Lâm Nhược Nhiên đè thấp giọng, đôi mắt vẫn nhìn Cherry, dù cô không tức giận nhưng chắc chắn cũng không vui vẻ gì, cô lạnh lùng nheo mắt, nhiệt độ của Cherry trêи người khiến cô thật sự khó chịu, mùi hương cơ thể không giống Nhan Tịch cũng khiến cô không vui, cô không thể chấp nhận việc tiếp xúc với bất cứ ai khác ngoại trừ Nhan Tịch.
Cherry nằm trêи người Lâm Nhược Nhiên, ấm ức nhìn cô.
"LARA, em có biết đôi khi em tàn nhẫn lắm không. "
"Tôi không muốn tổn thương chị."
Lâm Nhược Nhiên buồn bã nhìn chằm chằm cô, người ta nói "nếu bạn không muốn người khác làm điều gì với mình thì đừng làm điều đó với người khác", cô hiểu cảm giác đau đớn khi phải dây dưa không rõ ràng, đau đến mức không thở nổi, cô không muốn để Cherry phải trải qua nỗi đau, dù sao họ cũng là bạn.
Cherry chưa chịu từ bỏ ý định, hai tay vẫn chống người lên, nhìn chằm chằm Lâm Nhược Nhiên .
"Mọi người đều bảo tên tiếng Trung của chị là Anh Đào, LARA, em có biết Anh Đào dùng để làm gì không? "
Cherry đột nhiên thay đổi chủ đề khiến Lâm Nhược Nhiên nhất thời không phản ứng kịp, nghi hoặc nhìn cô.
Dưới ánh nhìn của Lâm Nhược Nhiên, mặt Cherry hơi ửng đỏ, cô nghĩ mình đã thật sự yêu người này rồi, ban đầu cô chỉ muốn chinh phục cái kẻ luôn giữ hình tượng trước mặt người khác nhưng lúc không có ai lại trở về là một phụ nữ cô đơn này, nhưng giờ cô lại có thể vì một ánh mắt của người ta mà đỏ mặt, một câu nói của người ta mà toàn thân nóng lên, có lẽ đây là cảm giác yêu một người.
Cherry cắn môi dưới, nhẹ nhàng giơ tay lên chạm vào khuôn mặt Lâm Nhược Nhiên, vuốt từ sống mũi cao cao, đến đôi môi đầy đặn của cô, không cho cô cơ hội nào để từ chối. Cherry vẫn luôn hy vọng tất cả những thứ này sẽ thuộc về mình, cô thì thầm đầy cám dỗ.
"Là dùng để ăn. "
ɖu͙ƈ vọng trong mắt Cherry không chút nào che giấu, ánh mắt nóng bỏng của cô đốt cháy lòng Lâm Nhược Nhiên, hơi thở ấm áp phả bên tai khiến cơ thể Lâm Nhược Nhiên khẽ run lên, cô nhíu mày, không chút do dự, đẩy kẻ đang ở trêи người mình xuống.
"Tại sao?!"
Cherry ngồi trêи sàn nhà lạnh buốt, hét thật to, cô chịu đựng đủ rồi, cô chán cái cảm giác chờ đợi vô tận này lắm rồi.
Lâm Nhược Nhiên ngồi dậy, im lặng đưa lưng về phía Cherry hồi lâu, rồi lấy một gói thuốc lá trong túi xách ra, đốt lên một, rít một hơi dài.
"Cherry, đừng phí thời gian cho tôi. "
"Em lại muốn nói em không thể quên được Nhan Tịch đúng không? "
Lâm Nhược Nhiên ngẩng đầu nhìn làn khói trắng khuếch tán trong không trung, trái tim lần nữa đau thắt lại, cơn đau lan ra khắp cơ thể.
Nhan Tịch, có phải giờ em đang cười vui vẻ ôm Claire, nói những lời ngọt ngào bên tai cô ấy không, em có biết tôi đau đến mức nào không?
"Tại sao không thể cho mình một cơ hội chứ? "
Đôi mắt tràn ngập đau thương của Lâm Nhược Nhiên đâm thủng trái tim Cherry, cô hạ giọng, nắm chặt tay, cố gắng khống chế cảm xúc.
