“Hai anh thấy ông già này không định chào một tiếng sao?” Thanh âm nhẹ nhàng vang lên, nhưng lại khiến Sâm Sẹo và Lâm Đại Minh thu hồi bộ dạng nghênh chiến vừa rồi. Cả hai đồng loạt quay sang lão, cung kính cúi người chào một tiếng.
“Bố!”
Phúc Thịnh hừ lạnh, liếc mắt nhìn từng người con trai trước mặt, lại đưa mắt khinh khỉnh nhìn thằng phế vật ngồi trêи xe lăn với cái đầu băng trắng xóa. Lão gắt lên: “Óc vật!”
Nói đoạn liền rút khẩu súng bên thắt lưng gã vệ sỹ gần nhất, không cần nhắm kỹ liền xả đạn vào giữa trán Toản khiến bao người có mặt ở đây tái mét, bao gồm Sâm Sẹo và ngoại trừ Lâm Đại Minh.
Toản kinh hãi mở to mắt nhìn chăm chăm Phú Thịnh, môi trắng dã mấp máy một tiếng không rõ ràng: “Bố…”
Sâm Sẹo vội ôm hai vai Toản ra sức lắc mạnh, lớn giọng gọi: “Toản! Toản ơi Toản!”
Tuy nhiên cũng chẳng thể làm gì, bởi Toản đã chết. Chết tức tưởi, chết không nhắm mắt.
“Im đi!” Phúc Thịnh gắt lên quát to khi Sâm Sẹo vẫn ngoan cố lay lắc Toản.
“Nó là con trai ruột của bố!” Tuy Toản đã chết, Sâm Sẹo cũng là người duy nhất tỏ ra đau lòng trước cái chết của Toản. Tuy nhiên sắc mặt hắn vẫn lạnh như tiền, không chút biểu cảm khác thường. Hoàn toàn không giống với một người vừa mất đi người thân.
Không chỉ sắc mặt mà tâm hắn cũng lạnh lẽo…
“Con tao không đứa nào vô dụng như nó!” Phú Thịnh nói. Lão chẳng quan tâm tới việc mình vừa tự tay bắn chết thằng con ruột, như thể lão đơn giản giết một con chó. Không chút hối hận cũng chẳng tỏ ra tiếc thương.
“Toàn bộ là do nó!” Sâm Sẹo chỉ tay thẳng mặt Lâm Đại Minh tức giận gắt lên: “Chính nó khiến Toản ra nông nỗi này!”
Toàn bộ mọi ánh nhìn dồn cả vào người Lâm Đại Minh, bao gồm Phú Thịnh. Hắn dửng dưng nâng mắt nhìn Sâm Sẹo, vươn tay được cuộn lại bằng vải trắng không nói một lời bắt lấy ngón tay của Sâm Sẹo bẻ quặt về phía sau, khiến hắn ta kêu lên đau điếng.
Lâm Đại Minh cất giọng nhẹ tênh: “Đừng chỉ vào mặt tao!”
“A! Mày…”
Mặc kệ sự hiện diện của Phú Thịnh ở đây, cũng mặc kệ mình đang sắp bẻ gãy ngón tay con ruột lão. Lâm Đại Minh nhìn thẳng Sâm Sẹo tay này ôm tay kia, rống to đau đớn, đau tới mức quỳ hẳn dưới chân hắn. Sự coi khinh càng hiện rõ nét trêи đôi con ngươi đen như ngọc, lãnh cảm vô tình.
Không gian càng thêm lặng đi, chỉ còn tiếng gào thảm thiết từ Sâm Sẹo khiến những kẻ gan nhỏ run lẩy bẩy, những kẻ gan lớn hơn thì ớn lạnh nơi sống lưng.
Lâm Đại Minh đã tàn bạo, Phú Thịnh càng tàn bạo. Lão trơ mắt nhìn đứa con trai ruột bị Lâm Đại Minh làm cho khốn đốn quỳ dưới đất.
“Bố…” Sâm Sẹo tái mặt, gọi to một tiếng: “Bố mau bảo nó dừng tay!”
