Lưu Manh Hóa Idol

Chương 76: Chương 52-2





Cùng lúc đó, trong cuộc thi sáng tác ca khúc trực tuyến tranh cúp Tiểu Cường lần này, các tác phẩm xếp thứ hạng cao ở mỗi khu vực đều được một số trang web âm nhạc nổi tiếng đưa vào danh sách.

Chuyện này được tiến hành dưới sự ngầm đồng ý của ban tổ chức, bởi vì làm như vậy, mức độ nổi tiếng của ca khúc dự thi lần này chắc chắn sẽ cao hơn, cũng sẽ nhận được sự ủng hộ của nhiều người hơn.
Chính vì lẽ đó, các ca khúc xếp thứ hạng cao đều trở thành bản hit phổ biến trên Baidu, lượng tìm kiếm vẫn luôn tăng cao không giảm.

Một số bài hát như “Cứu mạng” của Từ Minh Phong, “Một tiếng cười nhạt” của Trương Quang Bảo, “Thút thít trong đêm” của Doãn Anh Thư, “Tình yêu khó tiếp nhận” của Lưu Ngọc Thanh đã trở thành những bản hit lớn nhất, thậm chí còn vượt qua cả các vị thiên vương, thiên hậu, hoàn toàn khiến người khác phải cảm thán về sức ảnh hưởng to lớn của cúp Tiểu Cường.
Trên Tieba của Baidu, Tieba do người hâm mộ tạo cho các ca sĩ mà họ ủng hộ đã mọc lên như măng sau cơn mưa.

“Tiểu Bạch ba” của Từ Chính Vĩ và “Cậu Bảo ba” của Trương Quang Bảo là hai trang nổi tiếng nhất trong số đó.

Những người ủng hộ coi nơi này thành căn cứ địa, tiến hành các hoạt động kéo phiếu, tuyên truyền.
Một trận cạnh tranh quyết liệt đang được diễn ra.
Nhớ đến mấy ngày trước, khi Triệu Cảnh nói dối rằng cô ấy bị cướp, Trương Quang Bảo chạy tới cứu cô ấy, rồi lại bị cảm động vì sự quan tâm của cô ấy dành cho bản thân, trong lòng anh đã nghĩ rằng, nếu như lần sau cô ấy nói muốn tự tử, anh cũng sẽ đến cứu cô ấy.

Sự việc cũng thật là khéo, hôm nay Trương Quang Bảo thực sự nhận được một cuộc gọi như vậy.
Lúc đó Trương Quang Bảo đang xem tin tức trên mạng, sau khi chú ý tới cúp Tiểu Cường, anh thuận tiện lướt xem tin tức xã hội, trong đó có một bài liên quan đến Thành Đô.

Đưa tin là hôm qua ở một học viện nào đó ở Thành Đô có một cô gái đã nhảy lầu chết, nghe nói là do tổn thương tình cảm.

Lúc đó Trương Quang Bảo không chú ý lắm, mỗi ngày trên khắp đất nước luôn có người tự tử, đây đã không còn là tin tức gì mới nữa rồi.
Khi anh đang định đi ra ngoài hít thở không khí thì Triệu Cảnh gọi điện thoại tới, Trương Quang Bảo nhận ra số điện thoại của cô ấy.

Vì vậy vừa bắt máy anh đã hỏi cô ấy có chuyện gì.
Triệu Cảnh ở đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu không lên tiếng, chỉ nghe thấy những âm thanh kỳ lạ, lúc đó Trương Quang Bảo còn đang cười thầm trong lòng, được rồi, con nhóc quỷ này, chắc là lại đang làm chuyện mê hoặc gì đó.

Nhưng sau khi cẩn thận nghe kỹ, dường như Triệu Cảnh đang nghẹn ngào?
“Triệu Cảnh, cô làm sao thế? Đừng làm tôi sợ, nếu lần này lại phải đến nữa, tôi sẽ tức giận thật đó.” Trương Quang Bảo cố ý nói như vậy, anh muốn xem cô ấy sẽ phản ứng như thế nào.
Nhưng phản ứng của cô ấy lại khiến Trương Quang Bảo vô cùng ngạc nhiên.
“Nhóc lưu manh...” Giọng nói của Triệu Cảnh mang theo tiếng khóc nức nở.
“Hả? Sao vậy? Cô nói đi chứ?” Trương Quang Bảo đang suy đoán có phải lần này lại là một cái bẫy hay không.

