Lưu Manh Hóa Idol

Chương 57: Chương 46





Trương Quang Bảo bước vào cổng lớn của học viện Múa hai lần.

Lần trước còn chưa kịp nhìn kỹ đã bị Triệu Cảnh kéo đi như bỏ chạy, sau lưng có mấy bảo vệ đang liều mạng đuổi theo, nói ra thì nhếch nhác.

Lần này, Trương Quang Bảo vẫn nghênh ngang đi vào, khi vào cửa còn không quên gần đầu với bảo vệ.

Nhưng tội nghiệp cho người anh em đó, dường như trước giờ chưa được sinh viên kính trọng như vậy qua nên vội vàng đáp lễ lại.
Tuy nói là trường dân lập nhưng chung quy cũng là trường nghệ thuật, sinh viên nơi đây cho dù là hình tượng hay khí chất cũng đều rất tốt, Trương Quang Bảo bước vào trường đã bắt đầu ngó đông ngó tây, hễ là em gái có chút xinh là chạy theo nhìn vài cái.

Nhưng đây đều xuất phát từ góc độ tán thưởng đơn thuần thôi, tin hay không tùy bạn.
Nhìn thời gian thì sắp mười giờ, vẫn không thấy bóng dáng Triệu Cảnh, đã hẹn hôm nay đến, tôi từ xa đến là khách, ít nhất cũng phải ra ngoài đón một chút chứ, đúng là không có phép lịch sự.
May thay Trương Quang Bảo là người khoan hồng độ lượng, cũng không chấp cô ấy, đi dạo quanh trong trường trước cũng tốt, nhiều em gái xinh tươi như này, không nhìn ngắm kỹ lưỡng thì đáng tiếc.

Thế là, khuôn viên trường học viện Múa xuất hiện một người tầm hai mươi tuổi, ngoại hình không có gì nổi bật, mặc một bộ đồ tây màu đen, không thắt cà vạt, hai tay đút trong túi quần, đôi lúc ngó qua ngó lại, nhìn thấy mấy cô gái xinh đẹp thì khóe miệng hơi mỉm cười, chốc chốc gật đầu.
Người này đi loanh quanh trong trường nửa ngày, cuối cùng cũng đến trước ký túc xá nữ, lúc thì ngẩng đầu nhìn vào trong, làm như suy nghĩ chuyện gì đó, lúc thì lấy điện thoại ra xem giờ, tỏ vẻ sốt ruột.
Cuối cùng, người này đã làm cho bác gái ở trước cổng ký túc xá, bà ấy đi qua vặn hỏi.
“Cậu trai trẻ, tôi thấy cậu loanh quanh ở đây nửa ngày rồi, nhìn gì đó?” Bác gái hỏi.

Đừng thấy tên nhóc này ăn mặc chỉnh tề, nói không chừng là đến phát tờ rơi, mấy ngày trước có một người phát tờ rơi, nhân lúc không có ai chú ý đã lẻn vào ký túc xá nữ, bị coi là biến thái đuổi ra ngoài.
Thấy bác gái đề phòng, Trương Quang Bảo nhanh chóng suy nghĩ, một lúc sau, anh mỉm cười thân thiện, ngọt ngào gọi một tiếng: “Bác gái, con đến tìm em gái mình.”
Khéo ăn khéo nói đi đến đâu cũng không sợ thiệt, bác gái nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên niềm nở: “Ồ, thì ra là vậy, em cậu ở phòng mấy? Bác giúp cậu gọi em gái xuống.”
“Ừm, con bé ở phòng nào con không biết, từ khi lên đại học, con vẫn luôn bận việc không có thời gian đến thăm con bé.

Chiều nay con phải đi Hồng Kông tham gia hội nghị, chuyến bay lúc một giờ nên nhân lúc rảnh chạy đến đây thăm con bé.” Không thể không thừa nhận, Trương Quang Bảo rất có tài chém gió.

Khi anh chém gió, mắt cũng không chớp một cái, mặt vô cùng chân thành.

