩ nhiên Claire nghe ra tâm trạng nàng không tốt, lẳng lặng nhìn chằm chằm Nhan Tịch, không nói lời nào, nhưng đôi mắt vốn sáng ngời kia giờ lại mang theo chút ảm đạm. Cô không nghĩ mình là người thất thường, cũng chưa từng vô lý hỏi những câu không liên quan đến mình như vậy; số người có thể khiến cô để mắt đến chỉ có thể đếm được trêи đầu ngón tay, có thể khiến cô bận tâm lại càng ít hơn nữa, nhưng như vậy không có nghĩa là cô không có sự nhạy cảm của người phụ nữ.
Tình cảm giữa Nhan Tịch và Lâm Nhược Nhiên, từ lần đầu tiên gặp hai người cô đã mơ hồ cảm giác được, đó không phải là tình bạn đơn thuần. Lâm Nhược Nhiên quen với việc cưng chìu Nhan Tịch, còn Nhan Tịch lại hiểu rất rõ, lại hay trêu chọc cô ấy. Dù không muốn thừa nhận, nhưng tình cảm giữa hai người đã từng ít nhất một lần khiến cô lo lắng, thậm chí còn ghen tỵ, chỉ là không biết có khi nào Nhan Tịch cũng không biết tình cảm của mình đối với Lâm Nhược Nhiên như thế nào không. Đây là chuyện khiến Claire lo lắng nhất so với những thứ kia.
"Claire, chúng ta đừng nói những chuyện này nữa được không? Chị cũng vừa mới về thôi mà. "
"Ừm. "
Claire gật đầu, không lên tiếng, nhưng tâm trạng vẫn không tốt. Nhan Tịch cũng không dám nhiều lời nữa, tự động thu dọn hành lý của cô, nhưng trong đầu cứ lặp đi lặp lại đều những lời Claire vừa nói.
Bận rộn cả buổi, cuối cùng cũng thu dọn đồ đạc đâu vào đấy, hành lý của Claire cũng không nhiều lắm, về cơ bản đều là những nhu phẩm cần thiết cho cuộc sống, bạn bè cô trong nước cũng không có mấy người, quà mua về cũng chỉ có vài thứ nên tiết kiệm khối sức. Nhan Tịch ngồi một bên vừa lau vali vừa len lén ngước lên nhìn Claire, thấy sắc mặt cô cuối cùng cũng tốt hơn, mới thở dài nhẹ nhõm.
"Lại đây. "
Thấy Nhan Tịch đã thu dọn xong, Claire đặt tách cà phê xuống, vỗ nhẹ chỗ bên cạnh mình, nhìn nàng. Nhan Tịch lau tay, ɭϊếʍ nhẹ cánh môi vẫn còn đau, đứng một góc, rụt rè nhìn cô, không dám bước qua, nàng không muốn lại bị cắn nữa đâu.
Claire dường như nhìn ra băn khoăn trong lòng Nhan Tịch, ánh mắt mang theo nụ cười nhàn nhạt, cằm nâng lên một đường cong ấm áp.
"Sao thế? Sợ rồi hở? "
Giọng điệu mang theo chút chế nhạo rốt cuộc cũng giảm bớt đề phòng trong lòng Nhan Tịch, nhưng nàng vẫn hơi lo lắng, chậm chạp lê từng bước nhỏ đến, ngồi xuống cạnh Claire.
"Cherry sắp đến Trung Quốc. "
Claire vừa mở miệng đã nói một tin lớn như thế khiến hai mắt Nhan Tịch trong chốc lát trợn tròn lên nhìn cô. Không phải chứ? Nhanh vậy sao?
"Lại đi du lịch nữa sao ? "
Nhan Tịch hỏi, dù Anh Đào tiểu thư từng mở miệng nói nhất định phải đến Trung Quốc, nhưng nàng cũng không để ý. Claire từng nói, Cherry thích nhất là đi du lịch khắp thế giới, nhất là các nước có thể thưởng thức được những món ăn ngon, hoặc có thể ngắm nhiều người đẹp, Nhan Tịch còn tưởng cô chỉ thuận miệng nói thôi.
Claire có chút buồn cười nhìn biểu lộ của Nhan Tịch, còn lý do, sợ Cherry ăn hết của nàng sao?