“Tôi muốn tự tử...” Triệu Cảnh nói câu này, nhưng Trương Quang Bảo lại bật cười.

Thật là trùng hợp, mấy ngày trước tôi còn nói, thấy cô đối xử tốt với tôi như vậy, cho dù lần sau cô nói muốn tự tử, tôi cũng sẽ vội vàng chạy tới, mới có mấy ngày, cô thật sự dùng tới chiêu này sao?”
Trương Quang Bảo còn chưa cười xong thì Triệu Cảnh ở đầu dây bên kia đã ngắt máy.
“Này? Này? Này này này! Chết tiệt, cái quỷ gì vậy?” Trương Quang Bảo cảm thấy mờ mịt, có phải đầu óc của cô nhóc này thật sự có vấn đề không nhỉ.

Bình thường thấy cô ấy thông minh tinh quái, cũng đâu có giống.
A, không đúng, nếu như cô ấy đang giả vờ, sao có thể làm giả tiếng khóc được, vừa rồi anh nghe thấy tiếng khóc nức nở của cô ấy, chắc chắn không phải là giả.

Rốt cuộc thì cô nhóc này đang làm cái quái gì vậy?
“Các anh em, tôi đi ra ngoài một lát, nếu đàn chị tới tìm tôi thì các cậu cứ nói là tôi đến đại học Tứ Xuyên gặp mấy người bạn.” Trương Quang Bảo vừa nói hết câu thì người đã chạy ra khỏi cửa.
Lý Đức và Lương Cẩm đang chú ý đến chiều hướng của cúp Tiểu Cường liền liếc mắt nhìn nhau, đại học Tứ Xuyên? Chúng ta đâu có bạn bè nào ở đại học Tứ Xuyên đâu?
Vừa ra khỏi trường học, Trương Quang Bảo lập tức gọi điện thoại cho Triệu Cảnh, vậy mà cô ấy lại bắt máy, nhưng mà cô ấy không nói tiếng nào, chỉ nghe thấy tiếng nức nở của cô ấy.

Trương Quang Bảo vô cùng sốt ruột, anh nói, nếu như cô muốn chết, tốt xấu gì tôi cũng nên đến tiễn cô một đoạn đường cuối cho hết tình hết nghĩa.

Đến lúc này Triệu Cảnh mới nói với anh là cô ấy đang ở đình Hợp Giang sông Phủ Nam.
Trương Quang Bảo nghe cô nói như vậy thì trong lòng càng lo lắng, chẳng lẽ thật sự muốn tự tử sao? Nếu không thì tại sao lại chạy đến sông Phủ Nam làm gì, hơn nữa còn là nơi hội tụ của sông Phủ và sông Nam? Chẳng lẽ trước khi chết còn muốn tìm nơi có cảnh đẹp để ngắm nhìn thế giới lưu luyến này sao?
Khi Trương Quang Bảo vô cùng sốt ruột chạy đến đình Hợp Giang ở sông Phủ Nam, thì anh lại không thấy bóng dáng của Triệu Cảnh đâu.

Chỉ có đình nghỉ chân cô độc đứng ở đó, có lẽ là vì thời tiết trở lạnh nên xung quanh không có một bóng người.

Hai bên lối đi dẫn vào đình nghỉ chân trồng vài cây “Vạn Niên Thanh” hay còn gọi là “Thiên Niên Oải”, bởi vì loài cây này rất thấp, tuyệt đối không thể che chắn cho ai.
Triệu Cảnh đã đi đâu rồi? Trong lòng Trương Quang Bảo xuất hiện dự cảm bất thường, anh cảm thấy đôi chân hơi mất khống chế, dường như anh đang di chuyển vào đó từng bước một.