Khi nói còn thêm một số động tác, ai không quen biết anh thì chắc chắn không nhìn ra.
Bác gái không nhìn ra, dò xét anh từ trên xuống dưới, thật không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, cậu trai có ngoại hình không động lòng người này lại là một thanh niên có chí điển hình.
“Ồ, cậu trai đúng là có triển vọng, vậy em gái cậu tên gì?” Bác gái rất niềm nở, mỉm cười hỏi.
“Con bé tên Triệu Cảnh, bác biết con bé không?” Trương Quang Bảo hỏi.

Bác gái sững người, rồi lập tức hỏi: “Cậu là anh trai của Triệu Cảnh?”
Trương Quang Bảo nghe vậy, biết bác gái nhận ra Triệu Cảnh, may thay không nói bừa là em trai cô ấy, nếu bác gái nhận ra Triệu Cảnh vậy chắc chắn biết cô ấy có anh trai.
“Ừm, bác gái, có thể nhờ bác gọi con bé ra đây một lát không?” Trương Quang Bảo lễ phép nhờ vả.
Bác gái nhìn anh rồi lắc đầu thở dài: “Con bé không đến được, nó bệnh rồi.”
Sắc mặt Trương Quang Bảo thay đổi, bệnh rồi? Mấy ngày trước còn nhảy nhót um sùm, sao bệnh rồi? Trước mắt hỏi rốt cuộc là có chuyện gì.

Bác gái thương xót nói: “Cảm nặng, sốt đến bốn mươi độ, ôi, bây giờ vẫn còn nằm trên giường kìa.”
Trương Quang Bảo giật mình, tôi nói sao cô ấy không ra đón mình, thì ra là bệnh rồi, phải làm sao đây? Đến cũng đến rồi, cũng không thể đi vậy được, tốt xấu gì cũng nên đi thăm cô ấy.

Nhưng, ký túc xá nữ là cấm địa của nam, không thể tùy tiện đi vào được, vẫn nên ra tay từ trên người bác gái.
“Bác gái, xin bác châm chước một chút để con vào thăm em gái, thời gian có hạn, chỉ muốn đem chút đồ dinh dưỡng cho con bé, bác xem...” Trương Quang Bảo vừa nói vừa nhìn sắc mặt của bác gái.
Bác gái nghe vậy thì lúng túng, trường có quy định, tình huống bình thường thì nam sinh không được bước vào ký túc xá nữ nửa bước.

Bình thường người nhà đến cũng chỉ gặp ở trước cửa, đừng nói gì là một cậu trai trẻ.
“Bác gái, con chỉ có đứa em này thôi, ở bên nhau từ nhỏ đến lớn, tình cảm rất tốt.

Bây giờ con bé bệnh rồi, con lại sắp đi công tác bên ngoài, nếu như lần này không gặp được thì phải đợi đến nữa năm sau, bác gái, bác làm phước cho con vào một lát thôi.” Trương Quang bảo chân thành, hai mắt đỏ hồng, đôi môi run rẩy, ai thấy cũng động lòng trắc ẩn.
Bác gái cũng là phụ nữ, phụ nữ thì luôn mềm lòng, thấy Trương Quang Bảo thành thật thì cũng đồng ý, nói để cho Trương Quang Bảo đi mua đồ trước rồi bà ấy nghĩ cách.

Trương Quang Bảo cảm ơn rối rít, quay lưng đi mua đồ cho “em gái”.
Người bệnh thì nên ăn gì nhỉ? Bình thường thì ăn trái cây, ra khỏi cổng, bên ngoài có không ít sạp bán trái cây, Trương Quang Bảo chọn vài quả táo to, cân hơn hai ký rưỡi, rồi mua thêm chuối, cầm trên tay thấy cũng được.
Đang định đi vào thì nhớ ra, Triệu Cảnh bị cảm nặng, cô ấy từng nói quan hệ bạn bè trong ký túc xá không tốt, cũng không ai chăm sóc cô ấy, vậy cô ấy uống thuốc chưa? Không được, phải mua ít thuốc cho cô ấy.

Trương Quang Bảo thấy mình giống phụ nữ hơn rồi, sao mà đột nhiên tỉ mỉ như vậy?
Mua một hộp thuốc cảm trong tiệm thuốc bên ngoài, nhét vào túi, Trương Quang Bảo đi vào trường.

