Lưu Manh Đại Đế

Chương 295: Khách Khanh Trưởng Lão





Nhìn ánh mắt láo liên của Tiểu Thử, Võ Thiện Nhân đoán rằng trong đầu nó chắc hẳn đang nghĩ về sự tình giữa mình và Như Ý, Cát Tường lúc ở thạch động.
Nó mà lỡ miệng khui ra chuyện của mình thì thực là xấu hổ! Võ Thiện Nhân vội ho khan vài tiếng, nghiêm giọng cảnh cáo: “Khụ khụ… Tiểu Thử à, đệ chớ có ăn nói bậy bạ! Cẩn thận ta cắt lưỡi đệ xuống đó!”
Tiểu Thử co rụt cổ, đang định mở miệng cự cãi thì bỗng ngoài cửa thấp thoáng một thân hình mảnh mai thục nữ.
Mọi người đồng loạt quay ra nhìn liền thấy Thanh Tú rảo bước tiến vào.
Vừa nhìn thấy Võ Thiện Nhân, Thanh Tú vui mừng cất tiếng: “Thiện Nhân ca ca!”
Tiểu Thử nhanh chóng phóng tới nhảy lên vai Thanh Tú, cái miệng ngoác rộng, mách bảo: “Tiểu muội, mau lại đây mà xem Lão Đại ăn hiếp ta nè!”
Võ Thiện Nhân trừng mắt với nó, rồi tươi cười hớn hở, bổn cũ soạn lại: “Thanh Tú! Mau lại đây để ca ca ôm một cái thân mật nào!”
Thanh Tú đỏ mặt, sau khi hoàn thành xong “thủ tục chào hỏi” liền nắm lấy cánh tay Võ Thiện Nhân, lo lắng hỏi: “Thương thế của ca ca còn đau nữa không?”
Võ Thiện Nhân cười ha hả: “Ha ha… Chút đau đớn nho nhỏ không làm gì được ca ca của muội đâu!”
Trò chuyện dăm ba câu, Thanh Tú bèn nói: “Nghe tin ca xuất quan nên sư phụ kêu muội tới gọi ca qua bên đó hỏi chuyện.

Hi hi…”

Võ Thiện Nhân lấy làm lạ: “Sư phụ của muội là ai? Vì sao lại muốn gặp ta?”
Tiểu Thử chu cái mỏ nhọn thông báo: “Lão Đại bế quan nên không biết, cách đây không lâu chủ nhân đã chính thức thu nhận muội muội làm đồ đệ rồi!”
Võ Thiện Nhân tròn mắt: “Muội đã bái Thuỷ tỷ tỷ làm sư sao?”
Thanh Tú ngoan ngoãn gật đầu đáp: “Vâng! Sư phụ đối xử với muội rất tốt!”
Nghe nàng xác nhận, Võ Thiện Nhân cảm thấy vô cùng ngạc nhiên! Trong lòng hắn âm thầm phỏng đoán, có lẽ Thu Thuỷ yêu thích vẻ đơn thuần, giản dị của Thanh Tú nên mới quyết định thu nàng làm đệ tử chăng?
Nhân câu chuyện, Văn Khánh bỗng đề xuất: “Thiện Nhân huynh đệ! Văn Khánh muốn mời huynh đệ cùng đại tỷ trở thành khách khanh trưởng lão của đảo Hòn Mốc.

Không biết ý của huynh đệ thế nào?”
Võ Thiện Nhân có chút bất ngờ: “Khách khanh trưởng lão? Đó là cái gì?”
Văn Khánh ôm quyền giải thích: “Khách khanh trưởng lão thân phận và quyền hạn sẽ được xếp ngang hàng đảo chủ.

Huynh đệ không cần làm gì hết, cũng không bị gò bó bởi những quy tắc của đảo mà có thể tuỳ thời rời đi bất cứ lúc nào.

Đổi lại, Hòn Mốc sẽ cung cấp tài nguyên và đáp ứng mọi yêu cầu của các vị.”
Sau khi ông nội qua đời, danh tiếng của đảo Hòn Mốc ngày càng xuống dốc không phanh.

Văn Khánh tuy rằng danh chính ngôn thuận ngồi vào ghế đảo chủ nhưng tu vi quá thấp, nhất định có người không phục, nói không chừng sẽ xuất hiện một Phan Quân thứ hai.

Huống hồ hai mươi mốt đảo vẫn luôn so kè nhau, nếu hắn không mau chóng tìm cách vực dậy thì trăm năm nữa khó mà ngóc đầu lên được.
Đạo lý thế gian “cường giả vi tôn”, kẻ mạnh đi đến bất kỳ đâu cũng nhận được sự kính trọng và cung phụng!
Cho nên để lôi kéo Võ Thiện Nhân gia nhập, Văn Khánh đã quyết định đưa ra hậu đãi xưa nay chưa từng có, đó cũng là tận hết sức lực rồi.
Minh Đạt thống lĩnh gật gù tán thành.

Theo hắn nhận định, nếu có được hai vị tiền bối thực lực siêu phàm chống lưng thì trong tương lai Hòn Mốc sẽ có cơ hội quật khởi.
Nghe xong lời đề nghị, Võ Thiện Nhân lấy tay vỗ trán, trên mặt không khỏi lộ ra vài phần vẻ đăm chiêu.
Không làm mà cũng có ăn! Loại thân phận đặc biệt như vầy hắn cảm thấy rất hứng thú, trong dạ thầm bảo: “Ta là cung chủ Vạn Hoa Cung, nếu có thể kết minh với đảo Hòn Mốc chính là một chuyện tốt đẹp!”

