Lưu Ly Nguyệt

Chương 97: Chương 96





"A a a, không phải lỗi của tôi, đó là Tiêu tổng, chị ấy đã bắt tôi làm chuyện này--"
  Tiếng hét của Nhan Tịch xuyên qua vài cánh cửa, nét mặt của Nhược Lâm tái mét, hai tay chống nạnh nhìn nàng.

  "Nhan Tịch, được lắm!"
  "Ồ, có chuyện gì vậy?"
  Tiêu Mạc Ngôn bước ra khỏi phòng, nhìn thoáng qua Nhan Tịch đang thu mình dưới gầm bàn, trong lòng thầm mừng rỡ, nhưng trên mặt lại không biểu lộ ra ngoài, nghiêm túc nhìn Tô Liên Tuyết.

Phía sau cô, Tô Liên Tuyết trừng mắt nhìn Nhan Tịch.

  "Nhìn xem, em đã viết cái gì!"
  Giọng Nhược Lâm tức giận run rẩy.

Cô gái mặt lừa ngực lép là gì? Gia đình cô ta yêu tuyết đến thế? Nghĩ đến đây, cô ngẩng đầu lên liếc nhìn Tô Liên Tuyết, sau đó lập tức cúi đầu xuống.

Tô Liên Tuyết thường không tức giận, bây giờ khi cô tức giận, khuôn mặt lúa mì của cô lại càng đen hơn.

Tiêu Mạc Ngôn cũng quay lại nhìn Tô Liên Tuyết, cười thành tiếng.

  "Được rồi, cho dù cô là trưởng biên tập của Nhan Tịch, cô cũng không thể ngăn cản việc bị tiết lộ sự thật."
  "Chị có ý gì?"
  Nhược Lâm nhìn chằm chằm, tâm tình thật sự là bị Tiêu Mạc Ngôn dắt mũi?
  Làm sao? Tiêu Mạc Ngôn quay ngang, ngẩng đầu lên, ngạo nghễ nhìn Nhược Lâm, đây là chỗ của cô, Nhược Lâm có thể làm gì?
  "Tiêu tổng."
  Tô Liên Tuyết im lặng hồi lâu, nói một cách nhàm chán, mặc dù là cận vệ của Tiêu Mạc Ngôn, nhưng cô cũng có lòng tự trọng tối thiểu, cô rám nắng, đó không phải là do chạy lung tung cùng cô khi mới vào phủ Thiên Hoàng sao?
  "Chà, một người phạm tội liên lụy cửu tộc.

Liên Tuyết, tôi đối nhân không đúng sự."
  Tô Liên Tuyết cắn môi, Nhan Tịch dưới bàn đang run rẩy, nheo mắt cười, nàng rùng mình cố gắng thu người vào trong.

  "Ân--"
  Tô Liên Tuyết xứng đáng là một người chuyên nghiệp, cô sải bước tới trước vươn cánh tay ra để kéo Nhan Tịch ra khỏi bàn.


  "Tôi vô tội!"
  Nhan Tịch hét lên, một người phụ nữ đáng sợ như vậy, thảo nào Nhược Lâm thở hổn hển khi trả lời điện thoại ngày hôm đó, chị ấy quá mạnh mẽ!
  "Này, Liên Tuyết, không phải tôi không có nhắc nhở cô, cô đánh em ấy, Claire sẽ không buông tha cô."
  Tiêu Mạc Ngôn nhìn Nhan Tịch đang sợ hãi, cô đã thấy Claire trả thù a.

  "Các người ……"
  Vừa nói, cánh cửa vừa được đẩy ra, một người phụ nữ cao gầy bước vào, mặc chiếc váy hoa màu nâu.

  "Claire?"
  Tiêu Mạc Ngôn cứng người, không phải chứ, thực sự đến?
  "Claire..."
  Nhan Tịch gần như bị Tô Liên Tuyết nhấc lên, quay sang bên, nhìn Claire cầu xin.

Sắc mặt Claire thay đổi ngay lập tức, nhướng mày nhìn Nhược Lâm.

Kể từ khi Nhan Tịch làm ở Thiên Hoàng, cô không bao giờ đọc tạp chí giải trí, mỗi ngày đều dành thời gian để nhìn xung quanh, cô còn đọc bài báo cô gái mặt lừa do Nhan Tịch viết, cô sợ nàng bị bắt nạt mới đến.

Không ngờ……
  Nhược Lâm thấy Claire lắc đầu.

  "Không, tôi không thể để em ấy đi."
  "Không phải việc của cô."
  Claire giọng nói rất thản nhiên, có điều giống như không có chuyện gì, cô liếc nhìn Tô Liên Tuyết, bộ dáng Tô Liên Tuyết đình trệ, mới từ từ thả Nhan Tịch ra.

  "Tại sao không?"
  Nhược Lâm tức giận khi nhắc đến chuyện này, khá lắm Nhan Tịch, không tới mấy ngày vư nhiên dám dẫm lên đầu cô.