Trương Quang Bảo quay về chỗ bác gái, rồi anh lập tức hối hận.

Bác gái cầm một hộp đồ nghề, giao cho anh.

Bảo anh giả làm thợ sửa khóa.

Tiếc cho bộ tây phục trên người Quang Bảo, cả người tây phục giày da mà trên vai lại đeo một hộp đồ nghề bằng gỗ, nhìn sao cũng không thuận mắt.
Hết cách, chỉ có thể cắm đầu làm thôi.

Sau khi cảm ơn bác gái rồi hỏi số phòng của Triệu Cảnh thì anh đeo hộp đồ nghề bước vào ký túc xá nữ.

Cả đường đi có không ít em gái nhìn rồi nhíu mày, từ khi nào thợ sửa khóa lại mặc tây phục giày da rồi? Trương Quang Bảo lớn như vậy còn chưa từng được nữ sinh để ý qua, trong lòng hơi ngại.
“Này, thợ sửa khóa, khóa của chúng tôi hư rồi, anh đến xem thử đi.” Mới đến tầng ba thì công việc đã tới.

Trường Quang Bảo thầm mắng xui xẻo, sụ mặt đi qua đó.

Đến trước cửa một phòng, anh đặt hộp đồ nghề xuống, lấy đồ bên trong ra, một cây tuốc nơ vít, một cây búa đinh.
“Này, sửa khóa kia, anh xem thử đi, cửa chúng tôi không khóa được.” Một em gái trong phòng nói.

Trương Quang Bảo làm gì biết sửa khóa, trong lòng vẫn nhớ đến bệnh của Triệu Cảnh, dứt khoát gõ mấy cái, gõ rớt khóa người ta xuống, đặt vào hộp đồ nghề rồi nói: “Khóa không sửa được, mấy ngày nữa tôi rảnh sẽ gắn cái mới cho các người.”
“Này, vậy mấy ngày này chúng tôi phải làm sao?” Một em gái trong đó kêu lên.
“Mẹ nó, liên quan gì đến tôi!” Trương Quang Bảo thầm mắng trong lòng, đeo hộp đồ nghề lên rồi đi.
Đến phòng bảy lầu năm, Trương Quang Bảo lắc qua lắc lại, hôm nay là chủ nhật, có nhiều sinh viên đã ra ngoài, nếu không thì còn đang ngủ nướng, trên lầu chả còn ai, anh giơ tay gõ cửa phòng.
Cô gái mở cửa đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông thì giật mình, vô thức đóng cửa phòng lại nhưng bị Trương Quang Bảo chặn lại.
“Tôi là thợ sửa khóa, khóa phòng các cô có vấn đề!” Trương Quang Bảo nói.
“Khóa có vấn đề? Sao chúng tôi không biết, vẫn bình thường mà?” Em gái đó ngờ vực hỏi.
Trương Quang Bảo bày ra dáng vẻ người trong ngành, liếc nhìn cô gái đó mấy cái rồi xem thường nói: “Để mấy cô biết hết rồi tôi còn làm ăn gì nữa? Đi qua một bên, cẩn thận đụng trúng cô.” Nói xong, cầm cây tuốt nơ vít, cây búa đinh ra gõ liên hồi, gỡ luôn khóa của người ta xuống.
Xong việc đang nghĩ cách đi vào phòng thì em gái đó đã đưa anh một lý do trước: “Này, sư phụ, mấy ngày trước cửa sổ phòng chúng tôi bị mưa đập vỡ rồi, anh sửa được không?”
“Được! Đương nhiên được!” Trương Quang Bảo vội vàng đáp.
“Vậy được, làm phiền anh lắp lại chút, tôi ra ngoài mua, anh đợi tôi chút.” Em gái đó nói, Trương Quang Bảo sung sướng một hồi, ông trời giúp mình.

Em gái đó vừa đi, Trương Quang Bảo đã đi vào.
Phòng của con gái có khác, sạch sẽ, ngăn nắp, còn có hương thơm nhàn nhạt, so với ổ heo của mình thì khác xa.

Phòng bốn người ở, hai chiếc giường gỗ đặt hai bên.