Trong đình nghỉ chân trống rỗng, không có ai cả, chỉ có một chút rác do khách du lịch vứt lại, ngoài ra ngay cả bóng ma cũng không có.
Trương Quang Bảo cảm thấy toàn thân như bị rút hết sức lực, Triệu Cảnh, cô chắc chắn không ngốc tới mức nhảy xuống sông tự tử đâu nhỉ!!!
Anh lập tức chạy tới cạnh lan can, nhìn xuống dòng sông Phủ Nam chảy uốn lượn dưới đình, Trương Quang Bảo hét lớn: “Triệu Cảnh! Triệu Cảnh!” Mặt sông yên tĩnh không hề có tiếng vọng lại...
Trương Quang Bảo mệt mỏi ngồi xuống, anh dựa vào lan can, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía dòng sông Phủ Nam bên dưới, bỗng nhiên ánh mắt của anh nhìn thấy một món đồ trên sông, đó là một sợi dây buộc tóc màu xanh lam của một cô gái...
Trời ơi, tại sao cô ấy lại nghĩ quẩn như vậy, bình thường là một cô gái vui vẻ hoạt bát, sao đột nhiên lại nghĩ đến chuyện tự tử! Mấy ngày trước, lúc gặp cô ấy, cô ấy vẫn còn cười nói, vẫn rất tốt mà? Chẳng lẽ là vì chuyện người nhà muốn cô ấy chuyển công tác về viện kiểm sát huyện sao? Không thể nào, Triệu Cảnh không phải kiểu con gái có tâm lý hạn hẹp như vậy.
Nói thẳng ra, mặc dù Triệu Cảnh điên, nhưng cô ấy vẫn là một cô gái rất tốt.

Tuy rằng cô ấy thường xuyên la hét anh, nhưng anh chưa bao giờ chán ghét cô ấy.

Ngược lại anh còn cảm thấy cô gái này rất thú vị, có một chất riêng.
Ôi, một người đang sống sờ sờ lại biến mất như thế, phải chăng sinh mạng của con người đã quá yếu ớt?
Trương Quang Bảo che mặt, cúi đầu xuống, nếu như anh lập tức chạy đến đây ngay khi nhận được cuộc gọi, có lẽ anh vẫn có thể cứu được cô ấy, tại sao anh lại nghi ngờ cô ấy? Chính vì sự nghi ngờ của anh mà cô ấy đã mất mạng, Trương Quang Bảo ơi Trương Quang Bảo, từ góc độ này, anh không khác gì một kẻ giết người.
Cảm giác hối hận dần dần tràn vào trong lòng, Trương Quang Bảo rơi vào tự trách sâu sắc, từ nhỏ đến lớn, anh luôn cho rằng mình chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với bạn bè, vậy mà giờ đây, người bạn của anh lại chết vì anh, một cô gái đang tuổi thanh xuân lại cứ thế chết đi, vốn dĩ điều đang chờ đợi cô ấy là một cuộc sống tươi đẹp, nhưng mà...!Những người thân của cô ấy sẽ đau buồn biết bao...
Hốc mắt anh hơi nóng lên, Trương Quang Bảo cố hết sức kiềm lại, Triệu Cảnh, tôi có lỗi với cô.
“Nhóc lưu manh, anh tới rồi à?” Trước mặt vang lên một giọng nói, Trương Quang Bảo khẽ giật mình, sau đó lại tự giải thích, có lẽ là ảo giác, bởi vì mình có lỗi với cô ấy nên mới xuất hiện ảo giác như vậy, cô ấy đã chết rồi, sẽ không bao giờ quay về nữa, sau này sẽ không còn ai la hét trước mặt anh nữa...
“Anh làm sao vậy?” Giọng nói như đang khóc thút thít kia đúng là giọng của Triệu Cảnh, có lẽ do mình quá tưởng niệm cô ấy cho nên mới có ảo giác như vậy.

Tất cả chỉ là ảo giác, không thể dọa được anh đâu.
“Này, tôi đang nói chuyện với anh đấy!” Giọng nói đó bỗng nhiên tức giận hét lớn.
Trương Quang Bảo lập tức ngẩng đầu lên, đứng trước mặt anh là một cô gái, nói chính xác là một cô gái xinh đẹp, Trương Quang Bảo biết cô gái này, cô ấy tên là Triệu Cảnh.
Giờ phút này, trên mặt Triệu Cảnh vẫn còn nước mắt, sống mũi khẽ run, dường như vẫn đang thút thít.

