Lưu Manh Đại Đế

Chương 297: Thánh Viện Ra Quân





Thời gian bình lặng trôi nhanh.
Thánh Viện!
Đỉnh Thông Thiên Phong, lúc này bên trong toà Thánh Điện đang diễn ra bầu không khí vô cùng khẩn trương.
Ngồi ở vị trí cao nhất không ai khác ngoài viện chủ Lý Phong, tiếp theo chính là bốn vị đại trưởng lão Đặng Hùng Cường, Phan Khả Hân, Lê Châu và Huỳnh Mạnh Khôi.
Khu vực bên dưới xuất hiện mười người.

Tu vi của cả bọn rất cao, dao động từ Vương Cấp đỉnh phong cho đến Thánh Cấp trung kỳ.
Mười người này chính là mười gương mặt đại diện cho Thánh Viện tham dự kỳ đại hội đua tranh trên đất Thần Châu.
Nổi bật nhất là sự góp mặt của hai nữ nhân xinh đẹp như tiên nữ giáng phàm.
Một người mị hoặc quyến rũ.
Một người lạnh lùng cao ngạo.
Đích thực là Thảo Linh đường chủ và đệ nhất hoa khôi trong giới tân sinh năm nào, Nguyễn Hoàng Yến.

Thảo Linh xuất thân từ Linh Bảo Phong, còn Hoàng Yến hiện nay cũng đã gia nhập vào Thiên Kiếm Phong, trở thành đệ tử đắc ý của Phan Khả Hân đại trưởng lão.
Hai nàng đứng cạnh nhau, tạo thành một cảnh xuân sắc tuyệt vời! Mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười!
Lại nói, mấy năm trước Thánh Tổ Hùng Vương đi vào Thần Châu một chuyến, sau khi quay trở về Thánh Viện liền thông báo chuyện này cho Lý Phong lo liệu.
Sự tình liên quan tới thể diện tông môn nên Lý Phong đặc biệt coi trọng và xử lý hết sức cẩn thận.
Mặc dù hàng ngũ môn sinh Thánh Viện cực kỳ đông đảo nhưng lực lượng tinh anh tập trung chủ yếu ở năm ngọn chủ phong, bao gồm Thông Thiên Phong, Vạn Thú Phong, Thiên Kiếm Phong, Linh Bảo Phong và cuối cùng là Linh Đan Phong.
Để tránh bọn sư đệ, sư muội nói mình thiên vị, Lý Phong bèn quyết định chia đều mười suất tham dự đại hội cho năm ngọn chủ phong.

Như vậy, mỗi vị chưởng toà sẽ được quyền lựa chọn ra hai nhân tuyển thích hợp.
Sau thời gian dài cân nhắc, rốt cuộc viện chủ cùng tứ đại trưởng lão cũng chốt hạ danh sách bao gồm mười thành viên có mặt bên dưới.
Viện chủ Lý Phong ánh mắt tinh anh quét nhìn hết thảy một lượt, rồi cất giọng sang sảng: “Sắp tới Thần Châu khai mạc đại hội tranh tài mười năm.

Lần này mang chuông đi đánh xứ người, các con phải chiến đấu hết sức mình, đem vinh quang về cho Thánh Viện ta! Tất cả rõ chứ?”
Thành viên trong đoàn đều đã nắm rõ nội tình.

Nghe viện chủ nhắc nhở, bọn họ liền đồng thanh hô vang: “Đệ tử tuân mệnh!”
Lý Phong tỏ vẻ hài lòng, sắc mặt ôn hoà bảo: “Nay ta cho phép các con được tiến vào Thông Thương Các lựa chọn một kiện linh bảo trung đẳng cùng với một viên linh đan lục phẩm.

Nếu đạt được thành tích tốt, khi quay trở về ta sẽ tiếp tục trọng thưởng.”
Nhận được đãi ngộ bất ngờ, người nào người nấy mặt mày tươi rói.

Giá trị linh bảo trung đẳng và linh đan lục phẩm vô cùng lớn, chạm ngưỡng trăm triệu linh thạch chứ chẳng đùa.
Qua lời nói và hành động của viện chủ Lý Phong mới thấy quyết tâm cao độ của Thánh Viện đối với giải đấu này.
Dặn dò thêm một lát, Lý Phong bèn phẩy tay cho bọn chúng lui ra.
Đợi đến khi đại điện chỉ còn năm người, chưởng toà Vạn Thú Phong là Đặng Hùng Cường bỗng cất tiếng: “Mười đứa nhóc này đều là thiên tài ngàn năm có một của Thánh Viện ta, nhất định sẽ đạt thành tích cao trong kỳ đại hội!”

Lý Phong xua tay bảo: “Sư đệ chớ chủ quan! Nên nhớ Thần Châu đất rộng người đông.

Huống hồ bên trong còn có Vũ Thần Điện do hai vị Vũ Đế ngự trị.

