Ra khỏi nhà Claire, Cherry lòng đầy mong đợi, bắt taxi đến nhà Lâm Nhược Nhiên. Cô đã hỏi Nhan Tịch địa chỉ nhà từ trước, dù biết chắc chắn giờ mình không được Lâm Nhược Nhiên chào đón, nói không chừng còn bị xem thường, nhưng Cherry vẫn tràn đầy lòng tin.
Chắc chắn cô tự tin vào sự quyến rũ của bản thân, mặt khác, cô cũng tin rằng không ai trêи thế gian này muốn cô độc, cách tốt nhất để quên đi một cuộc tình chính là bắt đầu một mối quan hệ mới, huống chi Lâm Nhược Nhiên và Nhan Tịch cũng không thể xem là tình yêu, nên cơ hội của cô rất lớn. Giờ có phải nếm bao nhiêu thất bại cũng không sao, sau này ở chung cô sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời, chỉ cần nghĩ đến cảnh Lâm Nhược Nhiên khỏa thân nằm trong vòng tay mình cầu xin cũng đủ khiến Cherry cười tà ác. Tài xế taxi ngồi bên cạnh nghe cô cười lớn, khẽ rùng mình, không nói lời nào, lái xe thật nhanh.
Đến nơi, sau khi hỏi thăm bảo vệ đường đi cụ thể, Cherry đạp giày cao gót, chạy thẳng đến nhà Lâm Nhược Nhiên. Đứng trước cửa, cô không do dự, giơ tay lên gõ cửa. Gõ hơn mười phút, cánh cửa cuối cùng cũng mở ra, còn chưa thấy người đã nghe giọng nói đầy bực dọc.
"Sao cậu lại tới đây? "
Lâm Nhược Nhiên tựa cửa, vò nhẹ mái tóc, nhìn Cherry bằng ánh mắt mơ màng. Cô cũng không định hỏi Cherry làm cách nào có thể tìm được đến đây, Đại tiểu thư thiếu gì cách chứ, thời đại học cô đã được chứng kiến nhiều rồi.
"Cũng đã trưa rồi, đừng nói cậu còn chưa dậy nha? "
Cherry liếc nhìn Lâm Nhược Nhiên đầy khinh bỉ, rồi sải chân lách qua người đang đứng ngăn ở cửa, chui vào nhà.
Lâm Nhược Nhiên im lặng nhìn vị Đại tiểu thư không mời mà tới, nhíu mày.
"Dạo này quá bận, khó khăn lắm mới có thể ngủ nướng mà lại bị cậu đánh thức. "
"Ngủ sớm dậy sớm mới có lợi cho sức khỏe, đừng vì cái cương vị trưởng phòng rách đó mà phải bận rộn. "
"... Không rảnh giải thích với cậu, cậu ngồi đó đợi đi, tôi đi tắm đã. "
"Ừa, nhanh lên nha, mình có mang cơm cho cậu. "
Cherry đỉnh đạc thả túi xách xuống, ngồi trêи sô pha, Lâm Nhược Nhiên nhìn chằm chằm cô một hồi, gật đầu, không nói lời nào, bước về phía nhà tắm.
Cherry rất tự nhiên, đánh giá xung quanh một lần rồi dùng dáng vẻ chủ nhân cầm điều khiển từ xa bật ti vi lên, bước đến tủ lạnh lấy mấy món tráng miệng ra, kéo một tấm đệm lót sau lưng, ngồi gác chân xem ti vi
Qua chừng hai mươi phút, Lâm Nhược Nhiên đi ra, đầu tóc rối bù, thấy Đại tiểu thư Anh Đào vừa xem ti vi vừa cười, dưới chân rơi vãi đầy đồ tráng miệng khiến cô sầm mặt.
"Lần đầu tiên được xem ti vi hay sao mà cười vui vẻ quá ha? "
Lâm Nhược Nhiên mỉa mai, Cherry ngẩng đầu nhìn cô, cười:
"Sao nhanh dữ vậy, tắm có sạch không đó? "
Lâm Nhược Nhiên lườm cô, nhướng mày .
"Hay cậu kiểm tra thử đi? "
"..."
