Lưu Manh Đại Đế

Chương 11: Sư tỷ xinh đẹp, lần sau lại đến nhé





Thanh Hằng nghe Quân trưởng lão và Hoàng trưởng lão bàn chuyện, việc Võ Thiện Nhân được tham gia khảo hạch là lệnh truyền đến từ cao tầng Thánh Viện.

Có điều, ngay cả hai người họ cũng không tin Võ Thiện Nhân có thể thông qua. Chỉ có duy nhất sở hữu linh mạch thượng phẩm trở lên mới được đặc cách, song điều này cực kỳ hi hữu. Bọn họ quyết định sau kỳ khảo hạch này sẽ tống cổ hắn khỏi ngoại viện. Để một kẻ vô dụng lại chỉ làm trò cười cho thiên hạ.

Thanh Hằng lườm Võ Thiện Nhân một cái thật lâu. Nàng đã phát hiện ra hành động của hắn, trong lòng phỏng đoán đối phương mấy tháng nay mới bắt đầu tập tành tu luyện.

Chỉ là mới nhập môn mà muốn vào nội viện? Điều này quá nực cười, dù hắn có cơ hội thì thế nào? Chắc chắn chỉ có một kết quả, là thất bại.

Về xuất thân, Thanh Hằng vốn là hậu bối trong một gia tộc có chút danh tiếng. Lần này được trưởng bối gửi gắm vào ngoại viện cũng chính vì kỳ tuyển sinh nội viện. Thời điểm này là lúc tập trung tu luyện, nàng không nhàn rỗi đến mức ở đây đôi co với Võ Thiện Nhân.

“Hừ! Đồ miệng lưỡi giảo hoạt! Đây là Thánh Viện, không phải nơi để ngươi khua môi múa mép, cẩn thận kẻo rước họa vào thân.”

Nhìn theo bóng Thanh Hằng “sư tỷ” rời đi, Võ Thiện Nhân cố gào với theo: “Sư tỷ xinh đẹp, lần sau lại đến nhé!”

Thanh Hằng đi một đoạn xa, nghe hắn hét, thân hình hơi khựng lại, sắc mặt khó coi, sau cùng rảo bước nhanh hơn, không muốn ở đây thêm bất kỳ lúc nào nữa.

“Nữ nhân này da mặt cũng mỏng quá đi! Hắc hắc…” Võ Thiện Nhân trong bụng cười tà.


Thời gian bình lặng trôi qua.

Sau khi tiến nhập Nhân Vực cấp hai, vì để tránh tai vách mạch rừng, Võ Thiện Nhân nghe theo lời khuyên của lão Kim, đi tìm một nơi vắng vẻ để tu luyện.

Phạm vi ngoại viện vô cùng lớn, Võ Thiện Nhân sau vài ngày thăm dò, rốt cuộc cũng chọn được một nơi. Chính là khu rừng rậm nằm ở phía tây, cách đình viện của hắn vài dặm đường.

Biết thời gian gấp rút mà thực lực bản thân còn quá yếu, Võ Thiện Nhân tu luyện rất chăm chỉ. Ban đầu, hắn rời nhà từ tờ mờ sáng cho đến tận khuya. Về sau, hắn vô tình tìm được một phiến hang động rộng rãi thoáng mát, liền dứt khoát ở lỳ trong rừng.

Chuyện ăn uống không ngại, với kinh nghiệm “trộm gà bắt chó” hồi còn ở Địa Cầu, đã có không ít thỏ rừng, heo rừng, gà rừng… sớm nằm gọn trong bụng hắn.

Dần dà, tu vi của Võ Thiện Nhân ngày càng tăng tiến, bất giác đã chạm đến bình cảnh Nhân Vực cấp hai, chỉ còn cách Nhân Vực cấp ba một khoảng nhỏ.

Theo Võ Thiện Nhân tìm hiểu biết, tại Đông Hoà Tinh, con người tu luyện từ rất sớm. Như Thanh Hằng trạc tuổi hắn nhưng tu vi cao hơn nhiều. Nghe lão Kim nói, nàng ta đã đạt đến Nhân Vực cấp mười, có khả năng thi triển một vài linh thuật đơn giản.

Nhắc đến linh thuật, Võ Thiện Nhân rất chờ mong. Khi đạt đến Nhân Vực cấp năm, bản thân hắn có thể học linh thuật để khống chế linh lực tinh chuẩn nhất. Hiện tại, hắn muốn sử dụng linh lực chỉ có thể cưỡng ép ra ngoài, nhưng đây là phương thức cực đoan, không thể phát huy tối đa hiệu quả.

Bên cạnh đó, Võ Thiện Nhân còn dành thời gian quan sát, nghiên cứu Ngũ Hành Giới Chỉ. Đây là một kiện linh bảo hoàn mỹ, nhất định ẩn chứa bí mật kinh người, không đơn giản như bên ngoài. Có điều, ngay đến lão Kim ẩn nấp trong Ngũ Hành Giới Chỉ bao vạn năm còn không phát hiện ra manh mối. Một kẻ mới chân ướt chân ráo bước vào Nhân Vực như hắn thì làm được gì?

Một buổi sáng nọ, sau một đêm thức trắng tu luyện, Võ Thiện Nhân khẽ vươn vai đứng dậy. Tinh thần có chút mệt mỏi, nhưng cái bụng réo ầm ĩ khiến hắn chẳng thể nghỉ ngơi.

