Lưu Manh Dụ Dỗ Vợ

Chương 2: Cuộc hẹn



Hạ Trân Dao và chú chim dùng ánh mắt để giao tiếp. Dù sao nó cũng chỉ là một con chim, ngay cả nói còn không biết thì làm sao có thể tố cáo cô với chủ nhân của nó chứ? Thật nực cười, chắc là do cô đã suy nghĩ quá nhiều rồi!

“Một con chim nhỏ có chút xíu này thì có thể làm gì được mình chứ? mày cẩn thận một chút, tao mà bực sẽ không để yên cho mày đâu!”

Con chim hoàng yến kia dường như không phục, ánh mắt đăm chiêu nhìn cô, nhưng sâu trong đó chẳng có tia thiện ý nào.

“Vừa nãy quên mất chưa hỏi tên mày là gì? Hay tao bây giờ sẽ gọi mày là Ngu Ngốc nhé!”

Ngu Ngốc ở trong lồng không chịu, nó kích động bay lung tung nhưng lại bị sợi dây giữ chân lại. Nó chỉ có thể đập cánh bay cao lên một chút rồi lại đáp xuống cành cây trong lồng.

“Quả nhiên, cái tên này sinh ra là dành cho mày! Ngoan ngoãn ở yên trong lồng, tí tao sẽ đi tìm thức ăn cho mày. Giờ tao đang bận với mẫu xét nghiệm này, ở yên đó đi!”

Ngu Ngốc không phục, nó hót lên mấy tiếng rồi câm lặng. Hạ Trân Dao kinh ngạc, không phải nói rằng lâu rồi nó chưa chịu hót sao? Vậy đúng là kỳ tích rồi.

Kết quả đã có, hoá ra Ngu Ngốc bị rối loạn tiêu hoá nên dẫn đến chứng biếng ăn và không muốn hót. Trong tiệm của cô chỉ có thức ăn thông thường dành cho chim, không có loại dành riêng hỗ trợ tiêu hoá. Hạ Trân Dao nghĩ ngợi, muốn để chú chim ở lại cửa tiệm, còn mình sẽ đi chọn thức ăn cho nó. Nhưng nghĩ lại, cô cảm thấy không yên tâm. Nếu lỡ lúc cô ra ngoài nó xảy ra chuyện thì sao?

Đến lúc đó, chỉ sợ ông chủ của nó sẽ xé xác cô ra mất.

“Chịu khó chút, tao sẽ đưa mày đi chọn thức ăn ngon!”

Hạ Trân Dao dùng xe điện chở theo chú chim đến siêu thị vật nuôi lớn nhất trong thành phố. Nơi đây đầy đủ các tiện ích về chăm sóc thú cưng, vật nuôi. Nhìn lâu mới thấy, cửa tiệm nhỏ ọp ẹp nằm cuối phố kia của cô tồi tàn đến cỡ nào, nó còn chưa đủ sức để đặt lên bàn cân so sánh.

Chọn tới chọn lui, cuối cùng cô đã chọn ra hai túi thức ăn dành cho chim loại thượng hạng, đáp ứng đủ dinh dưỡng, có lợi cho tiêu hoá của Ngu Ngốc. Đặc biệt, giá của nó là trên trời.

Hạ Trân Dao đặt lồng xuống, sau đó bê hai túi lớn thức ăn cho chim đặt vào xe đẩy. Cô một tay phải mang theo lồng chim, tay còn lại đẩy xe, cảnh tượng trông vô cùng cồng kềnh, vất vả.

Ở siêu thị vật nuôi, cô thấy chủ yếu là những người nuôi chó, mèo, cũng ít những người mang vác lồng chim cồng kềnh như cô.

Lúc đợi thanh toán tiền, Hạ Trân Dao bắt gặp người bạn cũ. Ngày xưa, cô ra chính là người hay trêu ghẹo cô nhiều nhất. Cô ta vừa nhìn thấy cô tay xách nách mang thì nhịn không được đã bắt đầu xỉa xói:

“Lâu rồi không gặp, cô bạn cũ của tôi vẫn ngốc nghếch như xưa nhỉ? Mấy chuyện tay chân nặng nhọc này không phù hợp với cậu đâu! Cẩn thận không lát nữa lại ngã lăn ra đất!”