Cherry cắn môi nhìn cô, hơi tức giận nhưng mặt lại ửng hồng, cô quay đi, chỉ vào cái bịch đặt trêи bàn:
"Ăn nhanh không nguội, mình xếp hàng mua cho cậu đó, hừm, mấy ai có thể được mình phục vụ chứ, cảm động chưa? "
Cherry nháy mắt hỏi, Lâm Nhược Nhiên nhìn chằm chằm cô một hồi, không nói lời nào, khóe môi khẽ nhếch, bước đến ngồi cạnh Cherry, mở bịch ra.
"Cậu sang ở ké nhà Claire hả? "
"Không, mình định tìm khách sạn ở. "
"Cậu cũng dư tiền quá ha? "
Lâm Nhược Nhiên chế giễu nhưng đợi thật lâu cũng không nghe Cherry trả lời, cô nghi ngờ ngẩng đầu lên, vừa lúc thấy Cherry vẻ mặt hoảng hốt, nhìn chằm chằm cơ thể mình, Lâm Nhược Nhiên dừng lại, lặng lẽ đưa tay kéo lại cổ áo ngủ, rồi ngẩng đầu nhìn Cherry.
Lâm Nhược Nhiên lạnh lùng nhìn cô, không giận cũng khiến người khác sợ. Cherry ho khan một tiếng, vội đổi chủ đề.
"Mình không tìm khách sạn sao được? Lần trước mới ở ké nhà Claire rồi, cậu lại không chịu cho mình ở chung, không tìm khách sạn thì phải làm sao, lang thang ngoài đường hả? "
"Thì có chỗ Claire rồi, sao không ở lại đó? "
Lâm Nhược Nhiên gắp một gắp nấm, cúi đầu, lòng ấm áp khi thấy tất cả đều là những món mình thích ăn.
"Mình sợ làm kỳ đà cản mũi. "
Cherry nhìn chằm chằm Lâm Nhược Nhiên, nói thật chậm, quả nhiên khi nghe nói vậy cô hơi ngây người, nụ cười cũng biến mất. Cô cắn đũa, gật đầu, thì thầm.
"Ừm, vậy sao. "
Cherry mím môi không nói thêm gì nữa, cơ thể trở nên cứng đờ, quả nhiên Lâm Nhược Nhiên vẫn chưa quên được Nhan Tịch. Giờ với Lâm Nhược Nhiên, nàng là một người vừa khiến cô ấy giận lại vừa cho cổ cảm giác bất lực, cô cũng không hiểu tại sao Lâm Nhược Nhiên không chịu buông, những gì Nhan Tịch có thể làm thì cô cũng có thể, sao cổ lại không chịu chấp nhận cô, hết lần này đến lần khác tự tổn thương mình?
(Đoạn này hơi loạn ha? "cổ" là chỉ Nhiên Nhiên nha!!)
"Ừm... Cherry, cậu đến đây làm gì? "
Lâm Nhược Nhiên ngẩng đầu nhìn Cherry, Cherry nhìn chằm chằm cô hồi lâu, cố nặn ra một nụ cười:
"Không có gì thì mình không được đến sao? "
"Tôi đang bận, không thể ra ngoài chơi với cậu đâu. "
Lâm Nhược Nhiên cắt lời, cô sợ Đại tiểu thư Cherry lại kéo mình đi chơi mấy trò cảm giác mạnh gì đó, tính ra cô cũng không còn trẻ nữa, chơi không nổi.
"Chứ giờ cậu ở nhà làm gì? Hôm nay là thứ bảy mà. "
Cherry cau mày, đau lòng nhìn quầng thâm hai bên mắt Lâm Nhược Nhiên, chắc chắn gần đây lại không tự chăm sóc bản thân.
"Sang tuần có nhiều chuyện cần giải quyết lắm, tôi phải chuẩn bị. "
"Hình như cậu còn bận hơn cả Claire nữa? "
"Ừm, có thể xem là vậy. "
"Ý cậu là...? "
Cherry nhìn Lâm Nhược Nhiên, hỏi. Cô ấy còn bận hơn cả giám đốc sao?
Lâm Nhược Nhiên cúi đầu ăn, không thấy rõ nét mặt, nhưng tay cầm đũa vì dùng sức đã trở nên trắng bệch.
Lâm Nhược Nhiên ngẩng lên nhìn Cherry, đôi mắt lóe lên đau đớn. Đúng, cô không thể tiếp tục ở lại đây nữa, nói cô vô dụng cũng được, nói cô không thể buông tay cũng được, cô thực sự không cách nào có thể quên đi Nhan Tịch, không có dũng khí nhìn nàng hạnh phúc nắm tay Claire trước mặt mình. Nếu cứ tiếp tục ở lại đây, cô sẽ nổi điên mất.
