Lâm Nhược Nhiên không trả lời Nhan Tịch, chỉ ngây ngốc nhìn nàng, đôi mắt tràn ngập tình cảm không chút che giấu, chỉ có khi say cô mới dám làm vậy, có lẽ đây là mơ, tỉnh giấc Nhan Tịch sẽ biến mất...
"Ăn gì đi, ăn một chút thôi được không?"
Nhìn thân hình gầy trơ xương của Lâm Nhược Nhiên, Nhan Tịch nhẹ nhàng nói, không kiềm được run rẩy trong giọng mình. Đau, thật sự rất đau, tại sao Nhiên Nhiên không tự chăm sóc bản thân?
"Không..."
Lâm Nhược Nhiên nhẹ nhàng lắc đầu, tựa đầu trêи vai Nhan Tịch, nhắm hai mắt lại, trêи mặt lộ ra nụ cười yếu ớt.
Từ thời đại học, cô đã quen dựa vào Nhan Tịch như vậy, tựa vào người mình yêu, dù có bao nhiêu vấn đề rắc rối cũng sẽ biến mất, chỉ vì đã có nàng.
Nhan Tịch thở dài, cầm đũa, gắp thức ăn đưa đến trước miệng Lâm Nhược Nhiên.
"Ngoan, ăn chút đi. "
Không biết bình thường cô tự chăm sóc bản thân thế nào, chẳng lẽ vẫn tự hành hạ mình như vậy?
Lâm Nhược Nhiên hơi mở miệng, ngoan ngoãn ăn hết thức ăn Nhan Tịch đút cho mình, vẻ mặt hạnh phúc. Biết rõ tự mình lừa dối, biết sau khi tỉnh rượu Nhan Tịch sẽ lại trở về trong vòng tay Claire, nhưng cô vẫn quý trọng giờ khắc này, có lẽ, đây là một lần cuối cùng cô thể hiện tình cảm của mình không chút kiêng dè...
Hai người im lặng, Nhan Tịch gắp từng đũa thức ăn đút cho Lâm Nhược Nhiên, nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn đáng yêu của cô, nước mắt vừa mới lau khô lại không kiềm được trào dâng. Nàng không muốn như vậy, không muốn tổn thương cô ấy như vậy... nhưng nàng đã yêu Claire, có thể làm sao được? Nếu cứ tiếp tục như vậy, tất cả ấm áp và dịu dàng dành cho cô cũng chỉ là sự tổn thương vô tận.
Dường như cảm nhận được biến động trong lòng Nhan Tịch, Lâm Nhược Nhiên chậm rãi mở mắt, rời đầu khỏi bả vai nàng, nghiêng người về sau nhìn nàng, buồn bã nói:
"Nhan Tịch, đây là lần cuối. "
"Hả? "
Nhan Tịch vô thức hỏi lại, đôi mày nhíu chặt, nàng không thích hai chữ "lần cuối" này.
"Ba tôi đã đồng ý để tôi sang Mỹ tiếp tục học lên."
Lâm Nhược Nhiên nhàn nhạt nói, ăn một chút, dạ dày không còn như lửa đốt nữa, không còn khó chịu, đầu óc cũng trở nên tỉnh táo hơn.
Nhan Tịch im lặng, không cần hỏi nàng cũng biết lý do Lâm Nhược Nhiên đưa ra quyết định này, giờ nàng không có bất kỳ tư cách gì để bàn luận về quyết định đó, chỉ vài lời cũng không thể, nếu đã không thể cho thì phải buông tay để cô theo đuổi hạnh phúc của mình.
"Chúng ta về trường cũ một chút đi."
Giọng Lâm Nhược Nhiên rất nhẹ, nhẹ đến mức dường như Nhan Tịch không nghe thấy, đại học là nơi cô từng có Nhan Tịch, bắt đầu ở đâu cũng nên kết thúc ở đó. Đi Mỹ, cô sẽ phải quên Nhan Tịch, cho dù không quên được cũng sẽ không tìm nàng nữa, vì yêu nàng sẽ để nàng hạnh phúc, dù bản thân rất đau..
Hai bàn tay lặng lẽ đan vào nhau, khoảng cách giữa hai người dường như được kéo lại gần tựa như trước kia. Lâm Nhược Nhiên cười nhẹ, thỉnh thoảng Nhan Tịch nói vài câu, đau lòng nhìn Lâm Nhược Nhiên đang gắng cười gượng, Nhan Tịch hiểu, đây là lần cuối, lần cuối họ được như vậy.
Bước từng bước đến trường, nhìn cánh cổng quen thuộc, Lâm Nhược Nhiên hít sâu một hơi, nói:
"Còn nhớ lúc mới lên đại học tôi bắt cậu xách hành lý cho tôi không?"
Nhan Tịch gật đầu , cười.