Hạ Trân Dao cười cho có lệ. Ánh mắt cô dần di chuyển đến chú mèo Anh lông ngắn đang nằm trong vòng tay cô ta. Cô nghe nói, cô ta sau khi tốt nghiệp đại học đã vội vã gả cho một tên nhà giàu, nhìn bộ đồ cô ta đang mặc trên người thì có vẻ cuộc sống của cô ta “rất” tốt, tốt đến nỗi đi đến đâu cô ta cũng phải khoe mẽ cho thiên hạ thấy.

“Cậu nhìn xem, đây là giống mèo Anh lông ngắn quý hiếm mà chồng tôi đã tặng tôi vào sinh nhật. Cậu thấy sao? Nó có dễ thương hơn con chim tầm thường đang bị nhốt trong lồng kia không?” - Cô ta cao giọng hống hách.

“Vậy à?” Hạ Trân Dao rất ghét cô bạn này nên cô không muốn nói nhiều với cô ta.

“À đúng rồi! Đừng nói là bây giờ cậu đang chăm sóc chim để sống qua ngày nhé? Nếu cực khổ quá, tôi sẽ nhờ ông xã tôi giới thiệu cho cậu công việc? Nhìn cậu cực khổ như vậy, người tốt như tôi không đành lòng đứng nhìn!” - Cô ta nhếch môi, trong ánh mắt và cả lời nói không hề có chút thiện ý nào.

“Diễm phúc này tôi không dám nhận. Tôi nghĩ nó sẽ phù hợp với mấy con ruồi, muỗi vô công rồi nghề hay bay ra ngoài khoe khoang hơn.”

Biết mình bị chế giễu, cô ta nổi đoá: “Cô nói ai là ruồi muỗi hả?”

Hạ Trân Dao đẩy xe đến quầy thanh toán, mặt mày thản nhiên nói: “Tôi nói ai thì hẳn người đó sẽ rất rõ!” - Cô quay mặt lại, trả vờ ngạc nhiên: “Không lẽ, cậu nghĩ tôi nói cậu hả? Cô bạn “tốt bụng” của tôi không ngờ cậu lại nhạy cảm đến vậy?”

Cô ta xấu hổ ôm mèo cưng rời đi. Còn Ngu Ngốc trong lồng đang đậu trên cành cây liu riu ngủ. Lúc cô đặt Ngu Ngốc lên xe điện nó mới tỉnh hẳn.

“Giờ là lúc nào mà mày vẫn thản nhiên ngủ ngon vậy? Tí nữa trở về tao sẽ cho mày ăn no nê!”

Gió vù vù trên đường thổi vào, bây giờ đang vào thời tiết mùa thu, vừa hanh khô, trời tối rất mát mẻ, nhưng qua tháng nữa, về đêm có lẽ sẽ se lạnh. Khi về đến cửa tiệm, Hạ Trân Dao mới thấy hơn 20 cuộc gọi nhỡ của mẫu hậu. Vừa lúc nãy cô quên mang điện thoại, bây giờ mới giật mình nhớ ra.

“Mẹ… mẹ gọi con ạ?” - Giọng cô có chút lo sợ.

Cô tưởng tượng mẹ sẽ ngay lập tức gắt gỏng nhưng không, mẹ nói với cô rất nhẹ nhàng: “Con gái, mẹ gọi đến để nhắc con về cuộc hẹn tối nay, chắc con không quên chứ?”

“Chuyện quan trọng vậy sao con có thể quên được ạ!” - Cô rất chắc chắn đáp lại.

“Cháu ngồi chơi đi, cô ra chỗ này nghe điện thoại một lát!” - Hoá ra mẹ cô không phải là không tức giận, mà là bà đang kiềm chế vì nhà có khách.

“Mau trở về, 15 phút nữa có mặt, nếu quá thời gian, cô Hạ sẽ thấy quần áo của mình được gửi đến gầm cầu ngay vào đêm nay!” - Mẹ cô vừa nói xong đã trực tiếp ngắt điện thoại.

Hạ Trân Dao đau khổ, cô còn vướng cái của nợ của “tổng tài mặt lạnh” nữa, giờ muốn đi ngay cũng chẳng thể được.

“Để mày ở lại, tao sẽ không yên tâm! Tốt hơn hết, tao vẫn nên mang mày cùng đi.”

Ngu Ngốc muốn phản kháng cũng không được, nó chỉ có thể tròn mắt nhìn chiếc lồng được đặt lên chiếc xe điện cũ kỹ của cô phi điên cuồng trong màn đêm.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.