“Ta phải đi kiếm chút gì ăn đã, tu luyện thế này không chết vì mệt cũng chết vì đói.” Võ Thiện Nhân thầm nhủ.

Liền đó, Võ Thiện Nhân vọt ra khỏi động, lao thẳng một mạch vào trong rừng.

Hơn một canh giờ sau, Võ Thiện Nhân đầu bù tóc rối xuất hiện. Tâm trạng của hắn hiện cực kỳ không tốt. Hôm nay vận số thật đen đủi, cơ hồ lật tung khu rừng song không bắt gặp bất kỳ con thú nào.

“Con bà nó! Không lẽ đám thú này nghe danh ta, sợ quá nên trốn cả rồi?” Võ Thiện Nhân vừa đi vừa làu bàu.

“Phốc.”

Đúng lúc này, một con gà trắng trẻo, mập mạp nhảy xổ ra. Hai mắt nó tròn xoe nhìn Võ Thiện Nhân, mang theo vẻ cảnh giác cao độ.

Võ Thiện Nhân đang đói, mắt sáng rực lên, chộp thẳng tới.


“Bữa sáng của ta.”

Võ Thiện Nhân hét, nghe muốn điếc cả tai. Con gà tinh khôn, dường như đoán biết trước hành động của hắn, nhón chân bật mạnh một cái, tức thì thoát khỏi ma trảo.

Vồ hụt vào khoảng không, Võ Thiện Nhân ngã chỏng vó, sấp mặt luôn. Con gà chạy một khoảng, quay đầu nhìn lại, chân đạp đạp, cánh vỗ phần phật, ngẩng cao đầu, rướn cổ gáy to.

“Ò… ó… o… o… oooooo….”

Võ Thiện Nhân mặt mày lấm lem. Nghe tiếng gáy khiêu khích, hắn nổi cơn tam bành, lồm cồm bò dậy lao đến chỗ con gà.

“Hôm nay mày tới số rồi. Tao sẽ cho mày lên nóc tủ ngồi với ông bà ông vải.”

Con gà này sinh tồn trong rừng núi, tinh ranh vô cùng, vừa thấy Võ Thiện Nhân động thân liền tót chân chạy thẳng.

“Ò… ó… o… o… oooooo….”

“Ò… ó… o… o… oooooo….”

“Ò… ó… o… o… oooooo….”

Vừa chạy, nó vừa tranh thủ phát ra tràng âm thanh kéo dài khiến Võ Thiện Nhân tức muốn nổ đom đóm.

Vậy là, trong rừng diễn ra cuộc chạy đua kỳ quặc giữa gà và người. Nơi này nhiều cây cối, dây leo chẳng chịt làm Võ Thiện Nhân rất vướng víu tay chân. Hắn vừa chạy vừa thở, không ngừng hô hoán.

“Bữa sáng của ta. Đừng chạy…!”

“Con bà mày. Để ông bắt được ông vặt sạch lông, cho vào nồi, nhúng sống đến chết.”

“Cục ta cục tác… Lại đây tao cho ăn này…!”

“Gà huynh đệ, mau đứng lại. Có chuyện gì chúng ta cùng nhau thương lượng.”

“…”

Một đoạn đường dài, con gà vẫn tỏ ra sung sức, chạy nhảy như bay. Đáng ghét nhất là, mỗi lần Võ Thiện Nhân dừng lại thở dốc thì nó cũng dừng lại, còn ném cái nhìn khinh bỉ về phía hắn, rồi gân cổ gáy.


“Ò… ó… o… o… oooooo….”

Trái lại, Võ Thiện Nhân toàn thân mệt mỏi, hai chân mềm nhũn như con chi chi. Đôi mắt hắn đỏ bừng lộ cả tơ máu. Chỉ là, hắn tính tình ngoan cố, nhất quyết không chịu bỏ cuộc.

“Mẹ nó, con gà này thành tinh hay sao mà lại khoẻ quá vậy? Phù… Phù… Mày mà thoát được, ông sẽ đổi sang họ nhà gà.”

Đuổi bắt thêm một hồi, con gà dường như cũng thấm mệt, sải chân không còn mau lẹ như lúc đầu. Võ Thiện Nhân trong lòng khấp khởi vui mừng, không quá dồn ép nó, quyết định sử dụng chiến thuật mèo vờn chuột.

Cuối cùng, sau mấy canh giờ quần thảo, con gà đã nằm gọn trong tay Võ Thiện Nhân.

“Ó… ọ… ọ ọ ọ…”

Võ Thiện Nhân bóp chặt cái cổ nó rồi dốc thẳng lên. Con gà giẫy dụa, đập cánh phành phạch nhưng không cách nào thoát khỏi.

“Ha ha… Xem mày còn chạy được nữa không?”

“Con bà nó! Dám giỡn mặt ta này.”

“Cho ngươi biết hậu quả này.”

“Ò ó o đi này…”

“…”

Mỗi một câu, hắn thô bạo nhổ một nhúm lông trên người nó. Bao nhiêu bực dọc trên đường đều tuôn ra cả, con gà bị Võ Thiện Nhân giày vò đến thảm hại, mình mẩy đầy máu me, ngáp ngáp chờ chết.​





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.