Ánh mắt sắc bén không chút lưu tình của Tạ Cảnh Nghị nhìn chằm chằm cô. Hạ Trân Dao nhất thời không biết nói gì, cô mấp máy môi rồi lại thôi.
Ánh mắt cô di chuyển thấp xuống, không dám đối diện với hắn nữa: “Tôi xin lỗi! Là lỗi của tôi!”
Hắn hừ lạnh một tiếng rồi đem chú chim đặt trên mặt bàn. Duke bình thường rất thích bay nhảy tán loạn nhưng khi nó ở trước mặt Tạ Cảnh Nghị lại im thin thít, cứ đứng bất động tại đó như một pho tượng. Ngay cả cô cũng vậy, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh…
Hoàng Hải Lưu từ phía sau bước lên vỗ nhẹ vào vai cô.
“Để tôi nói đỡ cho vài câu!”
“Ông chủ, dù sao chăm sóc chim cũng là chuyên môn của cô ấy! Chắc chắn sẽ không gây hại cho Duke…”
Hoàng Hải Lưu chưa dứt lời thì đã bị Tạ Cảnh Nghị liếc cho im bặt. Dù muốn nói cũng không được.
“Không cần nói đỡ cho cô ta. Còn cô đừng bao giờ cũng cho mình là luôn đúng! Lần này, tuy chưa gây ra họa lớn, cũng không phải do cô trực tiếp gây ra nhưng cô vẫn phải chịu một phần trách nhiệm. Trừ nửa tháng lương!”
Trừ nửa tháng lương! Trừ nửa tháng lương! Trừ nửa tháng lương… Câu nói ấy của Tạ Cảnh Nghị cứ vậy mà bay lơ lửng trong đầu cô, nó lặp đi lặp lại từ lần này đến lần khác.
Cô biết rất rõ, hắn đang muốn ám chỉ chuyện Duke suýt thì bị hạ độc đến chết. Nếu không phải Tạ Cảnh Nghị lắp camera ẩn để theo dõi toàn bộ căn biệt thự này thì có khi, Duke đã sớm chầu trời từ hôm qua rồi.
“Ông chủ, ngài có thể suy xét lại chuyện trừ lương không? Dù sao lúc đó cũng đã hết ca làm của tôi rồi… Trừ một phần tư số lương thôi có được không?” - Hạ Trân Dao ấp úng mở lời, giọng cô nói cứ nhỏ dần rồi nhỏ dần.
“Được!” - Tạ Cảnh Nghị rất nhanh đáp lại lời của cô. Cô lén nhìn hắn, trên mặt hắn chẳng có một tia cảm xúc nào cả.
Hạ Trân Dao mừng rỡ định cảm ơn thì liền bị lời nói tiếp theo của Tạ Cảnh Nghị làm cho gục ngã.
“Tự ý thả Duke ra khỏi lồng chưa có sự cho phép của tôi. Trừ tiếp một phần tư số tiền lương ban đầu! Cả hai lần cộng lại, cô bị trừ một nửa tháng lương! Ra ngoài đi, đừng để tôi phát hiện có lần sau.”
“Vâng! Thức ăn tôi đã chuẩn bị sẵn. Ngài nhớ thay nước và cho Duke ăn đúng giờ!”
Hạ Trân Dao cúi mặt buồn bã bước ra ngoài. Hoàng Hải Lưu cũng từ sảnh chính đi ra theo sau cô. Anh ta vỗ vai cô an ủi:
“Cô không phải buồn! Lâu dần sẽ quen!” - Anh ta nói với giọng điệu của một người từng trải.
Cô hờn dỗi hất cánh tay anh ta ra: “Sao anh không nhắc nhở tôi? Nửa tháng lương của tôi đó!”
Hoàng Hải Lưu không tiếp tục nói nữa. Bởi vì nếu anh ta nói tiếp thì Hạ Trân Dao cũng chẳng thể hiểu được cảm giác bị trừ xuống âm tiền lương của anh ta.