Cô ấy đang nhìn chằm chằm Trương Quang Bảo với vẻ mặt buồn bã.

Trương Quang Bảo nghĩ thầm, có lẽ lần này không phải là ảo giác đâu nhỉ? Anh đứng lên một cách chậm rãi, lúc này mới nhận ra mình cách Triệu Cảnh rất gần, khoảng cách giữa hai người còn chưa tới hai bước chân.
Đúng vậy, đang đứng trước mặt anh chính là Triệu Cảnh vẫn còn đang sống sờ sờ.

Anh nhẹ nhàng vươn tay ra, chậm rãi đặt lên mặt Triệu Cảnh, làn da mịn màng tinh tế, ừ, vẫn còn độ ấm, chắc chắn là người sống.
Triệu Cảnh nhíu mày, dường như cô ấy cảm thấy hành động của Trương Quang Bảo có chút kỳ quái, nhưng cô ấy cũng không từ chối, chỉ nhìn anh không chớp mắt.
“Nhóc lưu manh, anh sao...” Cô ấy chưa kịp nói hết câu thì bỗng nhiên Trương Quang Bảo vươn một tay ra ôm lấy cô ấy thật chặt, giống như sợ cô ấy sẽ chạy trốn.

Triệu Cảnh ngạc nhiên, lúc này cô cảm thấy mình sắp ngạt thở, tim đập rất nhanh, cô ấy mở to hai mắt, nín thở.
Trương Quang Bảo ôm chặt lấy cô ấy không nói lời nào, cứ ôm cô ấy như vậy, không chịu buông ra.

Cuối cùng Triệu Cảnh cũng lấy lại tinh thần, đẩy Trương Quang Bảo ra, giơ tay lên định tát vào mặt Trương Quang Bảo, nhưng khi sắp đụng vào mặt anh thì cô ấy lại dừng lại.

Không biết là do không nỡ, hay là không dám, hoặc là không muốn.
“Triệu Cảnh, cô...” Trong lòng Trương Quang Bảo có cảm giác dường như mình vừa sống lại sau đại nạn, trong lúc nhất thời không biết nên hỏi cái gì.

“Anh làm gì đấy? Vừa gặp nhau đã sỗ sàng với tôi rồi, đồ dê xồm!” Triệu Cảnh trừng mắt nhìn anh, trực tiếp đi vòng qua anh, ngồi xuống dưới lan can, sau đó lấy ra một gói khăn giấy, tiếp tục lau nước mũi.

Trên mặt cô ấy vẫn còn nước mắt chưa khô, có lẽ lúc nãy cô ấy đã khóc.
Trương Quang Bảo đi qua, ngồi xuống bên cạnh cô ấy, trong đầu đầy thắc mắc, rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra? Không phải cô ấy nói muốn tự tử sao? Chẳng lẽ lại đang đùa với anh sao? Hay là thực sự muốn tự tử, nhưng mà vẫn chưa nhảy xuống? Do mình đến sớm sao?
Nhưng mà dù thế nào đi chăng nữa, chỉ cần người không có chuyện gì là tốt rồi, không cần phải so đo mấy chuyện khác, cho dù cô ấy lại trêu đùa anh thì anh cũng sẽ không trách cô ấy.

Khoảnh khắc vừa rồi thực sự đã dọa anh sợ hãi.

Chết tiệt, ai mà thất đức như vậy, sao lại vứt rác xuống sông, hơn nữa còn vứt dây buộc tóc của con gái, khiến anh tưởng rằng Triệu Cảnh đã nhảy xuống sông rồi!
“Nhóc lưu manh, tôi muốn tự tử, hu hu...” Ôi, bà cô này, sao mới nói có mấy câu lại khóc nữa rồi?
Trương Quang Bảo vội vàng hỏi: “Tại sao? Đang sống rất tốt mà, tại sao lại phải tự tử? Đã xảy ra chuyện gì?”
Nước mắt của Triệu Cảnh bất giác lại chảy ra, cô ấy quay đầu nhìn về phía Trương Quang Bảo, nhưng không nói lời nào.

Khi cô ấy khóc, dáng vẻ không khác gì một đứa trẻ, môi bĩu ra, mỗi lần cô ấy thút thít thì đôi vai lại khẽ run lên.
“Nhóc lưu manh, anh có thể cho tôi mượn bờ vai để tựa vào được không?” Triệu Cảnh đột nhiên nói.