Lúc này, ba chiếc giường khác đều không có người, chỉ có một chiếc giường gần cửa sổ là có người đang ngủ, nghĩ thì chính là Triệu Cảnh.

Rón ra rón rén đi qua đó, đứng trước giường Triệu Cảnh.

Xem ra con nhóc này cũng bệnh nặng lắm, đang đổ mồ hôi còn đắp cả chăn lên đầu.

Có lẽ ngủ rồi, một cánh tay lộ ra ngoài cũng không biết.

Ôi, đúng là đáng thương, bệnh rồi cũng không có bạn chăm soc, e là một thiên kim tiểu thư như cô ấy chưa từng phải chịu khổ qua bao giờ.

Coi như cô may mắn, trùng hợp vào hôm nay tôi đến thăm cô, ôi...!con nhóc đáng thương.
Trương Quang Bảo thương xót một hồi rồi cũng khẽ giơ tay ra, nhét tay của Triệu Cảnh vào chăn.

Khi vừa định đặt vào chăn thì Trương Quang Bảo cũng không ngờ tới lại có chuyện xảy ra.
Đột nhiên người trên giường vén chăn, nhìn thấy Trương Quang Bảo thì bị dọa đến mặt trắng bệch, ngơ ngác nhìn anh.

Khi đó Trương Quang Bảo hơi sầu, hận không thể tìm cái lỗ chui xuống! Cô gái trên giường không phải Triệu Cảnh! Tiếc cho mình ban nãy còn tràn đầy yêu thương nhét tay vào chăn cho người ta, lúc này người ta không coi mình là biến thái mới lạ.

Tiếc cho ban nãy mình còn ngọt ngào nâng niu cánh tay đó, làm nửa ngày trời mới biết là người khác!
Anh đoán không sai, em gái đó hả họng, mắt thấy sắp kêu lên một tiếng biến thái.

Trương Quang Bảo chung quy cũng là người có luyện qua, nhanh tay bụm miệng em gái đó lại, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi không phải biến thái, tôi cứ nghĩ cô là bạn tôi.

Đừng kêu, được không?”
Cô gái đó bị dọa ngơ người, liều mạng gật đầu.

Trương Quang Bảo mới thở phào, buông tay ra.
“A! Biến thái!” Vừa buông ra, cô gái đó kêu lên như heo bị giết.

Mẹ nó, nói lời phụ nữ không tin được mà!
“Bịch!” Cửa phòng bị tông ra, Trương Quang Bảo kinh ngạc, quay đầu lại thì là Triệu Cảnh.

Giây phút đó, tim Trương Quang Bảo đột nhiên đau lên.

Đây có còn là Triệu Cảnh xinh đẹp phóng khoáng thường ngày đâu, da nhợt nhạt, môi trắng toát, tóc rối, hai mắt không có tinh thần, trên người khoác một cái áo khoác, chắc là từ nhà vệ sinh về.
Triệu Cảnh thấy Trương Quang Bảo, ngơ ngác một chút rồi không nói gì cả.

Lúc này cô ấy mới nhớ lại, hôm nay hẹn Trương Quang Bảo đến trường chơi, vì bệnh rồi nên quên mất, không ngờ tên này lại tìm đến phòng luôn.

Trong lúc bệnh nặng lại đột nhiên gặp được bạn bè, cảm giác mừng rỡ, cảm kích đó không thể nào dùng từ để hình dung.
Đôi môi trắng bệch của Triệu Cảnh động đậy nhưng không nói ra được gì.

Cô gái nằm trên giường sững người, bốn mắt nhìn nhau tình cảm đong đầy như đang xem phim vậy, ngổn ngang suy nghĩ trong lòng.

Đại tiểu thư đổi tính rồi? Yêu đương rồi? Không phải chứ? Trong trường có nhiều anh đẹp trai theo đuổi cô ấy mỗi ngày cũng không thấy cô ấy rung động, không phải vì tên có vẻ ngoài bình thường này chứ?
Triệu Cảnh đi qua nhưng không để ý đến Trương Quang Bảo mà nói với cô gái trên giường: “Cô ra ngoài một chút đi, anh ấy là bạn tôi.”
Cô gái đó trừng mắt nhìn Triệu Cảnh rồi nằm xuống lấy chăn che khắp đầu: “Các người tự nhiên đi, tôi không nghe không thấy gì hết.”
Triệu Cảnh nhìn cô gái đó rồi mắt lóe lên một tia hiu quạnh.

