Sau khi được kiểm tra tổng quát xong, bác sĩ đã đưa ra kết luận, Ngu Ngốc chỉ bị tổn thương vài cọng lông bên ngoài, vết thương nhỏ không có gì đáng lo. Chỉ là, trong suốt quá trình kiểm tra, chú chim liên tục bay loạn mà không chịu hợp tác. Hạ Trân Dao còn phải đề nghị chính mình giúp bác sĩ giữ con chim Ngu Ngốc kia lại thì mới hoàn thành kiểm tra.
“Không biết tại sao chú chim này của cô suốt cả quá trình thăm khám lại không hề hót nhỉ? Đây là một trường hợp rất là hiếm gặp đấy. Không biết cô có thể… bán chú chim này lại cho chúng tôi không? Hay là chỉ cần cô kí với chúng tôi bản hợp đồng xác nhận để chú chim này ở bên tôi làm thí nghiệm cũng được! Bao nhiêu tiền cũng được, chỉ cần cô đưa ra một con số hợp lý.”
Hạ Trân Dao cười nhẹ, cô đem lồng để ở phía sau mình.
“Cái này tôi cũng không rõ. Tôi không phải chủ nhân của nó.”
“Vậy à? Nếu cô muốn suy nghĩ lại thì có thể mang nó đến đây bất cứ lúc nào!” - Vị bác sĩ kia cũng cười ngượng và để cô cùng chú chim rời đi.
Có lẽ, khi nhìn bộ đồ quê mùa cô đang mặc lên người thì ai cũng nghĩ cô chỉ là kẻ nghèo tầm thường. Nhưng sự thật đúng là vậy! Duy chỉ có con chim này là không phải, giá trị của nó có khi còn gấp mấy chục lần số tài sản cô đang sở hữu.
Hạ Trân Dao mang chú chim rời đi.
“Ta bỏ mày vào túi áo sơ của tao nhé! Mày không được bay đi đâu đấy!” - Hạ Trân Dao đã suy nghĩ kỹ, cô vẫn giữ chiếc còi để gọi chú chim trở về. Cô nâng chú chim lên rồi bỏ vào túi áo của mình. Nhưng khi vừa đặt vào túi, nó liền không hài lòng mà đập cánh bay lên.
“Mày định bay đi đâu vậy! Quay lại đây!” - Cô giật mình tưởng Ngu Ngốc định bay đi.
Ngu Ngốc không bay đi mất, nó chọn đậu vào vai cô. Cô định túm nó xuống thì nó lại bay từ vai này qua vai kia của cô. Cảnh tượng một người một chim cứ vờn nhau qua lại như vậy khiến một đứa trẻ chú ý tới, đứa bé kia kéo tay mẹ nó chỉ vào cô:
“Mẹ ơi, mẹ xem chị kia kìa! Có phải chị ấy đang diễn xiếc không?” - Giọng non nớt của đứa trẻ vừa đủ để cô và mọi người xung quanh nghe thấy.
Thoáng chốc có thêm nhiều ánh mắt đổ dồn về phía cô. Mẹ đứa bé che miệng bật cười:
“Chắc là không phải đâu!”
“Mẹ, mẹ hay mẹ hỏi chị ấy đi! Con muốn xem chị ấy diễn!”
Đứa bé kéo mẹ nó tiến lại gần chiếc xe điện của cô. Có quá nhiều người vây quanh khiến cô không biết phải làm sao mà chỉ có thể “án binh bất động” tại chỗ.
“Chị gái, chị có thể làm lại màn ảo thuật lúc nãy không?”
Mặt Hạ Trân Dao ửng hồng vì xấu hổ, cô lập tức xua tay.
“Không phải, tôi không diễn xiếc gì cả! Xin lỗi, xin nhường đường!” - Hạ Trân Dao lái xe điện vòng qua đám người. Ngu Ngốc vẫn đậu yên trên vai cô không thèm nhúc nhích. Nhiều đứa trẻ đứng phía sau liền nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ.
“Oa, ngầu quá đi! Mẹ ơi, con cũng muốn có một con!”
Cô ngoái đầu lại, phía sau cô đều là một đám nhóc đang được mẹ dẫn đến trường mẫu giáo. Đám nhóc đó đều ngưỡng mộ Ngu Ngốc hả?
Đi trên đường, Hạ Trân Dao không dám đi quá nhanh, cô chỉ sợ, gió vừa thổi qua sẽ khiến con chim “ngu ngốc” đang đậu trên vai cô sẽ bị gió thổi bay đi mất.
Không biết Tạ Cảnh Nghị khi thấy chim cưng của hắn được cô đặt trên vai rồi chở nó đi dạo quanh thành phố thì có sao không nhỉ? Hắn sẽ lột da cô, hay là băm cô thành trăm mảnh cũng nên!
Cô vừa lái xe, vừa bồn chồn lo lắng cho số phận của mình.
Khi về đến biệt thự nhà họ Tạ cũng đã gần 10 giờ. Cô đang định sẽ kết thúc ca làm việc buổi sáng nay bằng một bữa ăn ngon miệng cho Ngu Ngốc. Nhưng khi vừa bước qua cánh cổng nhà họ Tạ, một áp lực nặng nề đã vô hình đè lên cô.
Cô giúp việc vừa mở cổng cho Hạ Trân Dao thì ánh mắt lúc nào cũng nhìn xuống mũi chân. Ngay cả lúc nói chuyện với cô, cô ta cũng không ngẩng đầu.
“Cô Hạ, mời cô theo tôi đến sảnh chính của nhà họ Tạ.”
Hạ Trân Dao cũng không nghĩ gì nhiều, có lẽ Hoàng Hải Lưu muốn gặp mặt để trả lại tiền khám bệnh lúc nãy của Ngu Ngốc.
Lúc đi đến đó, cô liền quên béng mất là Ngu Ngốc vẫn còn đang đậu trên vai cô. Hạ Trân Dao vừa bước vào, Hoàng Hải Lưu đã đứng chắn trước cửa đợi cô. Anh ta trông có vẻ gấp gáp và sợ sệt.
“Sao tôi gọi điện cho cô mà cô không nghe máy! Vào mau, ông chủ đang tức giận đó!”
Hạ Trân Dao giật mình, cô vội cởi giày của mình và đi dép trong nhà. Đây là lần đầu tiên cô bước vào sảnh chính của căn biệt thự này. Cô nghĩ, cả đời này sẽ chẳng bao giờ được bước vào đây dù chỉ một lần…
Tạ Cảnh Nghị đang ngồi trên ghế sofa với một tư thế vô cùng nghiêm túc. Khi thấy cô bước vào, hắn liền đứng dậy. Hạ Trân Dao vẫn còn đang mê mẩn trước những thiết kế bên trong căn biệt thự này thì Tạ Cảnh Nghị đã bước tới trước mặt cô. Thân hình mét 9 của hắn có thể che khuất cô hoàn toàn.
“Ông chủ… ông chủ!” - Dù Tạ Cạnh Nghị đang đứng trước mặt cô nhưng hắn vẫn duy trì một khoảng cách nhất định, không quá gần cũng chẳng quá xa.
Hắn tóm lấy chú chim vẫn đang đậu trên vai cô, giọng nói chuyển sang giận dữ:
“Ai cho phép cô tự ý để Duke ra khỏi lồng hả?”