"Nhưng... nhưng mà mình nhớ cậu đã nói rằng cậu không muốn đến công ty của chú Lâm làm việc. "
Tập đoàn Lâm thị chủ yếu kinh doanh ăn uống và các loại hình giải trí nên tiếp xúc nhiều loại người, các mối quan hệ hơi hỗn loạn, không thiếu cảnh chuốc rượu mua vui, so với Thiên Hoàng cũng không kém bao nhiêu, Tiêu Mạc Ngôn gia nhập ngành giải trí không bao lâu cũng đã trở thành cáo già, hoàn toàn không còn dáng vẻ như thời đại học nữa. Một cuộc sống như vậy, cô chưa từng nghĩ đến. Nếu không phải ghét thì một Đại tiểu thư như cô sao phải bán mạng cho Thượng Hoa, làm giám đốc tiêu thụ chứ? Nhưng giờ, để tránh Nhan Tịch, cô lại muốn về làm cái việc mình không thích nhất. Cherry cúi đầu, cười rất miễn cưỡng, LARA, cậu thật sự không chịu cho mình một chút hy vọng nào sao? Nhất định phải cứng đầu vậy sao?
"Cậu không cần nghĩ lung tung, tôi về vì ba tôi, dù sao ông cũng già rồi. "
Lâm Nhược Nhiên đặt đôi đũa trêи tay xuống, nhìn Cherry, giọng cô hơi trầm xuống, ai cũng có thể nhận ra cô đang viện cớ.
"Ừm..."
Cherry gật đầu, lần đầu tiên đến nhà Lâm Nhược Nhiên, cô không muốn nói về đề tài không vui này nữa, chỉ muốn hai người có một ngày thật vui vẻ, không phải làm bất cứ thứ gì. Nghĩ vậy, cô ngẩng đầu, cười nhìn Lâm Nhược Nhiên.
"Đừng nói chuyện này nữa, mình có một bất ngờ cho cậu!"
"Ồ, cảm ơn cậu trước, nhưng bất ngờ thì không cần, chỉ cần đừng làm tôi sợ là được rồi. "
Lâm Nhược Nhiên không chừa chút mặt mũi nào, không thèm để ý lời của cô, đứng dậy dọn dẹp chén đũa. Cherry bỉu môi, nhưng cũng đã quen thấy Lâm Nhược Nhiên như vậy, cô móc giấy bút trong túi ra, kêu lớn:
"Ê, coi mình viết tên cậu bằng tiếng Trung nè. "
"Phải không đó? "
Lâm Nhược Nhiên cất chén đũa xong, cầm một tách trà ra sô pha ngồi, thấy dáng vẻ nghiêm trang của Cherry, có chút buồn cười. Lúc đó cô chỉ thuận miệng nói văn hóa Trung, Tây khác biệt, ngay cả tên cô Cherry cũng sẽ không viết, sao có thể quen nhau, không ngờ cô ấy lại xem đó là nghiêm túc. Muốn từ chối thì thiếu gì lý do, nhưng lần nào Cherry cũng rất nghiêm túc, có đôi lúc Lâm Nhược Nhiên tự hỏi, rốt cuộc là Cherry thích cô hay chỉ muốn có được cảm giác chinh phục?
Cherry thấy vẻ mặt đầy khinh thường của Lâm Nhược Nhiên, liếc cô một cái rồi cúi về phía trước, kéo bàn trà lại, trải giấy ra, cầm bút bắt đầu viết .
Lâm Nhược Nhiên ngồi cạnh không nói lời nào, cười híp mắt nhìn cô gái trước mặt, thầm nghĩ, thật ra Cherry cũng đáng yêu, lúc gợi cảm mê người, lúc lại bướng bỉnh dễ thương như một cô bé, sau này nhất định cô ấy có thể gặp được một người hiểu được con người cô, thật lòng yêu cô.