Suy nghĩ kỹ lưỡng, Võ Thiện Nhân bèn dùng giọng điệu uyển chuyển nói: "Đề nghị của Khánh huynh quả thực là vô cùng hấp dẫn a! Như vậy đi, ta sẽ hỏi thử xem ý kiến của Thuỷ tỷ tỷ rồi cho Khánh huynh một câu trả lời thuyết phục.”
Nhìn ra ý tứ của Võ Thiện Nhân, Văn Khánh mừng thầm trong bụng.

Về phần Thu Thuỷ cũng đã sớm thu nhận Thanh Tú làm đệ tử, suy cho cùng chính là người một nhà.
Võ Thiện Nhân chợt nhớ tới giao kèo giữa mình và Thu Thuỷ, bèn cất giọng hỏi: “Khi trước có nghe Khánh huynh nhắc tới đại hội mười năm một lần.

Chẳng hay khi nào sẽ bắt đầu?”
Văn Khánh mẩm tính một chút rồi trả lời: “Vừa vặn bốn tháng nữa chính là thời điểm diễn ra đại hội.”
Nhắc tới kỳ đại hội Văn Khánh lại cảm thấy đau đầu! Theo thông lệ, đảo Hòn Mốc nhận được danh ngạch bao gồm mười suất tham dự.

Chỉ có điều trên đảo những năm gần đây không có mấy thanh thiếu niên nổi bật.

Coi bộ kết quả đua tranh lần này Hòn Mốc lại chịu cảnh muối mặt trước các đảo khác rồi!
Võ Thiện Nhân chép miệng, đột nhiên đưa ra đề nghị: “Ta muốn đăng ký tham gia đại hội tranh tài.

Phiền Khánh huynh hãy để cho ta một suất!”
Văn Khánh cùng Minh Đạt thống lĩnh giật mình cả kinh.
“Thiện Nhân huynh đệ không nói đùa đó chứ?”
Võ Thiện Nhân chau mày hỏi: “Thế nào, có vấn đề gì sao?”
Văn Khánh ấp úng đáp: “Thú thực với huynh đệ, yêu cầu mà Vũ Thần Điện đưa ra chính là ứng viên cần phải đạt tiêu chuẩn dưới ba mươi tuổi.

Cho nên việc này e là…”
Minh Đạt thống lĩnh sợ Võ Thiện Nhân chưa rõ, bèn cố tình giải thích cặn kẽ: “Thưa tiền bối! Đối với mỗi ứng viên tham gia, Vũ Thần Điện sẽ thi triển bí pháp tra xét tuổi thực.

Có hai vị Vũ Đế toạ trấn, cho dù là Thần Cấp cường giả cũng khó mà qua mặt được!”

Phản ứng của hai người làm cho Võ Thiện Nhân dở khóc dở cười.

Nhất định là bọn họ cho rằng mình muốn giở trò giả trư ăn thịt hổ đây mà.
Võ Thiện Nhân khoát tay cười nói: “Không giấu gì hai vị, năm nay ta mới có hơn hai mươi tuổi.”
Chủ tớ Văn Khánh tròn mắt kinh ngạc, nhất thời không biết trả lời thế nào! Một người lật tay diệt sát Thần Cấp cường giả mà mới chỉ có hơn hai mươi tuổi sao? Cho dù hắn tu luyện ngay từ khi còn ở trong bụng mẹ cũng không thể nào đạt được kết quả đấy.

Chuyện này nói ra thì… có chó nó mới tin!
Võ Thiện Nhân quay sang hỏi Thanh Tú: “Thanh Tú, muội nói xem có phải là ca ca đã quá già hay không?”
Thanh Tú đôi gò má chợt ửng hồng, lí nhí đáp: “Muội… không biết! Ca ca… đúng là còn rất trẻ!”
Võ Thiện Nhân xoa đầu nàng, vui vẻ bảo: “Vẫn là Thanh Tú hiểu chuyện nhất nhà đó! Ha ha…”
Sau một hồi cùng Minh Đạt thống lĩnh truyền âm trao đổi, rốt cuộc Văn Khánh cũng đáp ứng: “Nếu Thiện Nhân huynh đệ có nhã hứng tham dự đại hội thì ta sẽ cho người sắp xếp ngay!”
Võ Thiện Nhân tỏ vẻ hài lòng, bèn tranh thủ khai thác thêm một số thông tin liên quan đến kỳ đại hội.
Một lát, chợt nhớ đến sự tình Vạn Hoa Cung, hắn liền hỏi: “Ta muốn gửi một ít tin tức về Mê Linh thành.

Khánh huynh có biện pháp gì hay không?”
Văn Khánh nhanh chóng đáp: “Chuyện này đơn giản thôi! Huynh đệ sử dụng Truyền Âm Phù, sau đó ta sẽ phân phó thuộc hạ mang tới Mê Linh thành.

Có điều nơi này cách Mê Linh hơi xa, thời gian đi về có lẽ cũng mất chừng mấy tháng.”
Võ Thiện Nhân mừng rỡ, thầm nghĩ sau này phải dự trữ một ít linh phù thủ sẵn trong người, như vậy mới có thể thuận tiện liên lạc từ xa.
Thấy không còn việc gì quan trọng, hắn bèn đứng dậy cáo từ rồi cùng Thanh Tú rời khỏi đại sảnh.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.