“Cô vẫn còn hạnh phúc hơn tôi gấp vạn lần nên cố gắng hưởng thụ đi!” - Hoàng Hải Lưu quay đi quay lại đã không thấy bóng dáng cô ở đâu, hoá ra là cô nàng đã lấy xe điện đi được một đoạn rồi.
Hoàng Hải Lưu đứng phía sau chửi thầm: Mẹ nó! Mất công an ủi kẻ mới vào nghề như cô! Sau này đừng hòng tôi đến động viên cô một lần nào nữa.
Anh ta đi vòng ra phía sau căn nhà gỗ để lấy thức ăn cho Duke bởi anh ta biết, lát nữa, không sớm thì muộn thì “tên tư bản lắm tiền” kia cũng sẽ sai anh ta đi.
Tạ Cảnh Nghị lúc này đang ngồi đối mặt với con chim ngỗ nghịch của mình. Nó cứ nhìn chằm chằm hắn nãy giờ.
“Mày thích nhìn không?” - Hắn dùng ngón tay thon dài, lộ rõ xương khớp để chọc con chim.
Duke chỉ đứng yên đó cho Tạ Cảnh Nghị chọc qua chọc lại.
“Không động đậy à? Không kêu à? Không bay à?”
Duke chỉ đứng im tại chỗ khiến Tạ Cảnh Nghị mất hứng.
“Mày không đáng yêu gì cả! Ngày mai tao sẽ bán mày đi!” - Mặc dù nói vậy nhưng ngón tay của hắn vẫn tiếp tục trêu chọc chú chim.
Tạ Cảnh Nghị vẫn đang mải mê trêu đùa con chim, cánh tay cứng rắn của hắn liền bị túi xách của ai đó ném vào. Phía ngoài cửa vang lên giọng nói của một người phụ nữ lớn tuổi:
“Bộ con thích chơi chim lắm hả? Cả ngày không có việc gì làm nữa hả?”
“Mẹ, con vừa đi công tác về!”
Người phụ nữ không nhân nhượng mà lấy lại túi xách vừa ném vào người hắn rồi đánh tiếp.
“Thằng con trời đánh này, đã hơn 30 tuổi đầu rồi! Khi nào mới chịu yêu đương để cho mẹ nhờ? Trời ơi, sao số Tạ gia lại khổ như vậy này! Đẻ đứa con trai nào thì nó cũng hỏng!” - Lưu Thanh Như cầm chiếc túi xách có giá trị cả vài chục nghìn đô chỉ để đánh đứa con trai này.
“Mẹ, con đã nói rồi! Cả đời này con sẽ không bao giờ cưới vợ đâu!”
Hoàng Hải Lưu đang đứng ở ngoài cửa chưa dám vào. Anh ta ôm bụng cười thầm, cảnh này cũng quá quen thuộc với anh ta rồi: “Tổng tài nghìn tỷ thì cũng giống người thường thôi! Cũng bị mẫu hậu đại nhân thúc ép lấy vợ.”
“Nếu trong tháng này, con không dẫn được ai về ra mắt thì đừng trách mẹ sẽ sắp xếp cho con vài cuộc xem mắt… thậm chí, mẹ và ba sẽ liên hôn gia tộc. Đến lúc đó, sự phản đối của con hoàn toàn không có hiệu lực.”
“Mẹ!”
Hắn chưa kịp nói gì thì Lưu Thanh Như đã ra ngoài cửa. Hoàng Hải Lưu vẫn đang lấp ló phía sau cánh cửa, khi thấy Tạ phu nhân đi ra, anh ta liền quay lưng lại, không dám đối mặt với bà.
Lưu Thanh Như đương nhiên là nhận ra Hoàng Hải Lưu. Lúc đi ngang qua anh ta, bà cố tình đi chậm lại nhắc nhở: “Tìm thời cơ thích hợp, xử lý con chim kia cho tôi!”