Lâm Nhược Nhiên lẳng lặng hút thuốc, dường như cô đã yêu cuộc sống của mấy ngày nay. Sau một ngày bận rộn, chỉ có một mình cô cô đơn hút thuốc, dường như lúc phun ra nuốt vào thứ khói kia cô sẽ có thể quên được những chuyện đã qua, quên đi tình yêu trong lòng, dù chỉ một thời gian ngắn, nhưng nó giống như thứ thuốc phiện giữ chân Lâm Nhược Nhiên giúp cô tạm thời quên đi đau đớn, hại nhiều hơn lợi nhưng có lẽ nó là thứ duy nhất cô cần bây giờ.
"Em trả lời đi chứ...."
Giọng Cherry nghẹn ứ lại, cô đau lòng, thật sự rất đau lòng, dù Lâm Nhược Nhiên đang ngồi cạnh cô nhưng chỉ là cái xác không hồn, chìm đắm trong đau buồn, tuyệt vọng của riêng mình.
Lâm Nhược Nhiên dụi tắt điếu thuốc trong tay, quay lại nhìn Cherry rồi chầm chậm lên tiếng.
"Cherry, tôi có thể tìm tình nhân, người yêu, thậm chí có thể kết hôn. Nhưng trái tim tôi đã không còn ở đây nữa, nó mãi mãi đã đi theo Nhan Tịch rồi, nếu chị muốn thì tôi có thể cho chị thân xác này. "
Câu nói thật nhẹ, theo đó là làn khói chưa kịp tan, nhuộm cho căn phòng một vẻ thương. Lâm Nhược Nhiên nhìn Cherry bằng đôi mắt không ẩn chứa chút biểu lộ gì. Cherry cắn môi dưới, nhìn chằm chằm Lâm Nhược Nhiên hồi lâu rồi đứng dậy, xách túi đi ra ngoài.
"Lâm Nhược Nhiên, em là tên khốn!"
Cánh cửa bị dập mạnh, tiếng oán trách của Cherry vẫn vang bên tai Lâm Nhược Nhiên, cô từ từ gục đầu, không nói lời nào hồi lâu, rồi lại rút từ gói thuốc ra một điếu, đặt lên miệng để mặc cảm giác đau thương theo làn khói mờ trải rộng khắp cơ thể, cho đến khi nuốt chửng mình.
Khi Cherry đến nhà Claire, Nhan Tịch chỉ biết ngây người đứng nhìn Cherry bật khóc ôm chầm lấy Claire, nước mắt trào ra như đê vỡ, nói gì đó bằng tiếng Anh. Dù Nhan Tịch không hiểu, nhưng khi thấy Claire cau mày, nàng cũng biết nhất định có liên quan đến Lâm Nhược Nhiên.
Nhan Tịch không dám lên tiếng, cẩn thận quan sát Cherry, rồi bước vào bếp pha một tách cà phê nóng bưng ra. Vừa bước đến sô pha, đã thấy Cherry đột nhiên ngước lên, tức giận nhìn nàng bằng đôi mắt đỏ bừng.
"Cút, cô cút đi!"
Nhan Tịch giật mình khiến cà phê nóng đổ lên tay, cảm giác bỏng rát khiến nàng hít một hơi, nhưng lại kiên trì cầm ly đặt trước mặt Cherry.
Nhan Tịch thì thầm an ủi, dù rất đau nhưng không dám nói ra. Nàng hiểu tâm trạng của Cherry bây giờ, cũng hiểu được Claire đang mâu thuẫn, nên không muốn khiến cô phải khó xử, cố nhịn đau không nói.
Claire không nói gì, nhưng vẫn cầm chặt tay Nhan Tịch không buông, cứ như vậy nước mắt lưng tròng nhìn vết bỏng đỏ au trêи tay nàng.
"Không sao đâu, để em bôi thuốc, được không? "
Nhan Tịch nắm tay Claire, an ủi. Nghe lời này, cuối cùng Claire cũng chịu ngẩng đầu, đau lòng nhìn Nhan Tịch bằng đôi mắt sóng gợn lăn tăn.
Nhẹ nhàng vào phòng ngủ, Nhan Tịch ngồi xổm xuống mở hộp thuốc, nhớ tới thái độ vừa rồi của Cherry, rồi nhìn lại bàn tay xui xẻo của mình, nàng thở dài.
Lúc Nhan Tịch bôi thuốc xong, tâm trạng Cherry cũng đã đỡ hơn, cô núp trong lòng Claire nói gì đó, đôi mắt vẫn còn hơi ửng hồng. Thấy Nhan Tịch đi ra, cô đứng dậy, bước đến bên cạnh nàng, nói bằng giọng nghèn nghẹn:
"Xin lỗi bé con, chị không cố ý. "
"Em biết. "
Nhan Tịch gật đầu, nhẹ giọng nói, mắt vẫn nhìn chằm chằm Cherry. Nhìn dáng vẻ bế tắc của cô bây giờ, chắc hẳn là do những lời của Lâm Nhược Nhiên, mà nội dung những lời kia nhất định liên quan đến mình.