Có lẽ ánh nhìn chăm chú của Lâm Nhược Nhiên khiến Cherry bồn chồn, mồ hôi tay cô toát ra, thấm ướt trang giấy, cây bút cầm trong tay cũng trơn hơn, mấy chữ Thảo từng tập viết đi viết lại, giờ có viết sao cũng viết không xong, chữ nào chữ nấy cũng rất khó coi. Cô cứ viết xong một tờ, thấy không hài lòng lại xé rồi vò lại vứt đi, Lâm Nhược Nhiên cau mày nhìn những cục giấy ngày càng nhiều trêи nền nhà, không phải chứ, chẳng lẽ chiều nay phải ngồi xem Cherry biểu diễn màn vò giấy này? Rồi sau đó lại dành cả buổi tối dọn nhà? Lâm Nhược Nhiên uống một hớp trà, định bảo cô ấy không cần viết nữa, đã nhìn thấy Cherry hưng phấn ngước lên, dặm mạnh cây bút xuống bàn rồi giơ tờ giấy vừa viết xong về phía cô.
"Thấy chưa, mình đã nói là mình sẽ viết cho cậu xem mà. "
Đại tiểu thư khóe môi khẽ nhếch, đôi mày nhướng lên đầy đều đắc ý. Lâm Nhược Nhiên lắc đầu, nhìn cô, cười rồi cầm tờ giấy lên nhìn, nụ cười dần cứng lại.
"Sao vậy? "
Cherry bối rối hỏi lại, viết xấu quá sao? Chắc không đâu, ngay cả Claire cũng khen đẹp mà.
Lâm Nhược Nhiên lắc đầu, ánh mắt vẫn dán chặt ở những chữ trêи mặt giấy, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
"Viết đẹp lắm. "
Nét chữ này rất quen thuộc, sao cô không nhận ra ai là người dạy được? Lâm Nhược Nhiên thất thần cầm tách trà, cắn môi, nhìn mẩu giấy, lòng buốt đau.
"Nhan Tịch, tại sao? Tại sao đến giờ em còn muốn trêu chọc tôi? Tại sao bất cứ thứ gì xung quanh tôi cũng gợi nhớ đến em?"
Nhìn vẻ mặt cô, Cherry cũng đoán được phần nào. Không quan tâm đến ánh mắt kinh ngạc của Lâm Nhược Nhiên mà giật lấy tờ giấy trong tay cô, Cherry nghiến răng vò nát mẩu giấy xấu số kia rồi mạnh tay quăng ra ngoài.
"Nhớ cô ấy, cậu chỉ biết nhớ đến cổ thôi. LARA, cậu tự xem lại dáng vẻ bây giờ của mình đi! Hạ thấp lòng tự trọng của mình chỉ vì một người phụ nữ, muốn được thương hại? Hay muốn bị xem thường?!"
Đôi Cherry ngập tràn lửa giận. Lâm Nhược Nhiên nhìn cô, im lặng không nói lời nào, cầm tách trà chậm rãi vuốt ve. Chẳng lẽ cô không muốn làm điều đó sao? Cô luôn nghĩ xem làm cách nào mới có thể loại bỏ Nhan Tịch ra khỏi tâm trí mình, nhưng lại không làm được!
Im lặng có nghĩa là Lâm Nhược Nhiên đang rất tức giận, Cherry hiểu điều này nên sau một lúc lâu nhìn chằm chằm cô ấy, cô hít thật sâu rồi khoát tay.
"Thôi bỏ đi. "
Lâm Nhược Nhiên vừa mở miệng định nói gì đó, thì nghe có tiếng mở cửa từ phòng ngủ. Cherry nhanh chóng ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Lâm Nhược Nhiên. Không phải chứ? Cậu giấu người trong nhà?!
Vẻ mặt Lâm Nhược Nhiên hơi bất đắc dĩ, cô cũng không muốn giải thích nhiều, vẫy tay gọi:
"Lại đây Kim. "
Vừa dứt lời, một con vật chạy như bay đến chỗ Lâm Nhược Nhiên. Cherry cúi đầu, trợn tròn hai mắt nhìn "cục bông" màu vàng trước mặt, Lâm Nhược Nhiên để nó nhảy vào lòng, mỉm cười ôm nó rồi vuốt ve đầu nó, còn cúi đầu hôn cái con vật mập mạp đến nỗi mặt cũng xuống hết xuống kia. Cherry nuốt nước miếng, nheo mắt nhìn kỹ lại, đây là con chó mập nhất cô từng thấy...
Lâm Nhược Nhiên ôm hôn con chó nhỏ một hồi rồi ngẩng đầu cười cười, nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Cherry, cầm chân trước của con chó nhỏ kia giơ về phía cô.