Nhân tài so với Thánh Viện ta sợ rằng chỉ hơn chứ không kém.”
Nhắc tới hai vị Vũ Đế, chư vị đại trưởng lão lại cảm thấy vô cùng kinh hãi! Không ngờ mảnh đất Thần Châu bí ẩn lại là nơi cư ngụ của hai Đế Cấp cường giả.
Đặng Hùng Cường hướng về Lý Phong cười nói: “Đứa đồ đệ Quang Hải của viện chủ sư huynh mới đột phá Thánh Cấp trung kỳ, muốn tranh đoạt vị trí quán quân cũng không phải điều khó!”
Lý Phong lắc đầu cười đáp: “Quang Hải là đứa tư chất thông minh nhưng đáng tiếc chỉ sở hữu duy nhất Mộc linh mạch.

Chiến lực so với con bé Hoàng Yến sẽ khó mà sánh kịp.”
Thời gian trước, sau khi phát hiện Hoàng Yến sở hữu linh mạch thượng phẩm Kim, Thuỷ, Mộc cùng linh phách Đại Hồng Chung, cả năm vị chưởng toà cuống cuồng ngỏ ý thu nhận nàng làm đệ tử thân truyền.

Sau cùng, nàng đã quyết định bái Hân đại trưởng lão làm thầy.
Trong lòng Lê Châu lúc bấy giờ chợt nhớ tới Võ Thiện Nhân cũng chính là một linh giả tam hệ.

Nếu không phải năm đó đại chiến bùng nổ thì lão đã thuận lợi thu nhận đứa đệ tử này rồi.

Mấy năm nay lão vẫn cho người toả khắp mọi nơi tìm kiếm nhưng không có tin tức, giống như Võ Thiện Nhân bị bốc hơi khỏi An Ký Tây đại lục.

Chẳng biết hiện tại nó sống chết ra sao? Càng nghĩ, Lê Châu càng cảm thấy phiền muộn.
Nhắc tới độ đệ cưng, Phan Khả Hân mừng rỡ ra mặt: “Đồ nhi của muội trẻ người non dạ, so với Quang Hải sư điệt thì còn thua kém xa lắm!”
Nói về chuyện đào tạo nhân tài, xưa nay Linh Bảo Phong luôn lép vế so với năm ngọn chủ phong còn lại.
Không bỏ lỡ cơ hội tốt, Huỳnh Mạnh Khôi bèn liếc xéo qua chỗ Lê Châu, cất giọng cà khịa: “Kỳ này Linh Bảo Phong chỉ đưa ra được hai Vương Cấp đỉnh phong.

Như thế thì bèo nhèo quá! Hay là tứ đệ nhường hai vị trí đó cho Linh Đan Phong của ta đi! Hà hà…”

Nghe hắn chọc ngoáy vào nỗi đau của mình, Lê Châu vuốt ve cái bụng tròn mẩy, lập tức đáp trả: “Chuyện của Linh Bảo Phong không dám làm phiền sư huynh! Mà Linh Đan Phong cũng chỉ xuất ra được một Thánh Cấp sơ kỳ và một Vương Cấp đỉnh phong, tưởng rằng như vậy là chắc ăn hay sao?”
Huỳnh Mạnh Khôi hừ bảo: “Trần Mông tuy chỉ là Vương Cấp đỉnh phong nhưng lại là linh giả song hệ.

Lấy thực lực của nó đối kháng cùng Thánh Cấp sơ kỳ tuyệt đối không rơi vào thế hạ phong.”
Lê Châu nhún vai nói: “Đồ đệ Thảo Linh của ta cũng là linh giả song hệ.

Nếu cho nó và thằng nhóc Trần Mông giao đấu, chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu!”
Chiếc mũi cà chua của Huỳnh Mạnh Khôi phập phồng, đôi mắt loé lên một tia sáng, cố ý khiêu khích: “Nếu đệ có gan thì chúng ta cùng cược một trận?”
Lê Châu hỏi: “Cược thế nào?”
Huỳnh Mạnh Khôi liền nói: “Kỳ đại hội trên đất Thần Châu, đệ tử của người nào thành tích cao hơn thì người đó giành chiến thắng.

Người thua cuộc phải nhường suất đi vào trung tâm Thánh Trì cho bên kia.”
Thánh Trì được coi là thánh địa của Thánh Viện, nơi hội tụ tinh hoa linh mạch của cả năm ngọn chủ phong.
Nhớ năm xưa, phần thưởng mà Thánh Viện đưa ra trong kỳ Tân Vương chính là ngâm mình ở khu vực ngoại biên Thánh Trì.
Riêng khu vực trung tâm cứ cách một giáp mới mở cửa một lần, mà cũng chỉ có duy nhất năm vị trí dành cho đệ tử thân truyền thuộc năm ngọn chủ phong.

Tu vi dưới Thần Cấp tiến vào đó sẽ hưởng lợi ích cực kỳ kinh người, không những được tẩy luyện thân thể mà còn nhận cơ hội gia tăng mạnh tu vi cảnh giới.
Như vậy mới nói vụ cá cược mà Huỳnh Mạnh Khôi đưa ra có giá trị rất lớn!
Viện chủ Lý Phong cùng Cường đại trưởng lão và Hân đại trưởng lão hướng con mắt về Lê Châu, muốn coi thử hắn sẽ phản ứng ra sao?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.