Hạ Trân Dao biết biệt thự nhà họ Tạ này cực kỳ nguy hiểm. Mọi ngóc ngách trong trang viên này đều được trang bị camera ẩn, không phải ai muốn thấy cũng thấy được.
Trước khi mang Ngu Ngốc rời đi, cô còn cần phải thông báo cho Hoàng Hải Lưu một tiếng, anh ta sẽ là người truyền tin đến cho Tạ Cảnh Nghị. Lúc trước, cô chỉ dám thêm bạn bè với Hoàng Hải Lưu, nên bây giờ cần gì, thiếu gì cô chỉ cần nói với anh ta một tiếng.
“Trợ lý Hoàng, tôi dẫn Ngu Ngốc đi đến bệnh viện lớn kiểm tra tổng thể, trang thiết bị ở phòng khám của tôi vẫn còn thiếu nhiều thứ…”
Hạ Trân Dao vừa gõ xong liền gửi đi, nhưng cô chợt hoảng hồn vội thu hồi tin nhắn lại. Vừa rồi, cô lỡ gọi tên của con chim kia là Ngu Ngốc. Nếu không phải cô nhanh tay, sợ rằng Hoàng Hải Lưu sẽ thấy mất, có khi cô còn mất công việc nhàn hạ này!
“Trợ lý Hoàng, Duke mấy hôm nay có dấu hiệu stress, tôi đưa nó ra ngoài cho khuây khoả, tiện kiểm tra tổng quát thân thể cho nó! Phòng khám của tôi hơi bé, trang thiết bị chưa được trang bị đầy đủ, nên tôi vẫn nên đưa Duke đến phòng khám lớn. Anh yên tâm, tôi sẽ chăm sóc nó thật tốt, không để nó xảy ra chuyện đâu!”
“Có hoá đơn thì cứ gửi cho tôi, tôi sẽ hoàn trả tiền!”
Cô nhìn màn hình mà cười tươi như hoa, an tâm dẫn theo chú chim ra khỏi biệt thự của Tạ gia. Vừa đi xe điện, cô vừa than phiền: “Lần nào đi ra ngoài cũng phải xách lồng chim mệt chết đi được. Nếu như mày không phải là “công tử nhà giàu” thì tao đã bỏ mày vào túi áo cho đỡ mất công rồi!”
Chiếc xe điện của cô phi lên phía trước, cô đi đến bệnh viện khám chữa bệnh dành cho động vật lớn nhất thành phố, mọi thứ trong này đều rất đắt đỏ. Có người còn đùa rằng: “Nơi đây chỉ dành riêng cho những vật nuôi thuộc tầng lớp quý tộc giàu có!”
Khi vừa bước vào, đập vào mắt cô đều là các phú bà mặc đồ hàng hiệu, trên người chỗ nào cũng đều tỏa ra mùi tiền. Hoá ra người giàu thời gian rảnh thường dành cho thú cưng của mình.
Bởi trang phục quê mùa của cô nên khi bước vào, một phú bà ngồi gần ấy đã chú ý đến cô. Bà ta hỏi với một giọng điệu chanh chua: “Cô là người giúp việc của nhà nào? Là chủ nhà của cô sai cô mang chú chim này đến nơi này đúng không? Đúng là người không cùng đẳng cấp lúc nào cũng toát ra mùi của sự nghèo khổ. Chứ làm sao có chuyện: một người ăn mặc quê mùa như cô dám đặt chân vào đây nhỉ?!”
“Vậy tôi cảm thấy thật vinh dự khi được một vị phú bà chú ý tới! Quả thật, tôi chỉ là một người làm thuê. Nhưng bà cũng không có quyền mang cái vỏ bọc trống rỗng của mình để so sánh với tôi! Có thể tôi không giàu bằng bà, nhưng mà hiện tại tôi cũng có thể ngồi ngang hàng với bà đó thôi!”
Người phụ nữ đó gắt gỏng lên, bà ta còn định xuống tay với cô: “Cái con nhỏ láo toét này! Sao mày dám nói với tao bằng giọng điệu đó!”
Bà ta định tát mạnh vào mặt cô nhưng bàn tay đó của bà ta đã dừng lại giữa không trung. Cô ngước mắt nhìn người đàn ông vừa ra tay cứu cô.
“Mời bà ngồi đúng vị trí! Nơi đây nghiêm cấm mọi hành vi gây mất trật tự! Nếu bà không thể ngồi xuống chờ đợi thì mời bà đi cho!”
Rồi anh ta lại dùng ánh mắt sáng quắc nhìn về phía cô. Hạ Trân Dao nhìn vị bác sĩ trước mặt, cô nhớ mơ màng nhớ rằng mình đã từng gặp người này ở đâu đó rồi. Anh ta có thể đeo khẩu trang nhưng đôi mắt quen thuộc đó, cô không thể nhận nhầm được.
“Anh biết tôi sao?”
“Phải, em không nhớ tôi sao? Em khiến tôi đau lòng đấy!” - Người đàn ông trước mặt cô đang tỏ vẻ đau đớn mà đặt tay lên lồng ngực trái của mình.
Cô sực nhớ ra điều gì đó mà “A” lên một tiếng thảng thốt. Ánh mắt cô như muốn xuyên thủng chiếc khẩu trang y tế trên mặt anh ta.
Thì ra, anh ta chính là cái tên đáng ghét hơn cô một tuổi, là kẻ mà cô từng mù quáng theo đuổi hồi cấp 3. Nhưng rồi, khi cả hai yêu nhau, Hạ Trân Dao phát hiện ra anh ta là tên trap boy chính hiệu, cô chỉ là một trong số ít những người bị tên đó lừa gạt. Ông trời quá bất công, không những ban cho anh ta vẻ đẹp trai, sự giàu có mà còn có cả trí thông minh.
“Cố! Thừa! Trạch! Mau cút xa tôi ra!” - Hạ Trân Dao lùi lại một bước, cô cảm thấy ghê tởm người đàn ông trước mặt. Nghĩ lại ngày đó, tại sao cô lại ngu đến nỗi đâm đầu vào anh ta chứ.
“Đừng đối xử với anh lạnh lùng như vậy! Vì em mà anh đã học ngành này đấy!”
Nếu như là ngày xưa, Cố Thừa Trạch nói với cô những lời này thì cô sẽ tin, còn bây giờ thì mơ đi…
“Tên bỉ ổi như anh nói ra những lời này không thấy ngượng mồm sao? Tôi không còn là cô bé ngây thơ, ngu ngốc của ngày xưa mà anh dễ dàng lừa gạt đâu.”
“Đúng là bây giờ có chút thông minh hơn ngày xưa nhiều!” - Cố Thừa Trạch nhìn cô, tuy là đang cười nhưng sâu trong ánh mắt vẫn giữ vài tia đen tối.
“Cút ra, đừng cản đường bà đây!” - Hạ Trân Dao cầm theo lồng chim vòng qua người anh ta. Anh ta cũng biết điều mà né sang một bên.
Anh ta đứng đằng sau, miệng lẩm bẩm điều gì đó: “Ngày xưa, tôi dễ dàng có được em thì bây giờ cũng sẽ vậy!”