Trương Quang Bảo không khỏi dở khóc dở cười, trước đây lúc cô hôn tôi cũng đâu có hỏi ý kiến của tôi, lần này chỉ muốn dựa vào vai một chút mà cô lại khách sáo như vậy.
“Dựa đi.” Trương Quang Bảo nhẹ giọng nói.

Triệu Cảnh vừa khóc, vừa dựa vào vai Trương Quang Bảo, vừa mới dựa vào, bỗng nhiên lại ngẩng đầu lên: “Mấy ngày rồi anh chưa thay quần áo thế?”
Trương Quang Bảo không nhịn được buồn bực hét lên, đã cho dựa thì cô cứ dựa đi, còn kén cá chọn canh.

Triệu Cảnh lại dựa vào, dường như cảm thấy không thoải mái nên cô dứt khoát duỗi tay ôm lấy cổ Trương Quang Bảo.

Trương Quang Bảo càng phiền muộn hơn, tôi là cha của cô sao? Cô ôm tôi như thế này sao?
“Nhóc lưu manh, cô ấy chết rồi...” Triệu Cảnh vừa khóc nức nở vừa nói.
Phản ứng đầu tiên của Trương Quang Bảo khi nghe thấy câu này là có lẽ thú cưng của cô ấy chết rồi, cảm xúc của con gái luôn rất phong phú, khi một con mèo hoặc một con chó chết đi, các cô ấy sẽ vô cùng đau buồn.

Cách đây không lâu, chẳng phải anh đọc được trên mạng một bài viết, có một cô gái tổ chức lễ truy điệu cho con chó cưng đã chết của mình hay sao?
“Ôi chết thì thôi, lại mua một con khác là được mà.” Trương Quang Bảo vỗ vai cô ấy giống như đang an ủi như một đứa trẻ.

Không ngờ khi Triệu Cảnh nghe được câu này, cô ấy bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, hung hăng nhìn chằm chằm Trương Quang Bảo, hét lớn: “Anh có còn là con người không hả? Người đã chết rồi sao có thể hồi sinh được nữa, người ta đau lòng như vậy, vậy mà anh...!Anh đúng là đồ khốn kiếp không có lương tâm!”
Trương Quang Bảo sững sờ, người đã chết rồi sao có thể hồi sinh được nữa? Lẽ nào người thân của cô ấy qua đời? À, thảo nào cô ấy lại tức giận như vậy, mình nói bậy, bị mắng cũng đáng đời, còn kêu người ta mua một con khác, đúng là xui xẻo.
“Triệu Cảnh, tôi xin lỗi, tôi tưởng là, tôi tưởng là thú cưng của cô chết.

Phải rồi, trong nhà cô, ai qua đời vậy? Ông nội, bà nội, hay là ông ngoại, bà ngoại?” Trương Quang Bảo hỏi.
Cơn giận của Triệu Cảnh bốc thẳng lên đỉnh đầu, cô ước gì có thể đẩy cái tên miệng quạ đen này xuống sông.

Ông bà nội và ông bà ngoại của cô ấy đều đang sống tốt, vậy mà cái tên miệng quạ đen này lại dám nguyền rủa bọn họ!
Thấy khuôn mặt xinh đẹp hoàn mỹ của Triệu Cảnh dần dần đỏ lên, Trương Quang Bảo biết chắc chắn mình lại nói sai nữa rồi.

Anh dứt khoát không nói gì nữa, càng nói càng sai.

Anh lập tức chắp tay thi lễ với Triệu Cảnh, không nói lời nào nữa.

Triệu Cảnh nhìn thấy dáng vẻ này của anh, cơn giận của cô cũng giảm bớt một chút.
Cô ngồi thẳng dậy, lại rút tờ khăn giấy khác ra lau nước mũi, vừa lau vừa thút thít: “Hôm qua cô ấy còn nói chuyện với tôi, bảo tôi phải chăm sóc bản thân thật tốt, còn nói cái gì mà đàn ông không phải là thứ tốt lành gì, cái mà bọn họ muốn chỉ có thân thể của bạn mà thôi, chờ sau khi được lên giường với bạn rồi, bạn sẽ không còn cảm giác mới mẻ nữa.