"Sao vậy, em không muốn? "
"Làm gì có, tuyệt đối không có. "
Nhan Tịch phủ nhận, sao nàng dám không tiếp đãi Anh Đào, nếu để Đại tiểu thư biết, còn không phải sẽ ăn sạch gia sản của nàng sao?
"Có cho em cũng không dám. "
Claire ý tại ngôn ngoại, cười nhìn Nhan Tịch, Nhan Tịch cảm giác không bình thường, ngước lên nhìn cô.
"Không thể nào, không phải chỉ nhiều chuyện vậy chứ? "
"Ủa, em có hứa tiếp đãi người ta mà. "
Mình biết mà! Nhan Tịch giận dữ nắm tay thành quả đấm, Anh Đào đúng là không biết nghĩ gì hết, chuyện này mà cũng kể với Claire!
"Những ngày tôi không ở đây, em có say xỉn không đó? "
Claire đột nhiên cao giọng hỏi khiến Nhan Tịch nhất thời không kịp phản ứng, ngước lên, ngây ngốc nhìn cô. Chẳng lẽ mắt Anh Đào có thể thấy tất cả mọi chuyện, ngay cả chuyện ở nhà nàng len lén uống rượu cũng đã bị mách với Claire?
Claire vừa nhìn vẻ mặt này của Nhan Tịch đã biết mình đoán đúng, "nhiệt độ" trêи mặt lại giảm xuống. Nhan Tịch thấy vậy, vội vàng lắc đầu.
"Chỉ có một hai lần thôi nhưng sau đó hoàn toàn không có, mà giờ chị về rồi, em còn uống gì nữa? Chị không thích mùi rượu thì em sẽ không đụng vào rượu nữa. "
Nói đến đây Nhan Tịch chớp mắt nhìn Claire, cười ranh mãnh.
"Với lại, uống rượu sẽ không thể cảm nhận được hơi thở của chị, nên chị yên tâm đi, em đẹp nhưng em đâu có ngu. "
Chỉ một câu cam đoan này của Nhan Tịch không chỉ làm tan chảy núi băng thành công, mà còn khiến mặt Claire hơi ửng đỏ, ngẩng đầu cáu giận liếc Nhan Tịch.
"Hì, đừng nói chuyện này nữa! Claire, kể em nghe chút xíu về chuyến đi lần này đi. "
Thấy chuyện đã xong, sếp lớn lại tức giận, Nhan Tịch cũng không tiếp tục nói những chuyện nhàm chán này nữa, nhân cơ hội này hỏi luôn vấn đề khiến nàng cảm thấy phiền bấy lâu nay. Rất muốn giả lơ, không hỏi, nhưng vừa nghĩ tới chuyện Claire gặp VAN, Nhan Tịch lại không thể khống chế được con tim và cái miệng mình. Cũng may, dường như Claire đã đoán được nàng sẽ hỏi thế nên chỉ gật đầu.
"Chuyện này, tôi cũng nên kể em nghe. "
Nhan Tịch gật đầu, không nói chen vào. Nàng kéo dép, ngồi xếp bằng trêи sô pha, tay ôm chặt Claire, lắng nghe.
Claire tựa vào lòng Nhan Tịch, đặt tay lên tay nàng, cảm giác lành lạnh khiến khóe môi Nhan Tịch giương lên. Hiếm khi Claire lại ấm áp như thế dựa vào nàng, Nhan Tịch vòng qua cổ Claire, dang rộng tay ôm cả người cô vào lòng, không có chút khoảng cách nào. Nhịp tim chân thật trong lồng ngực kia khiến Nhan Tịch nghe, cảm giác thật ấm áp.
"Chuyện trở về Mỹ, tôi chỉ nói với Daddy và Cherry . "
Ở trong lòng Nhan Tịch, thần kinh căng thẳng của Claire cuối cùng cũng giảm xuống một chút, cơ thể cũng không còn quá căng thẳng. Nhan Tịch cảm giác được, vòng tay ôm cô siết chặt hơn, cằm cọ nhẹ vào mái tóc cô để cảm nhận hương thơm.
"Nhưng sang ngày hôm sau, không hiểu sao anh ta cũng biết. "
"Là Cherry nói? "
Nhan Tịch nghĩ ngay đến người mình mà mình moi được tin tức của Claire, nhẹ nhàng hỏi. Claire lắc đầu, than thở.