  "Cô có gan?"
  Claire nhàn nhạt nói, Nhược Lâm sửng sốt, quay đầu lại nhìn Nhan Tịch đã chạy sau lưng Claire từ lâu, cô im lặng một lúc, quay người lại, nhìn Tiêu Mạc Ngôn.

  "Tiêu tổng."
  Tiếng răng nghiến vào nhau, Nhược Lâm nhìn Tiêu Mạc Ngôn không chớp mắt.

  "À ừm tôi có cuộc họp, các người tự nhiên tán gẫu đi."
  Tiêu Mạc Ngôn cười haha, xoay người rời đi, không ngờ Tô Liên Tuyết đuổi theo, dùng thân thể chặn cô lại.

  "Thế nào, hai người muốn làm phản?"
  "Tiêu tổng, dám làm dám chịu, chị muốn làm con rùa rụt cổ sao?"
  Nhược Lâm cười nhạt nhìn Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn đen mặt nhìn cô.

  "Nếu cô không làm, tôi cũng sẽ không làm."
  Nếu Nhược Lâm không chỉ thị Nhan Tịch chụp ảnh cô và RAY, cô sẽ làm như vậy sao?
  "Được rồi!"
  Nhược Lâm gật đầu lia lịa, cố nặn ra nụ cười.

  "Liên Tuyết, chị không cần phải chặn chị ấy.

Chờ em trở về, ước tính có thể tìm được 20 hoặc 30 tấm ảnh cũ của Tiêu tổng đưa cho chị Hạ xem."
  "...!A, Nhược Lâm, từ từ nói chuyện, đừng làm phá hoại hòa khí của chúng ta."
  Tiêu Mạc Ngôn nở nụ cười nhìn Nhược Lâm như thể cô đã thay đổi ý định của mình.

Nhược Lâm lạnh lùng nhìn cô, xoay người ôm máy ảnh bước ra ngoài.

Tô Liên Tuyết liếc nhìn Tiêu Mạc Ngôn, lắc đầu rồi đi ra ngoài.

  "...!Tiêu tỷ, chị có muốn thêm báo cáo tiếp theo không?"
  Mọi người đã đi hết, Nhan Tịch vươn tay khỏi Claire nhìn Tiêu Mạc Ngôn cười thật tươi.

Tiêu Mạc Ngôn đứng đó một lúc, quay người lại, nhìn Nhan Tịch một cái, đóng sầm cửa lại rồi rời đi.

  "Còn không đi?"

  Claire trừng mắt nhìn Nhan Tịch vẫn đang nhếch mép cười ở chỗ cũ, Nhan Tịch phản ứng lại, lấy tay ôm tay tự mãn ngước nhìn Claire với vẻ mặt nịnh nọt.

  "Chị yêu, chị thật tuyệt vời.

Biết em gặp rắc rối liền lao tới.

Quả thực tai chị còn tốt hơn so với Tôn Ngộ Không."
  "Em là Đường Tăng"
  "Ách……"
  Nhan Tịch trúng đạn bởi sự hài hước hiếm có của Claire.

  "Mau đi đi."
  Claire liếc mắt nhìn Nhan Tịch.

Đúng là người này gây thù chuốc oán ở khắp mọi nơi, chuyện này không đáng lo ngại, nhưng ở Thiên Hoàng nàng có vẻ vui hơn rất nhiều so với ở Thượng Hoa.

  Vì vẫn còn cuộc họp vào sáng sớm hôm sau, Claire không để Nhan Tịch đến chỗ của mình mà chở nàng trở về nhà.

Khi bước xuống xe, Nhan Tịch không muốn rời đi, nàng quay lại nhìn Claire rồi chán nản đi xuống.

Cước bộ về nhà, Nhan Tịch tự hỏi làm bữa sáng yêu thương cho Claire vào sáng mai.

  "Về rồi à?"
  Vừa bước tới cửa, giọng nói của Nhan Mẹ truyền đến.

Nhan Tịch sửng sốt, ngẩng đầu nở nụ cười, nhưng ngay lúc nhìn thấy vẻ mặt của Nhan Mẹ, nụ cười trên mặt nàng lại đông cứng.

  "Mẹ..."
  "Tiểu Tịch, vào đi."
  Nhan Tịch mang nghiêm túc hiếm có, nàng nhìn thấy vậy bắt đầu cảm thấy bồn chồn, có chuyện gì vậy? Cha nàng xảy ra chuyện gì sao?
  Thay giày xong nàng bước đến phòng khách, Nhan Mẹ đã ngồi trên sô pha nghiêm nghị nhìn nàng.

  "Tiểu Tịch, con đang yêu?"
  Ngay khi Nhan Mẹ nói, Nhan Tịch liền nói.

  "Không, không, tại sao mẹ lại hỏi vậy?"
  Nhan Tịch cố nặn ra nụ cười, ngồi trên ghế sofa đối diện với Nhan mẹ, cảm thấy không ổn.

Có phải Claire vừa đưa nàng về để mẹ nàng nhìn thấy không? Không được, nhìn cũng chỉ thấy xe, huống chi Nhan Mẹ còn không có xuống lầu, làm sao có thể nhìn thấy?
"Nói thật đi!"
  Nhan Mẹ hét lên, Nhan Tịch rùng mình một cái, kinh hãi nhìn bà.