"Nhớ chứ, nhiều nam sinh muốn giúp cậu, nhưng cậu lại không chịu, hết lần này đến lần khác bắt nạt tớ. "
Những ký ức kia thật đẹp, nhưng trái tim Lâm Nhược Nhiên như bị rạch một đường, buốt đau. Lúc đó, không phải cô đã yêu Nhan Tịch sao? Trong mắt hay trong lòng cũng chỉ có mình nàng, sao có thể thấy người khác cũng tốt, như bây giờ, người khác đối tốt với cô nhưng cô chỉ cảm thấy đó là gánh nặng, chỉ có Nhan Tịch. Nhưng người ta đã không còn thuộc về cô...
Cắn môi, đè nén nước mắt sắp chảy xuống, Lâm Nhược Nhiên miễn cưỡng cười, kéo Nhan Tịch về phía sân vận động.
Đó là nơi họ từng vui vẻ nhất...
Dưới ánh trăng, cô có thể lẳng lặng tựa lên vai Nhan Tịch, ngồi trêи bãi cỏ xanh mơn mởn ngắm sao...
Hạnh phúc đơn giản ấy, giờ thật xa hoa...
Nhan Tịch, cậu bảo tớ quên cậu, nhưng phải làm sao mới có thể quên? Tất cả ký ức về cậu đều đẹp đến thế...
Gió đêm nhè nhẹ thổi qua mặt rất thoải mái, hai người nắm tay chậm rãi bước, Nhan Tịch vẫn như thời đại học, kể chuyện cười cho Lâm Nhược Nhiên nghe. Hôm nay Lâm Nhược Nhiên nghe rất cẩn thận, ánh mắt không hề rời khỏi gương mặt Nhan Tịch, không chịu rời, không nỡ rời.
Nhan Tịch ngẩn ngươi, bất động nhìn Lâm Nhược Nhiên.
"Chỉ một cái thôi..."
Lâm Nhược Nhiên thì thầm, van nài trong mắt cô cứa mạnh vào tim Nhan Tịch, Nhan Tịch gật đầu, vươn tay ôm Lâm Nhược Nhiên vào lòng.
"Cậu gầy quá...."
Nhan Tịch lẩm bẩm nói, nước mắt rơi xuống cổ Lâm Nhược Nhiên, Lâm Nhược Nhiên cảm nhận được, cơ thể khẽ run, nhẹ nhàng nói:
"Nhan Tịch, tôi yêu cậu, đời này, chỉ yêu một mình cậu...."
Lời thề thốt ra, nước mắt lăn dài trêи má, tình yêu đau đớn khiến trái tim Lâm Nhược Nhiên vỡ vụn, muốn quên nhưng những kỷ niệm kia đã khắc sâu trong tim cô, nếu không thể quên, vậy hãy chôn chặt nàng nơi sâu thẳm đáy lòng đi. Có lẽ, yêu một người sâu đậm cũng là một loại hạnh phúc, dù không chiếm được, dù người ấy không yêu mình...
"Nhiên Nhiên..."
Nhan Tịch sụt sùi khóc, nàng không biết phải khuyên Lâm Nhược Nhiên thế nào. Nàng đã khuyên từ bỏ hàng ngàn lần, nhưng cô vẫn cố chấp. Nhan Tịch biết, mỗi lần nàng nói Lâm Nhược Nhiên hãy từ bỏ, trái tim cô lại một lần bị mình tổn thương, nhưng... nàng không muốn cô tiếp tục đau khổ như vậy, hy vọng cô hạnh phúc, thật lòng hy vọng cô có thể vui vẻ.
"Cậu phải hạnh phúc, hạnh phúc cả phần tôi nữa. "
Nhấm nháp vị nước mắt, Lâm Nhược Nhiên lẩm bẩm nói, nếu phải đi, nếu sẽ không gặp lại nữa, chi bằng nói hết những lời trong lòng ra.
"Tôi không hận, không hận cậu..."
Đã từng, Lâm Nhược Nhiên từng oán hận Nhan Tịch, vì quá yêu, vì không cam lòng, cô cố gắng nhiều vậy cũng vì tương lai của hai người, vậy mà nàng lại yêu người khác, không cho cô chút cơ hội nào. Liều chết đi đoạt, đánh đổi tất cả để tranh, đến khi nhìn lại chỉ có thương tích đầy mình, một mình lặng lẽ tự chữa lành vết thương... đã trải qua bao đau khổ để lột xác, cô hiểu, níu kéo cũng không có chút tác dụng nào, đã vậy, chi bằng buông tay chúc phúc...
"Cậu và cô ấy bên nhau, đừng giữ tính tình trẻ con như nữa, phải sống vì nhau, đừng tự hạ thấp bản thân, thật ra cậu tốt hơn bất cứ ai. "
Lâm Nhược Nhiên nhẹ nhàng dặn dò, cô không bỏ được Nhan Tịch, lo nàng sống không tốt, mỗi lần thấy vẻ cô đơn tự ti của Nhan Tịch, tim cũng đau, rất đau. Cô yêu Nhan Tịch không kém Claire chút nào.
"Ừm. "
Nhan Tịch gật đầu, mọi vật trước mắt đã trở nên nhạt nhòa, ngẩng đầu nhìn Lâm Nhược Nhiên.
"Có lẽ, một ngày nào đó khi tôi có thể bình tĩnh đối mặt với cậu, lúc đó tôi sẽ về, để xem cậu sống tốt không, về thăm mẹ nuôi nữa..."
