Lưu Manh Đại Đế

Chương 95: Lê Châu Ra Tay





Đúng vào thời khắc sinh tử này, chợt thấy một giọng nói băng lãnh truyền đến: “Chỉ là một đầu Hoàng Kim Cự Long nho nhỏ, vậy mà muốn tác oai tác quái sao? Còn không mau buông người ra?”
“Bồng.”
“Bồng.”
Giữa phiến thiên địa ầm vang những tiếng nổ cực lớn.

Lê Châu đại trưởng lão toàn thân căng tròn như quả bóng, đại triển thần uy, vươn tay điểm ra một chỉ, tức thì một dòng năng lượng màu xanh ào ào vọt thẳng về đuôi rồng, cấp tốc bao bọc lấy thân thể của Tuấn Anh trưởng lão.

Sau đó, dòng năng lượng xoay tròn, tạo thành một vòng xoáy cực mạnh, từ từ phá vỡ tấm màn giam cầm của Hoàng Kim Cự Long.
Đuôi rồng được nới rộng.

Thấy đường sinh cơ, Tuấn Anh trưởng lão vội chớp lấy, vù một cái đã thoát khỏi sự khổng chế của Hoàng Kim Cự Long, ba chân bốn cẳng chạy một mạch.
Đến vị trí an toàn, Tuấn Anh trưởng lão dừng lại thở hổn hển, sắc diện tái xanh, có vẻ đã bị nội thương khá nghiêm trọng.


Hắn không quên hành lễ: “Thuộc hạ đa tạ đại ân cứu mạng của đại trưởng lão.”
Thấy Tuấn Anh trưởng lão đã được an toàn, Lê Châu đại trưởng lão quay sang phân phó: “Hai vị trưởng lão tạm thời lui về sau nghỉ ngơi, tránh bị con súc sinh này đả thương.

Chuyện ở đây đã có ta và tam sư huynh xử lý.”
Phi Yến trưởng lão bay đến hỗ trợ Tuấn Anh trưởng lão, hướng về phía Lê Châu đại trưởng lão nói: “Đại trưởng lão hãy cẩn thận! Đầu Hoàng Kim Cự Long này thực lực cường đại, xem chừng đã bước một chân vào cấp chín.”
Lê Châu đại trưởng lão gật đầu, suy nghĩ một chút liền quay sang nói với Huỳnh Mạnh Khôi đại trưởng lão: “Tam sư huynh! Hay là hai chúng ta cùng ra tay, ta e nếu để lâu thì đêm dài lắm mộng.

Sau khi đánh chết nó, sư huynh có thể lấy khoả nội đan mang đi.”
Nguyên nhân Hoàng Kim Cự Long vì sao xuất hiện trong Tây Nguyên còn chưa biết.

Nếu cứ dây dưa như vậy e rằng sẽ sinh biến.

Lại thấy Lê Châu đã nói rõ sẽ không tranh giành nội đan với mình, Huỳnh Mạnh Khôi đại trưởng lão liền tươi cười bảo: “Nếu tứ sư đệ thẳng thắn như vậy thì ta đồng ý.

Nghĩ kỹ thì mấy ngàn năm rồi huynh đệ ta không cùng nhau chiến đấu.

Ha ha…”
Ngay sau đó, Lê Châu đại trưởng lão và Huỳnh Mạnh Khôi đại trưởng lão phân chia trái phải hai bên, mỗi người một động tác, bắt đầu thi triển linh thuật.
Mở màn, Lê Châu đại trưởng lão vung tay lên, hô lớn: “Thiên Băng Thần Diệt!”
Bất chợt tinh không xoay chuyển.

Chỉ thấy trên bầu trời hiện lên một trận mưa băng khổng lồ, vần vũ như thiên ngoại lưu tinh nhằm thẳng Hoàng Kim Cự Long mà lao đến.
Khí tức trong thiên địa xoay chuyển, từng tấc không gian ngập tràn uy áp của Thuỷ nguyên tố.
Thuỷ vốn khắc hoả.


Vì vậy, dù rằng Hoàng Kim Cự Long lân phiến cực dày, thế nhưng vẫn bị vô số mũi tên băng vô cùng cứng rắn và sắc lạnh xuyên thủng vào sâu trong da thịt.
Ẩn nấp từ xa theo dõi trận chiến, Võ Thiện Nhân nhiệt huyết sôi trào, vỗ đùi kích động: “Con bà nó! Sư phụ của ta thật quá lợi hại!”
Hoàng Kim Cự Long vỗ cánh phành phạch, miệng không ngừng gầm lên bốn tiếng: “Nhân loại đáng chết!”
Chẳng để Hoàng Kim Cự Long có thời gian ngơi nghỉ, đã đến lượt Huỳnh Mạnh Khôi đại trưởng lão ra tay.
Theo một tiếng hét “Lôi” thật lớn, từ trong tầng mây của mảnh không gian Tây Nguyên, bỗng ì ầm tiếng sấm sét vang dội, những cột lôi diện to dài như những gốc cây đại thụ chạy tứ tán khắp nơi, loằng ngoằng trên không trung.
Kế đó, Huỳnh Mạnh Khôi đại trưởng lão quát: “Lôi Thần Hàng Lâm.