  "Mẹ...!Mẹ, chị ấy..."
  "Đừng nói với ta, ngày mai ta sẽ tự mình tới Thượng Hoa tìm nó."
  Nhan Tịch từ sô pha đứng lên nhìn Nhan Mẹ hoài nghi.

Bà còn biết người đó ở Thượng Hoa?
  "Con cho là cô có thể giấu ta sao?"
  Nhan Mẹ không tốt nhìn Nhan Tịch, vẻ mặt căng thẳng.

  Biết tính tình của Nhan Mẹ, Nhan Tịch khẽ cúi đầu, không còn biện minh nữa.

  "Một người phụ nữ?"
  "Ân……"
  Nhan Tịch thầm đồng ý, nếu không phải phụ nữ thì nàng lén lút giấu diếm làm gì?
  "Tóc màu vàng?"
  "...!Mẹ, mẹ nói thế nào?"
  Nhan Tịch ngẩng đầu nhìn Nhan Mẹ, lại bị ánh mắt lạnh lẽo của bà làm cho cứng đờ.

  "Tóc đen, con lai."
  Miễn cưỡng đáp lại, trái tim của Nhan Tịch không quá xao động, nàng có thể thấy Nhan Mẹ hẳn biết rất nhiều về nàng và Claire.


Bà phát hiện đã lâu, hẳn là đã định trước rất lâu, lần đầu tiên biết chuyện này nhất định đã trải qua một thời kỳ tiêu hóa, xem ra chuyện này có cái gì không ổn...!
  Nhan Tịch quay đầu, phân tích nguyên nhân kết quả của sự việc.

  "Cô thích cô ta ở điểm nào?"
  Không giống như những bậc cha mẹ bình thường, trực tiếp chia tay hai người, Nhan Tịch rất ngạc nhiên trước những câu hỏi của Nhan Mẹ.

  "Chị ấy rất tốt."
  "Hừ, Nhiên Nhiên không tốt sao?"
  Câu nói của Nhan Mẹ khiến Nhan Tịch hóa đá tại chỗ, há to mồm, nhìn bà khó tin.

  Nhiên Nhiên ……
  Mẹ, người rốt cuộc biết được bao nhiêu?
  "Một trăm vạn đó là do cô ta đưa, đúng không?"
  Nhan Mẹ vẫn đang bình tĩnh nói chuyện, Nhan Tịch cau mày gật đầu đáp lại.

Nhan Mẹ mím môi nhìn chằm chằm nàng không lên tiếng.

  "Ta không muốn hai người ở cùng nhau."
  "Mẹ ……"
  Nhan Tịch nhìn bà, trong mắt đều là cầu xin.

  "Con thực sự thích chị ấy."
  "Thích chỉ là tạm thời."
  "Con thực sự yêu chị ấy."
  "Yêu cũng là tạm thời."
  "..."
  Nhan Tịch nhìn Nhan Mẹ không nói nên lời, tại sao lúc căng thẳng như vậy lại chơi trò đấu khẩu với nàng?
  "Con nghiêm túc, mẹ, người đã nói miễn cho con hạnh phúc là được mà".

  Nhan Tịch thở dài, nhẹ nhàng nói gia đình nàng đã trải qua một loạt biến động, nàng không muốn làm mẹ nàng khổ sở thêm một lần nữa.

Nàng tin mẹ nàng cũng có tâm lý như vậy.

  "Sau này cô sẽ sống như thế nào? Hai người phụ nữ sẽ bên nhau mãi được sao?"
  Nhan Mẹ nặng nề thở dài, Nhan Tịch lắc đầu nghiêm túc nhìn bà.

  "Mẹ, con yêu chị ấy, con sẽ không hạnh phúc nếu không có chị ấy."
  Nhan Mẹ im lặng, nhìn Nhan Tịch chằm chằm một hồi rồi thở dài.

Nhan Tịch là con của bà, làm sao có thể không hiểu nàng, bà sẽ làm tất cả những có thể cho nàng, nhưng hai người phụ nữ, làm sao...!Nhan mẹ lắc đầu, đứng dậy đi vào phòng ngủ.

   Nhan Tịch bất an ngồi trên ghế sô pha, nàng không thể hiểu được làm thế nào mà mẹ nàng lại biết được chuyện này, do ngày thường nàng không về nhà vào buổi tối sao? Không phải đâu, có mấy người trẻ tuổi bận rộn công việc không giống nàng, hơn nữa nàng hiện là biên tập nên chạy lung tung…
  Đúng như Nhan Tịch đang đoán, Nhan Mẹ cầm một chai màu hồng bước ra khỏi phòng.

Nhan Tịch nhìn một cái đứng dậy khỏi ghế sô pha, mắt nàng mở to.

  Nàng hiểu rất rõ về cái chai đó.

Năm ngoái, Lâm Nhược Nhiên đã từng tặng nàng một chai màu xanh vào sinh nhật của nàng.

Tại sao...!mẹ nàng có cái này?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.