Lưu Manh Đại Đế

Chương 17: Ta là ai? ai là ta?





Một lát, Võ Thiện Nhân cảm nhận trong cơ thể một luồng khí nóng bốc lên. Hắn vô cùng vui mừng, vội vàng điều chỉnh về trạng thái tốt nhất, chuẩn bị tiến hành trùng kích vào Nhân Vực cấp năm.

Tu luyện theo phương pháp của Ngũ Hành Linh Quyết, hai canh giờ sau, ngay tại vị trí Võ Thiện Nhân đang ngồi, lấy hắn làm trung tâm bỗng xuất hiện một đốm sáng. Chỉ trong nháy mắt đã phình to giống như một quả cầu ánh sáng bao bọc toàn bộ thân thể, sau đó tiếp tục bành trướng, thắp sáng mọi ngóc ngách trong căn phòng. Rồi sau đó lan ra, đến chừng hơn chục trượng mới ngưng lại.

Cũng may nơi của hắn nằm cuối đình viện, ít có người lui tới nên không có ai phát giác điểm bất thường.

Ngay bên trong quầng sáng, thiên địa linh khí như bị kích thích, bất ngờ nhằm Võ Thiện Nhân lao đến, rồi vọt thẳng vào bên trong cơ thể.

Võ Thiện Nhân không dám chậm trễ, gầm nhẹ một tiếng, vội vàng đảo tay bắt quyết, thu gom toàn bộ luồng linh khí đang bạo động, cấp tốc lùa chúng chạy cả vào trong kỳ kinh bát mạch.

Bước đầu đã thành công.

Không quá vội vàng, Võ Thiện Nhân chậm rãi thúc ép nguồn linh khí đi theo một vòng quỹ đạo của Ngũ Hành Linh Quyết.

Một lát sau, sắc mặt Võ Thiện Nhân ngưng trọng, luồng linh khí to dày, thô bạo hiện đã được chuyển hóa hoàn toàn thành chân linh khí, sắp sửa đổ về đan điền. Một khi dung nhập thành công vào khí hải, nhất định sẽ đột phá cảnh giới Nhân Vực cấp năm.


Vì gấp rút cưỡng ép linh khí nên bên trong cơ thể, kinh mạch hiện đã trương phồng lên. Điều này khiến Võ Thiện Nhân toàn thân đau đớn, mồ hôi tuôn thấm đẫm cả sống lưng.

Đây là thời khắc mấu chốt, hắn cố cắn răng chống chịu, tinh thần không dám buông lỏng.

Tất cả đều hoàn hảo.

Khẽ hít một hơi thật sâu.

Võ Thiện Nhân nhẹ nhàng điều khiển tia chân linh khí cuối cùng rót vào đan điền.

“Oanh.”

Đan điền vốn đã đến cực hạn, khi tia chân linh khí kia vừa tiếp xúc liền vang lên một tiếng nổ lớn.

Sau vài nhịp thở ngắn ngủi, đan điền phát sinh một sự biến hóa nghiêng trời lệch đất. Không gian vốn đang chật hẹp bỗng được nới rộng, tăng lên gấp đôi so với ban đầu.

“Con bà nó! Thành công. Hahah…” Võ Thiện Nhân sung sướng, cười phá lên.

Nhưng ngay khoảnh khắc này, trong đầu Võ Thiện Nhân bỗng lóe lên một tia chớp kỳ dị.

Đại não ầm vang một tiếng nổ kịch liệt, thần trí một thoáng bị lạc đi, vừa mở mắt đã thấy cảnh tượng xung quanh biến hóa.

Võ Thiện Nhân thấy mình đang ở trong một vùng không gian không thấy đâu trời đất, khắp nơi chỉ tồn tại một màu trắng xóa.

“Mẹ ơi, đây là thiên đàng hay địa ngục?” Võ Thiện Nhân hoảng hốt, run rẩy nhìn bốn phía chung quanh.

Võ Thiện Nhân vội gào thét truyền âm cho lão Kim. Nhưng kỳ lạ thay, dường như sự kết nối giữa hắn và lão đột nhiên biến mất.

Bỗng nhiên, ngay phía trước mặt Võ Thiện Nhân hiện lên một bóng người lờ mờ. Theo phản xạ hắn vội phóng người lùi lại đằng sau, hét toáng lên.

“AAA… Có maaa… Cứu mạng…”

Lập tức, một thanh âm yếu ớt cất lên: “Xin chào người trẻ tuổi! Chờ đợi bao nhiêu vạn năm, cuối cùng lại có thêm một người nữa đến được nơi đây.”


Võ Thiện Nhân vốn tính nhát gan, hoảng quá, vội chạy biến đi, gào lên bảo: “Thôi thôi, ngươi cứ ở đó mà chờ tiếp đi. Ta không phải cố ý muốn đến đây đâu.”

Nghe xong, thân hình người bí ẩn khẽ run rẩy, rồi than nhẹ một tiếng, biến mất tại chỗ.

Võ Thiện Nhân chạy một khoảng khá xa, quay đầu lại không thấy đối phương đâu, chưa kịp vui mừng thì ngay bên cạnh, bóng người bí ẩn lại đột nhiên xuất hiện.

Võ Thiện Nhân nhảy tránh ra xa, đang định chuyển sang hướng khác thì bỗng cảm thấy toàn thân đông cứng như đá tảng, không cách nào nhúc nhích.