Diệt!”
Trời đất bị bao phủ vào bên trong những luồng lôi quang cực mạnh, lôi điện từ trên trời thi nhau giáng xuống.

Những tiếng sấm động “đùng đùng” nổi lên, đồng thời cũng có rất nhiều tia chớp bắn thẳng ra.

Mỗi một tia chớp này đều ẩn chứa lôi uy thiên địa, nhắm thẳng đến Hoàng Kim Cự Long công kích.
Trong tình huống này, dẫu là linh thú cấp mười cũng khó lòng kháng cự.

Huống hồ Hoàng Kim Cự Long vốn đã bị Minh Hoả Thần Cung phá hủy một bên mắt, tinh huyết hao tổn cực lớn, hiện lại rơi vào tình huống bị hai cường giả Thần Cấp vây công, ngoan cố chống trả trong chốc lát liền dần dần yếu thế, khắp mình mẩy đâu đâu cũng có vết thương, máu me tuôn ra nhuộm đỏ các lớp lân phiến.
Đôi cánh khổng lồ của Hoàng Kim Cự Long cũng bị hàng vạn mũi tên băng đâm thủng lỗ chỗ, trông cực kỳ thê thảm.
Cứ theo đà này, chẳng bao lâu nữa nhất định Hoàng Kim Cự Long sẽ phải ngục ngã, kết thúc sinh mệnh tại đây.
“Grào.”
Hoàng Kim Cự Long bị dồn đến bờ vực sinh tử, ngửa cổ hống to một tiếng thống thiết.

Đột nhiên lớp lớp lân phiến trên cơ thể dựng đứng, trông như một con nhím xù lông.
“Đùng.”
Bỗng một luồng ánh sáng chói loà nổi lên, sau tiếng sấm động, trong không gian, bất ngờ có một hư ảnh xuất hiện, nhìn kỹ, hoá ra là một nam tử tóc dài, thân hình dong dỏng cao.


Tuy chỉ là hư ảnh mở hồ nhưng mang theo khí thế cao ngạo như đấng chí tôn, nắm giữ trong tay quyền sinh quyền sát, trấn áp vạn vật.
Vừa xuất hiện, hư ảnh đã cất giọng vẻ tức giận: “To gan! Các ngươi là ai? Tại sao dám tấn công linh thú của Vô Cực Tông ta?”
Đứng cách xa một khoảng, hai người Tuấn Anh và Phi Yến sắc mặt đại biến, thần tình vô cùng sợ hãi, kêu lên: “Là… Cường giả Đế Cấp.”
Lê Châu đại trưởng lão tạm ngưng công kích, sau khi thả linh thức thăm dò liền nhận ra ngay, khí tức của hư ảnh kia tuy mạnh hơn nhiều so với Thần Cấp đỉnh phong nhưng chưa đạt đến Đế Cấp chân chính, được coi là Chuẩn Đế mà thôi.
Sau khi hiểu rõ nội tình, Lê Châu đại trưởng lão liền cất giọng: “Đạo hữu chính là Vô Cực Hoàng Quân?”
Đáp lại, hư ảnh trên không hừ lạnh: “Hừ! Đã biết đến uy danh của bổn Đế mà còn dám xuống tay ý đồ diệt sát Hoàng Kim Cự Long.

Mau nói rõ, các ngươi là người phương nào?”
Huỳnh Mạnh Khôi đại trưởng lão vốn tính nóng nảy, thấy Vô Cực Hoàng Quân kiêu ngạo thì vô cùng chướng tai gai mắt, chỉ tay quát: “Chỉ là một đạo thần hồn của Chuẩn Đế mà ở đây doạ thần doạ quỷ sao? Đây là địa phương do Thánh Viện ta cai quản.

Không phải nơi cho ngươi diễu võ dương oai.

Còn không mau cút xéo đi?”
Nghe vậy, Vô Cực Hoàng Quân gằn giọng bảo: “Hoá ra là người của Thánh Viện ở An Ký Tây đại lục sao? Nói hay lắm, nói hay lắm! Đáng tiếc là bản thể của lão phu đang tu luyện trong thời điểm mấu chốt nên không thể đến đây, nếu không ta xem ngươi có thể huyênh hoang được bao lâu?”
Dường như đã mất kiên nhẫn trước những lời thừa thãi của Vô Cực Hoàng Quân, Huỳnh Mạnh Khôi đại trưởng lão liền đánh ra một chưởng, đồng thời quát bảo: “Om sòm.”
Không ngờ đối phương lại bất chấp cảnh báo mà ra tay, Vô Cực Hoàng Quân gầm lên một tiếng hét chói tai: “Khốn kiếp! Nếu đã vậy thì đừng trách lão phu độc ác.

Hôm nay, dù chỉ là một tia thần hồn thì bổn Đế cũng sẽ khiến cho các người táng mạng tại đây.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.