Cuối cùng Trương Quang Bảo cũng tin cô không có bạn bè, cô nhờ người ta mà còn nói giống như là lẽ đương nhiên, ai mà thèm để ý đến cô chứ? Nói thẳng cũng không thẳng thành vậy được, người ta cũng không nợ cô.
Khi đó, anh quay lưng qua, nói với cô gái trên giường: “Xin lỗi, chị ơi, cô ấy không có ý đó.

Cô ấy muốn nói là có thể nhờ chị ra ngoài một lát, để chúng tôi nói chuyện, chỉ cần một lát thôi, năn nỉ năn nỉ.” Lúc trước có nói rồi, gặp một cô gái thì không cần biết là trẻ hơn hay lớn hơn bạn cứ mạnh dạn gọi là chị, chắc chắn không sai.

Vừa gọi chị, cảm giác đã thân thiết hơn rồi, chị lớn đều thích em trai nhỏ mà.

Bạn gọi em gái vậy chắc chắn sẽ thành biến thái rồi.
Quả nhiên, chiêu này có hiệu quả.

Cô gái đó vén chăn, lộ đầu ra nói: “Được rồi, thấy cậu khéo nói, giúp cậu một lần.

Tôi ra ngoài trước.” Trương Quang Bảo cảm ơn liên hồi, quay lưng ra khỏi phòng.
Khi ngang qua Triệu Cảnh, cô ấy đột nhiên kéo Trương Quang Bảo, miệng mếu máo như muốn khóc.

Quang Bảo nhẹ vỗ lên tay cô ấy, gật đầu rồi đi ra.
Không lâu sau, cô gái đó mặc quần áo xong xuôi đi ra, vốn định đi thẳng xuống lầu thì nhìn Trương Quang Bảo một cái rồi quay lại.

“Cậu là bạn trai cô ấy?”
Trương Quang Bảo lắc đầu: “Không phải, tôi là bạn, cũng là đồng hương.”
“Ồ, hình như cô ấy bệnh nặng lắm, tốt nhất là cậu nên dắt cô ấy đi bác sĩ, nếu không, haiz...!cậu xem mà làm đi.” Cô gái đó nói xong, đi xuống lầu.

Trương Quang Bảo nhìn theo bóng lưng cô ấy, trong lòng hơi xúc động, vẫn có người quan tâm cô ấy, chỉ là tính cách của con nhóc này đắc tội với người ta mà không biết, haiz...”
Trương Quang Bảo đi vào phòng, thuận tay đóng cửa.

Triệu Cảnh đã nằm trên giường, Quang Bảo đi qua, đắp chăn cho cô ấy như lúc nhỏ bà ngoại hay đắp cho anh.
“Anh đến khi nào vậy?” Triệu Cảnh nhìn Trương Quang Bảo hỏi, giọng cô đã khàn đi.
“Đến nửa ngày trời rồi, không thấy cô xuất hiện nên bảo bác gái canh ký túc xá để tôi vào.” Trương Quang Bảo vừa nói, vừa lấy trái cây đặt lên đầu giường cô ấy.
“Mua cho cô ít trái cây, đặt ở đây, khi nào muốn ăn thì ăn.” Nói rồi, lục khắp nơi tìm ly, rót nước nóng, lấy hai viên thuốc cảm ra đặt trước mặt Triệu Cảnh.

||||| Truyện đề cử: Người Yêu Cũ Là Tên Cầm Thú |||||
Triệu Cảnh ngơ ngác nhìn, thuốc được đặt trước mặt cô ấy, cô ấy cũng không giơ tay nhận, vẫn nhìn chằm chằm vào Trương Quang Bảo.
“Uống thuốc đi.” Trương Quang Bảo thấp giọng nói, rất dịu dàng, Triệu Cảnh khịt mũi, mắt bắt đầu đỏ lên.