Võ Thiện Nhân rùng mình, giả bộ khóc toáng lên: “Lão ma đại ca! Xin hãy tha cho ta đi. Ta chỉ là đứa trẻ đáng thương mà thôi. Hu hu…”

Nhân vật bí ẩn lên tiếng trấn an: “Đừng sợ! Ta không làm hại ngươi đâu.”

Tuy khoảng cách chỉ vài bước chân nhưng Võ Thiện Nhân không thể nào nhìn thấu diện mạo đối phương. Hình bóng đó rất giống con người, nhưng không hề mang chút sinh khí, khẽ chập chờn lóe sáng, dường như có thể biến mất bất kỳ lúc nào.

Lúc này, Võ Thiện Nhân cố kìm nén sự sợ hãi, đánh bạo hỏi: “Lão ma đại ca… À không! Lão tổ tông ngài là ai?”

“Ta là ai? Ai là ta?? Ôi chao…!!! Sao ta lại không nhớ nhỉ?” Thân ảnh thần bí khẽ động, bộ dáng mơ mơ hồ hồ.

Lát sau, Võ Thiện Nhân nghe thấy tiếng thở dài: “Ài…!!! Ta là ai? Chính bản thân ta cũng không nhớ rõ, phải rồi, hình như ta thuộc về một kẻ nào đó. Lâu quá rồi, ta không thể duy trì được nữa, sắp đến thời khắc tan biến. May mắn ngươi đến vừa kịp, nếu không sẽ chẳng thể gặp được ta.”

Nghe đối phương lẩm bẩm, Võ Thiện Nhân trong đầu mù mịt, cảnh giác dò hỏi: “Lão tổ tông của ta. Đây là nơi nào vậy?”

Rất nhanh, thân ảnh kia liền đáp: “Đây chính là không gian Thức Hải của ngươi.”

“Thức Hải? Đó là cái gì?”

Đây là lần đầu tiên Võ Thiện Nhân nghe thấy hai từ đó nên hỏi lại ngay. Chuyện này hắn cũng chưa từng nghe lão Kim đề cập đến.

“Thức Hải chính là biển ý thức của linh giả, nhưng không phải ai cũng có thể dễ dàng tiến vào. Chỉ có cảnh giới từ Thần Cấp mới có cơ hội câu thông được với Thức Hải.” Nhân vật bí ẩn chậm rãi đáp.

Thấy sự lạ, Võ Thiện Nhân dường như quên cả sợ, nhao nhao hỏi: “Nhưng ta mới chỉ là Nhân Vực, sao lại vào được đây?”


Người kia cười ha hả, không còn vẻ u mê như ban đầu, tỉnh táo nói: “Ngươi tu luyện Ngũ Hành Linh Quyết. Một khi thành công đột phá Nhân Vực cấp năm sẽ lập tức được Ngũ Hành Giới Chỉ câu thông đến Thức Hải. Nói là vậy song hiện tại ngươi chỉ có thể tiến vào mà thôi, vẫn chưa đủ khả năng để kiểm soát Thức Hải.”

“Ngũ Hành Linh Quyết?”

“Ngũ Hành Giới Chỉ?”

Võ Thiện Nhân còn đang ngơ ngác thì thanh âm nhân vật bí ẩn lại đều đều vang lên: “Mọi thứ ta đã quên gần hết, chỉ nhớ trước khi gặp ngươi cũng đã có một kẻ tiến vào được đây. Bao năm qua chỉ xuất hiện được hai người. Linh Mạch hoàn mỹ, thật quá khó khăn a.”

Võ Thiện Nhân không hiểu, trong lòng làu bàu: “Cái quái gì mà Linh Mạch hoàn mỹ?”

Dường như thân ảnh kia chẳng thèm quan tâm cảm xúc của hắn, vẫn điềm nhiên nói: “Ta chỉ còn nhớ, sự tồn tại của ta ở đây là vì một sứ mệnh. Đó là truyền thụ cho người tiến vào được đây hai bộ linh thuật là Long Hổ Thần Quyền và Cửu Chân Tinh Thần.”

Nghe đến đó, hai mắt Võ Thiện Nhân sáng rực lên. Linh thuật chính là thứ mà hắn khao khát bấy lâu nay.

Nhân vật bí ẩn khẽ động thân ảnh, giọng điệu kiêu ngạo nói: “Long Hổ Thần Quyền và Cửu Chân Tinh Thần là hai bộ linh thuật tâm đắc nhất của ta. Kết hợp tu luyện về quyền pháp và tinh thần lực. Một khi ngươi có thể tu luyện đến đỉnh phong, thiên hạ vô địch.”

Giới thiệu chỉ đơn giản nhưng đủ khiến cho Võ Thiện Nhân hít thở khó khăn, trái tim đập bình bịch muốn văng ra ngoài lồng ngực. Dám vỗ ngực khẳng định là “Thiên hạ vô địch”, nhất định uy lực của hai bộ linh thuật này cực kỳ cường đại.

“Ngươi hãy nhìn cho kỹ. Ta chỉ còn đủ tinh thần lực để thi triển Long Hổ Thần Quyền một lần duy nhất.”

Dứt lời, bóng người bí ẩn liền vọt lên không trung, thân ảnh hiện rõ ràng hơn, thủ pháp kết xuất kỳ dị, bỗng phía sau lưng hai bên tả hữu hình thành hư ảnh hai loại cổ thú điên cuồng gào thét, âm thanh vang vọng khắp phiến thiên địa.

Lúc này, Võ Thiện Nhân đã cử động được bình thường, mồm há to như quả trứng: “Đó là…”​





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.