Đang ngây người suy nghĩ, cánh tay bị kéo lên, cảm giác lành lạnh khiến Nhan Tịch ngước lên.
"Còn hơi đau, nhưng nếu chị hôn sẽ hết đau liền. "
Claire đỏ mặt, tức giận lườm Nhan Tịch. Nhan Tịch rụt cổ, cũng cảm thấy mình đùa giỡn không phải lúc, đang định giải thích, chợt cảm thấy lạnh ở mu bàn tay, không giống với cảm giác mềm mại của ngón tay. Nhan Tịch lập tức trợn tròn hai mắt, kinh ngạc nhìn Claire.
Claire đỏ mặt không để ý đến nàng, tựa như kẻ vừa rồi hôn Nhan Tịch không phải là mình, cô bước đến sô pha, cầm tách cà phê lên uống một hớp. Nhan Tịch thấy cô như vậy chỉ muốn cười, Claire, sao chị dễ xấu hổ vậy? Tách cà phê kia chính là hung khí làm em bỏng mà chị còn uống được, mà rõ ràng cà phê kia là em pha cho Cherry chứ bộ!
Cherry vẫn nhìn chằm chằm hai người, nhìn Nhan Tịch đang cười xấu xa, còn Claire đang đỏ mặt, cô thở dài, lầm bầm:
"Sao LARA lại cố chấp thế chứ, sao em ấy vẫn không chịu buông tay? "
Nhan Tịch nuốt nước miếng nhìn Cherry, không dám trả lời, lòng vẫn còn sợ, xoa xoa bàn tay vừa bị bỏng.
"Rõ ràng Nhan Tịch đã có cậu, sao em ấy vẫn chưa chịu buông tay?"
"Nếu so về nhiệt độ, vậy Nhan Tịch và Lâm Nhược Nhiên đều là một cốc nước nóng như nhau, rõ ràng họ không thể hòa chung vào một cốc được. "
Cherry cãi bướng. Nhan Tịch đang đứng bên cạnh lui về sau một bước, nhìn cô, hỏi:
"Vậy chị cảm giác em nóng cỡ nào? "
Cherry ngây người suy nghĩ chốc lát, rồi lắc đầu.
"Nước sôi. "
"Còn Claire? "
"Nước đá chứ còn nghi ngờ gì nữa? "
Cherry ngước lên trừng Nhan Tịch, Nhan Tịch mỉm cười.
"Thì vậy nên em với Claire mới là một cặp, nóng lạnh có đủ, bọn em là thích hợp nhất. "
"Nhan Tịch, giờ nhóc muốn thể hiện tình yêu của nhóc à? "
Cherry nhướng mày, giọng nói mơ hồ mang theo lửa giận. Nhan Tịch vội lắc đầu giải thích.
"Chị nghĩ nhiều quá rồi Anh Đào, ý em là nóng và lạnh thì mới có thể pha ra nước ấm, nếu chị không đổi được nhiệt độ của Nhiên Nhiên thì thử thay đổi nhiệt độ của mình xem sao, lấy nhu thắng cương, ha? "
Nghe Nhan Tịch nói, Cherry chỉ im lặng, bước đến sô pha ngồi, cau mày suy tư. Còn Claire bên cạnh khóe môi khẽ gợi, hứng thú nhìn Nhan Tịch.
Bị Claire nhìn chằm chằm, Nhan Tịch hơi xấu hổ.
"Chị đừng nhìn em như vậy, đó chỉ là một phép ẩn dụ thôi. "
Claire nhàn nhạt cười, chẳng qua là đột nhiên cô phát hiện dường như Nhan Tịch trưởng thành hơn một chút, biết an ủi người khác, biết nói đạo lý chứ không đem những truyện cười nhạt nhẽo kể trong lúc người ta đang đau khổ sở. Claire đang vui vẻ vì phát hiện của mình, tiếng Nhan Tịch lại vang lên bên tai.
"Còn không để em kể truyện cười cho chị nha Cherry? "
~~~~~Hết Chương 55~~~~~
Đứa lùn có thể cao, đứa béo có thể gầy, nhưng đứa trẻ con hay ngốc thì không bao giờ lớn được đâu =)))) Khổ cho chị rồi, Claire