Lúc đó tôi còn thấy kỳ lạ, tại sao bỗng nhiên cô ấy lại nói những lời như vậy, bây giờ tôi đã hiểu rồi, nhưng mà đã muộn rồi...!Hu hu hu...”
Trương Quang Bảo đột nhiên nhớ tới tin tức mình xem trên mạng hôm nay, chẳng lẽ đó là bạn của cô ấy sao?
“Này, Triệu Cảnh, bạn của cô, cô ấy tên là gì?” Trương Quang Bảo khẽ hỏi.
“Cô ấy tên là Lý Minh Vy, tôi vẫn luôn gọi cô ấy là Minh Vy.

Cô ấy là bạn thân nhất của tôi, hu hu hu...” Triệu Cảnh càng khóc càng đau lòng hơn, ngay cả Trương Quang Bảo cũng bị cảm xúc của cô ấy lây nhiễm.

Ôi, sao lại nghĩ quẩn như vậy chứ, trên đời này có rất nhiều đàn ông, loại khốn nạn đó có bị đâm chết bằng một đao cũng chẳng có gì quá đáng.
Đàn ông có thể phong lưu, nhưng tiền đề là tốt nhất anh không nên làm tổn thương người phụ nữ yêu mình.


Nếu như anh không có bản lĩnh này, vậy thì đừng bắt chước người ta trái ôm phải ấp, thành thật mà sống cho hết kiếp đi.
Ôi, nhìn cô nhóc này khóc đau lòng như vậy, xem ra cô ấy rất coi trọng người bạn này.

Vốn dĩ anh muốn an ủi cô ấy vài câu, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu, cuối cùng Trương Quang Bảo thở dài, nắm lấy vai cô ấy, vỗ nhẹ.

Tiếng khóc của Triệu Cảnh càng ngày càng lớn, cô ngã vào vai Trương Quang Bảo khóc không ra tiếng, trái tim của Trương Quang Bảo như sắp tan nát.
Người ta thường nói nước mắt của phụ nữ là vũ khí lợi hại nhất để chống lại đàn ông, xem ra câu nói này rất đúng, khi bạn nhìn thấy một người phụ nữ, mà cô ấy còn là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, khi cô ấy khóc không ra tiếng trước mặt bạn, chỉ cần bạn là một người đàn ông thì bạn sẽ mềm lòng.
Tất nhiên Trương Quang Bảo là một người đàn ông, vì vậy anh đã mủi lòng.
“Triệu Cảnh, tôi không muốn nói mấy lời như chia buồn, hay là người chết không thể sống lại được.

Tôi biết cô rất đau buồn, nếu cô muốn khóc, không sao cả, cô cứ khóc cho thỏa thích đi, khóc cho thỏa nỗi lòng, tôi cho cô mượn bờ vai, hơn nữa không cần trả lại.”
Anh vừa dứt lời, Triệu Cảnh không nhịn được bật cười, nhóc lưu manh chết tiệt này, đến lúc này còn chọc người ta cười.
“Xem kìa, không phải cười rồi sao? Con nhóc ngốc nghếch này, cô chưa từng nghe người ta nói, người chết là hết, người sống mới là người đau khổ nhất sao.

Cô nghĩ mà xem, người bạn của cô phải nhận đả kích như vậy, nếu như cô ấy còn sống, há chẳng phải càng đau khổ hơn sao? Có lẽ đối với cô ấy, chết là một sự giải thoát, cô hiểu không? Thôi được rồi, đừng khóc nữa, nhìn cô kìa, khóc đến mức mặt như diễn hí khúc luôn rồi.”
Trương Quang Bảo đưa tay lau nước mắt cho cô, không ngờ lúc cô gái này khóc lại xinh đẹp như vậy.

Giống như hoa lê dính hạt mưa, sự hình dung của các bậc tiền bối cực kỳ thích hợp.
Triệu Cảnh từ từ ngừng khóc, nghĩ kỹ lại thì lời nhóc lưu manh nói đúng là có chút đạo lý.