"Kim, đây là dì Anh Đào, cũng từ ngoại quốc đến giống con nè, Say Hello!"
"...."
Kim rúc trong lòng Lâm Nhược Nhiên, nhút nhát đưa mắt liếc nhìn Cherry, không chút thân thiết, lại còn vùi đầu vào ngực Lâm Nhược Nhiên, chổng cái ʍôиɠ toàn thịt là thịt về phía Cherry.
"Ai là dì nó chứ!"
Cherry tức giận gầm lên, cái gì mà mình cũng từ ngoại quốc đến giống nó, nó, nó rõ ràng chỉ là vật nuôi thôi! Còn mình thì không kém Claire là mấy!
"Ai, ngay cả con tôi cũng xem thường cậu. "
Lâm Nhược Nhiên vừa âu yếm xoa đầu Kim, vừa cười chế nhạo, mái tóc dài của cô trượt xuống trán, cô nghiêm túc vuốt bộ lông mềm mại của Kim, hai má vẫn còn ửng hồng sau khi tắm xong đầy mê người. Còn Kim thì đang lim dim rúc trong lòng cô, trưng ra dáng vẻ đầy hưởng. Cherry nhìn cảnh một người một chó thân thiết trước mặt, tức sắp phát điên, hỏi:
"LARA, đừng nói cậu tìm an ủi từ một con chó nha? "
Cherry gượng cười, nhưng lòng lại ghen tỵ muốn điên. Tại sao chứ? Sao cậu có thể ôm hôn một cục thịt xấu xí như vậy, còn vui vẻ câu trước Kim, câu sau con cậu, để cho một Đại tiểu thư xinh đẹp như mình phải ngồi đây tức giận?! LARA, có phải cậu cố ý chọc giận mình không? Nghĩ vậy, Cherry không những không giận mà còn mỉm cười, hất văng đôi dép trêи chân, lười biếng ngã người tựa ra sô pha, thuận thế gác chân lên đùi Lâm Nhược Nhiên, mập mờ liếc nhìn cô.
Thấy cô như vậy, Lâm Nhược Nhiên hơi ngẩn ra nhưng rất nhanh phản ứng kịp, lắc đầu, vỗ ʍôиɠ Kim:
"Con vào phòng trước đi. "
Dường như Kim thật sự có thể nghe hiểu tiếng người, nó quay đầu lại nhìn Lâm Nhược Nhiên một cái rồi nhảy xuống sô pha, ngoe nguẩy đuôi trở về phòng. Cherry nhìn theo cục thịt vướng tay vướng chân kia dần biến mất, nụ cười trêи mặt càng rõ nét.
"Sao thế, cậu sợ hả?"
Giọng Cherry khàn khàn gợi cảm, mê người không tả được. Mang theo chút trêu đùa, một chút khiêu khích, cô nhìn Lâm Nhược Nhiên. Lâm Nhược Nhiên nhướng mày, cũng mỉm cười với cô:
"Cherry, cậu nghĩ hơi nhiều rồi đó, con tôi còn nhỏ nên tôi không muốn nó nhiễm bụi trần thôi. "
"..."
"Lâm Nhược Nhiên!"
Đây là lần đầu tiên Cherry gọi tên tiếng Trung của cô. Cherry nghiến răng nhìn Lâm Nhược Nhiên bằng đôi mắt rực lửa đầy bất mãn.
"Làm sao vậy? "
Lâm Nhược Nhiên đưa tay cầm một túm tóc, liếc nhìn Cherry, giọng nói bỗng trở nên dịu dàng đầy cám dỗ, ánh mắt quyến rũ nhìn thẳng vào Cherry khiến cô đỏ mặt. Lâm Nhược Nhiên giơ tay lên, nâng cằm Cherry, nhìn cô, nhẹ nhàng mỉm cười:
"Cherry, cậu còn non và xanh lắm. Đừng cố thử độ kiên nhẫn của tôi, đi chỗ khác chơi đi. "
Lâm Nhược Nhiên nói xong, định đứng dậy đi, lại bị Cherry ôm eo, kéo trở lại sô pha. Chỉ một cái xoay người đã nằm trêи người cô, Cherry chống tay lên, nhìn thẳng vào đôi mắt Lâm Nhược Nhiên, nở nụ cười tàn ác đầy quyến rũ.
"Vậy sao? Mình cũng muốn xem thử rốt cuộc ai mới là kẻ còn non. "