Thế giới của cô rất đơn giản, chỉ có Nhan Tịch. Tất cả cố gắng Lâm Nhược Nhiên cũng chỉ vì tương lai hai người, từ thời đại học đã bắt đầu như thế, nếu đã không có tương lai, cô cũng không muốn tiếp tục níu kéo. Không có Nhan Tịch, cô như một chiếc lá rụng, vô thức rơi xuống bất cứ nơi nào, chỉ cần nơi đó không thể thấy Nhan Tịch nữa, không thể nghe được tin tức của nàng nữa là đủ rồi..
"Tớ xin lỗi..."
Nhan Tịch cúi đầu, thấp giọng nói. Nếu không phải vì nàng, Lâm Nhược Nhiên sẽ không phải đau khổ, cũng sẽ không tự hành hạ mình như vậy, tất cả đều tại nàng...
Vươn tay ôm chặt Nhan Tịch, Lâm Nhược Nhiên cúi đầu, hôn một cái lên má nàng.
"Đừng bao giờ nói với tôi ba chữ này. "
Đau lòng vì nàng đã trở thành một thói quen, không thể nhìn Nhan Tịch cúi đầu, không nhìn được khi nàng chịu chút ấm ức, cho dù vì mình cũng không được ...
"Nhan Tịch, tôi chưa từng hối hận vì đã yêu cậu, cậu làm tôi hiểu thể nào là yêu, để tôi thưởng thức mùi vị khi yêu, cả đời, cũng sẽ không quên..."
Nước mắt tuôn rơi ...
Chỉ trong chốc lát, Nhan Tịch đích nước mắt tựa như chuỗi châu đứt dây, không thể kiểm soát chảy dài...
Tại sao? Tại sao đến lúc này Lâm Nhược Nhiên vẫn đối xử với nàng tốt như vậy?
Tại sao nữ nhân mãi vẫn không biết yêu bản thân? Chuyện gì cũng nghĩ cho nàng?
Vươn tay nhẹ lau nước mắt trêи mặt Nhan Tịch, Lâm Nhược Nhiên nhìn nàng bằng đôi mắt ngập nỗi buồn. Cô không muốn bỏ đi, muốn bảo vệ Nhan Tịch, mãi mãi bảo vệ nàng, ngay cả khi nàng không cần. Nhưng cô lại không khống chế được bản thân, tựa như hôm nay... Nàng không thể vì cô mà tổn thương Claire, cô hiểu Nhan Tịch, cũng hiểu Claire, phụ nữ đều ích kỷ, cô ấy có thể để Nhan Tịch đi, có thể để nàng đến cạnh mình, nhưng nhất định trong lòng cũng khó chịu... cô không thể cho Nhan Tịch hạnh phúc, vậy, cô cũng nhất định không được phá hỏng.
Lau khô nước mắt trêи mặt Nhan Tịch, nhưng nước mắt Lâm Nhược Nhiên lại không kiềm được chảy xuống, những kỷ niệm đã qua hiện lên từng chút một trong đầu. Khuôn mặt tươi cười của Nhan Tịch, dáng vẻ tham ăn của Nhan Tịch, vẻ đáng yêu chảy nước miếng khi ngủ của Nhan Tịch, dáng vẻ nghiêm túc của Nhan Tịch khi tập trung suy nghĩ, lúc Nhan Tịch trải lòng khiến lồng ngực cô đau thắt, trống rỗng... tất cả đều là nàng, tràn ngập hình bóng nàng ...
"Hứa với tôi, phải tự chăm sóc bản thân thật tốt, đừng vì bất kỳ chuyện gì mà tự hành hạ mình, được không? "
Dường như không yên lòng, Lâm Nhược Nhiên nhẹ hỏi. Cô sợ, sợ sau khi cô rời khỏi, Nhan Tịch gặp chuyện không vui sẽ giấu trong lòng, một mình im lặng chịu đựng. Dù cô không nhìn thấy, nhưng trái tim cũng sẽ đau theo, bởi vì đó là yêu, cũng chỉ vì yêu...
"Tôi hứa. "
Nước mắt lăn dài, Nhan Tịch gật đầu thật mạnh, ôm chặt lấy cánh tay Lâm Nhược Nhiên. Thấy Nhan Tịch gật đầu, Lâm Nhược Nhiên hài lòng mỉm cười, đưa mắt nhìn Nhan Tịch chốc lát, vươn tay ôm lấy nàng, dùng toàn bộ sức lực ôm nàng, như muốn gắn chặt nàng vào cơ thể mình, sức lực toàn thân dường như cũng bị một cái ôm hút cạn, mang đi linh hồn của cô, mang đi tất cả mọi thứ thuộc về cô.
"Nhan Tịch, mùi hương cơ thể cậu, tôi sẽ mãi mãi không quên..."
Câu cuối cùng, đây là câu cuối cùng trước khi đi Lâm Nhược Nhiên nói với Nhan Tịch, Nhan Tịch đã khắc sâu trong lòng, thề sẽ mãi không bao giờ quên.