"Đừng thấy bình thường Cherry nói năng tùy tiện, tôi biết lòng cậu ấy tốt hơn bất cứ ai, làm sao có thể tiết lộ với VAN chuyện tôi về được chứ, cậu ấy ghét hắn còn không kịp nữa."
"Ừm . "
Nhan Tịch đáp, nói vậy Cherry chịu nói chuyện của Claire cho nàng, cũng do Claire ngầm đồng ý? Nghĩ vậy, Nhan Tịch nắm tay Claire thật chặt.
"Lúc thấy VAN, tôi ......"
Dù giọng Claire rất bình tĩnh, nhưng Nhan Tịch biết trong lòng cô vẫn lo lắng, biết cô vẫn băn khoăn chuyện mình nghĩ gì, nàng nâng tay trái lên nhẹ nhàng vỗ lưng cô.
"Ừm, nói đi, em đang nghe nè. "
Claire hít một hơi thật sâu rồi nhích vào trong lòng Nhan Tịch, nói tiếp:
"Lúc thấy anh ta, tôi mới biết chuyện mình chờ đợi ba năm buồn cười đến dường nào, hắn đã hoàn toàn thay đổi, không còn dáng vẻ của thời đại học nữa. Bước xuống từ chiếc Rolls Royce của mình, trêи người hắn khoác một bộ vest, mỗi cử chỉ đều khiến tôi cảm giác hắn là kẻ thành đạt. Nhưng có điều hắn không biết, tại thời điểm đó, trái tim tôi trống rỗng, không có chút cảm giác nào, tôi chỉ nhìn hắn như nhìn một người xa lạ, thậm chí còn không biết cuối cùng thì ba năm nay mình đợi cái gì. "
Nhan Tịch gật đầu, hôn một cái lên trán Claire, thầm thở dài, một lần qua biển nước nơi nào.
*Một lần qua biển nước nơi nào (mình dịch cho lên xuống có âm điệu thế thôi, không hay cũng đừng ném đá, bạn mong manh lắm =]] ): trích trong hai câu "Một lần qua biển nước nơi nào/Không phải Vu sơn chẳng gọi mây", hai câu này được dùng để diễn tả một tình yêu chung thủy, luôn hoài niệm cảnh cũ người xưa. (câu này mình sẽ giải thích thêm ở cuối chương cho những ai có hứng thú đọc thôi chứ ở đây dài dòng quá)
"VAN thẳng thắn thừa nhận với tôi rằng hắn đã thành công, cho dù dùng cách nào để lết lên vị trí ngày hôm nay thì đó vẫn là thành công, hắn nói muốn bù đắp cho tôi ba năm tôi đã khốn khổ chờ đợi, cho dù tôi không cần đi chăng nữa thì hắn vẫn sẽ làm. Nhan Tịch, em có biết giờ khắc đó tôi nhớ em đến thế nào không? "
Claire nhìn Nhan Tịch bằng ánh mắt có chút mờ ảo, nhưng mặt lại hơi phiếm hồng, cô không giỏi về việc thể hiện tình cảm với người khác , dù đó có là người cô đặt trong tim cũng vậy. Lần đầu tiên được nghe Claire thú nhận lỗi với mình, Nhan Tịch rất kinh ngạc, nháy mắt cảm giác ấm áp lan truyền khắp cơ thể, tim đập thình thịch từng hồi truyền đến tai Claire.
~~~~~Hết Chương 45~~~~~
(*)nguyên văn "Tằng kinh thương hải nan vi thủy/Trừ tức Vu sơn bất thị vân", nghĩa là đã bước qua biển lớn rồi sẽ không còn coi thứ gì là "nước" nữa, "nước" ở đây chỉ những khó khăn, hoặc hạnh phúc; cũng như đã thấy mây ở núi Vu rồi thì chỉ có mây ở đó mới có thể gọi là "mây" => hoài niệm cảnh cũ người xưa. (2 câu này dịch sang tiếng Anh là Một khi đã nhìn thấy đại dương rộng lớn người ta sẽ không tự bằng lòng với ao nước sau nhà. Nhưng theo mình nghĩ dịch vậy không sát lắm, bởi dịch kiểu này giống người ham lợi ích chứ không phải chung tình gì hết!)
~~~
Mỗi cái chú thích thôi mò cũng hết cả buổi (_ __!!)
Sr mọi người nha, mấy nay wp lỗi nên giờ mới up được