Bệnh nhiều ngày rồi, chưa từng có ai bảo cô ấy phải uống thuốc hay là nên đi bệnh viện khám.

Vốn cứ nghĩ thế giới này không còn ai quan tâm mình nữa rồi, nhưng Trương Quang Bảo lại đột nhiên xuất hiện, còn chu đáo tỉ mỉ nữa, tên nhóc lưu manh này, xem ra đã thật sự coi mình là bạn.
“Nhóc lưu manh...” Triệu Cảnh nghẹn ngào, mắt ngấn lệ.
Trương Quang Bảo cười, an ủi nói: “Yên tâm, chỉ là cảm thôi, không sao, uống thuốc rồi ngủ một giấc là được.” Nói xong, đặt thuốc lên miệng cô ấy.
Triệu Cảnh khẽ mở miệng, Trương Quang Bảo đặt thuốc vào rồi đưa ly nước bảo cô ấy uống.

Vẻ mặt Triệu Cảnh như một đứa trẻ ngây thơ, lúc uống thuốc vẫn nhìn Trương Quang Bảo.
“Nhóc lưu manh...” Triệu Cảnh gọi nhỏ, rồi giơ tay ra.
Trương Quang Bảo cười rồi giơ tay nắm lấy, hỏi: “Sao vậy? Không giống cô thường ngày nha.” Tay Triệu Cảnh rất nóng, Trương Quang Bảo nắm mà thấy bất thường rồi vội vàng giơ tay kia ra sờ trán cô ấy.

Trời ơi, sao nóng vậy? Như than vậy! Không được, phải đi bệnh viện tiêm liền!
“Triệu Cảnh, cô phải đi tiêm ngay, nếu không hạ sốt sẽ nguy hiểm lắm!” Trương Quang Bảo lo lắng nói.
Cuối cùng Triệu Cảnh cũng không nhịn được, nước mắt rơi lã chã, cô ấy vội vàng quay mặt đi, cầm chăn che khắp đầu không muốn cho Trương Quang Bảo thấy cô ấy đang khóc.

Trương Quang Bảo dỡ khóc dỡ cười, đây là đang làm gì vậy, tôi đến thăm thôi cũng cảm động thành vậy hả?
“Tôi ra ngoài trước, cô thay đồ đi rồi tôi đưa cô đi bệnh viện, nha.” Trương Quang Bảo vỗ vỗ cô ấy rồi nhẹ giọng nói.

Vừa định đi ra ngoài thì Triệu Cảnh lại ngồi dậy, ôm lấy Quang Bảo từ sau lưng, khóc lớn.
“Nhóc lưu manh, anh đừng đi, anh ở lại với tôi đi...”
“Ây da, ây da, chị tôi ơi, cô phải đi viện, tôi không nói tôi sẽ đi, đợi cô thay quần áo rồi tôi lại vào, nha, nghe lời, ngoan.” Trương Quang Bảo nói xong thấy mình hơi buồn nôn, mẹ nó từ khi nào mà tôi lại ẻo lả như vậy.
Triệu Cảnh vẫn ôm chặt lấy Trương Quang Bảo, dính lên người Quang Bảo mà khóc.

Trương Quang Bảo bất lực, quay lại ấn cô ấy xuống giường, rồi đắp chăn cho cô ấy.

Sao mà lớn như vậy rồi còn như con nít.
“Được rồi, cô phải đi viện thật, không đùa được đâu.” Trương Quang Bảo nhẹ giọng nói.

Triệu Cảnh nắm chặt lấy tay Quang Bảo, nước mắt vẫn rơi không ngừng.

Trương Quang Bảo lắc đầu cười, đúng là hết cách với cô đại tiểu thư này.
“Nhóc lưu manh, tôi hỏi anh, tại sao anh lại tốt với tôi vậy?” Triệu Cảnh nức nở hỏi.
Trương Quang Bảo lại sờ trán cô ấy rồi cười: “Con nhóc ngốc này, chúng ta là bạn bè còn là đồng hương nữa.

Hơn nữa, đây là chuyện mà bạn bè nên làm, cô bệnh, tôi đến thăm, chuyện bình thường mà, cô có cần cảm động đến vậy không?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.