Minh Vy đã bị tổn thương sâu sắc như vậy, vì bạn trai, cô ấy đã phá thai ba lần rồi, còn tiêu tốn rất nhiều tiền cho anh ta, nhưng cuối cùng tất cả đều vô ích.

Nếu như cô ấy còn sống, e rằng cả đời cũng không thể thoát khỏi cái bóng này, đối với cô ấy mà nói, có lẽ cái chết thực sự là một sự giải thoát.
Thấy sắc mặt của cô ấy dần chuyển từ âm u sang trời quang, Trương Quang Bảo biết những lời anh nói đã có tác dụng.

Ông trời ơi, hãy tha thứ cho con vì đã nói ra những lời trái với lương tâm.

Con sâu cái kiến còn muốn sống, huống chi là con người? Cô gái đó thực sự không nên làm như vậy, cho dù có chịu đả kích lớn như thế nào thì cũng không thể lấy đó làm lý do để tự tử.

Nhưng mà để an ủi cô gái trước mặt này, bất đắc dĩ đành phải dùng cách này thôi.
“Đàn ông trên đời này chẳng có ai là người tốt!” Khi Trương Quang Bảo đang tự kiểm điểm bản thân, bỗng nhiên Triệu Cảnh hét lên câu này, khiến Trương Quang Bảo giật mình nhảy dựng.

Cô à, mức độ đả kích của cô cũng thật là lớn, dù thế nào đi nữa, trên đời này vẫn còn rất nhiều người đàn ông tốt, chẳng hạn như người đàn ông đang ở trước mặt cô.
Triệu Cảnh nghiến chặt răng, trong đôi mắt xinh đẹp đầy vẻ dữ tợn, cô nhìn chằm chằm Trương Quang Bảo.
Thôi xong rồi, thôi xong rồi, chẳng lẽ con nhóc này định trút hết giận dữ lên đầu mình sao.

Các anh em à, tuy rằng tôi không phải người tốt lành gì, nhưng tôi chưa bao giờ làm loại chuyện đó, oan có đầu, nợ có chủ, cô muốn tìm thì tìm thằng cha đã hại chết bạn cô kìa, đừng nhắm vào tôi.”
“Đưa tay ra!” Triệu Cảnh nói với giọng ra lệnh.
Trong nháy mắt, trong đầu Trương Quang Bảo nghĩ đến đủ loại khả năng, chắc là trên người cô ấy không mang theo dao đâu ha, đợi anh đưa tay ra sẽ dùng dao đâm một nhát sao? Không được, nhất định không được đưa tay ra, không những không thể đưa tay ra, mà bản thân còn phải mau chóng rời khỏi đây, đàn ông tốt không đánh nhau với phụ nữ, hiện tại con nhóc này là một người cực kỳ nguy hiểm.
“À thì, ở trường học vẫn còn việc phải làm, tôi còn phải kéo phiếu cho cúp Tiểu Cường nữa, tôi đi trước đây.” Trương Quang Bảo vừa nói vừa đứng lên.

Khi anh còn chưa đứng thẳng lên thì bỗng nhiên Triệu Cảnh hành động, cô ấy kéo lấy tay trái của Trương Quang Bảo, xắn tay áo lên, há miệng cắn xuống!
Trương Quang Bảo không hề la hét, thậm chí không hề rên một tiếng, đùa à, trước đây lúc bị người ta chém vào người một dao, cùng lắm anh cũng chỉ cau mày, con nhóc này cắn một cái cũng chỉ như đang gãi ngứa cho anh mà thôi.

Triệu Cảnh dùng sức cắn thật mạnh, cô ước gì có thể cắn rớt một miếng thịt, cô ấy đang trút giận, trút hết căm phẫn, trút hết đau buồn, Trương Quang Bảo hiểu rõ đạo lý này.
Cho nên anh không hề rên tiếng nào, cũng không rụt tay lại, để mặc cô cắn cho đã.
Có lẽ do không nghe thấy động tĩnh gì nên Triệu Cảnh khẽ há miệng ra, cô ngẩng đầu lên nhìn Trương Quang Bảo, lại thấy anh đang vô cùng bình tĩnh nhìn lại mình, sao nhóc lưu manh này không rên gì hết thế?
Trên cánh tay trái còn lưu lại dấu răng rất rõ ràng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.