Phú Thịnh gõ gậy phỉ thúy chống mạnh xuống đất. Lâm Đại Minh không nói một lời buông tay, hắn nâng mắt nhìn kẻ đang ôm tay suýt xoa quỳ sạp dưới đất, khinh khỉnh cười một tiếng. Hắn ung dung chỉnh lại áo khoác trêи người, thẳng tắp quay người đối diện với lão Phú Thịnh. Sắc mặt vẫn thế, không chút kiêng dè nhìn thẳng vào đôi mắt sáng quắc giảo hoạt của lão.
Phú Thịnh chìa tay nhăn nheo, nổi đầy cục chai vàng chóe to tướng ra trước mặt Lâm Đại Minh. Hắn hiểu ý, đặt vào tay lão chiếc bật lửa đang cầm trêи tay. Lão hài lòng ra mặt, giọng lão thâm trầm vang lên: “Đem thằng óc vật này xuống cho cá ăn!”
Hai tên vệ sỹ áo đen nhận lệnh, lập tức rời hàng tới xách xác Toản lôi đi trong sự run rẩy của nhiều người chứng kiến nơi đây. Lão quay sang Lâm Đại Minh, giọng điệu hạ xuống: “Theo tao!”
Lâm Đại Minh đi theo sau lão Phú Thịnh. Hắc Cẩu, Bạch Cẩu vẫn luôn cho mình là bức tượng di động, lẳng lặng đi phía sau lưng hắn.
Đi chưa được bao lâu, Sâm Sẹo ôm tay bị đau từ từ đứng dậy to giọng quát: “Mày có bản lĩnh thì đánh với tao một trận!”
Như chưa thỏa đáng, hắn gằn giọng: “Mày hại chết em tao, tao cho mày trả giá!”
Đoàn người đang đi liền dừng bước, Lâm Đại Minh quay sang Phú Thịnh thăm dò ý kiến. Lão lãnh đạm nói: “Đừng đánh chết nó!”
Lâm Đại Minh như bị chọc cười, nhếch khóe môi đầy kiêu ngạo, đáy mắt tỏa ra sát khí nguy hiểm, quay người lại đối diện với Sâm Sẹo. Hắc Cẩu biết ý tiến lại gần giúp hắn cởi áo khoác. Trong chiếc áo ba lỗ đen tuyền, da thịt dưới bóng đèn càng thêm nổi bật, các khối cơ săn chắc hiện ra. Các ả điếm thấy vậy không khỏi thèm thuồng, mơ tưởng được một lần nằm trong vòng tay hắn.
Sâm Sẹo ngoài mặt nói muốn thay em trai báo thù, nhưng thực chất đó chỉ là cái cớ để thách đấu Lâm Đại Minh. Tuy rằng hắn và Toản cùng một cha sinh ra, nhưng ngay khi còn nhỏ hắn đã được Phú Thịnh dạy dỗ rằng: “Sống chỉ cần biết chính mình, những thứ khác đều là vật ngoài thân.”
Bao gồm tình cảm, tình thân, chỉ cần cảm thấy kẻ đó gây bất lợi cho mình lập tức giết chết. Bất kể đó là ai. Bao gồm cả chính lão!
Bị bố mình khinh miệt, Sâm Sẹo càng thêm tức tối, hai tay nắm chặt cổ áo xé toạc làm đôi. Thân thể màu đồng rắn chắc hiện ra, so với làn da trăng trắng của Lâm Đại Minh, nếu không biết từ trước chắc chắn toàn thể ở đây sẽ cho Lâm Đại Minh chỉ là thằng công tử bột tay yếu chân mềm.
Lâm Đại Minh ấn thanh chắn mềm xuống bước vào bên trong sân đấu, chân dài lướt qua khiến động tác, hình dáng hắn thêm mị hoặc. Theo sau là Sâm Sẹo. Cả hai đứng chào nhau và trọng tài chìa tay chắn ngang ở giữa.
“Tao đang muốn xem xem thằng con nhặt của ông già thế nào?” Sâm Sẹo siết chặt tay thành quyền, bày ra tư thế chuẩn bị nghênh chiến.
Mười hai năm trước, ông già mang về một thằng trẻ ranh mười ba tuổi, từ đầu tới chân toàn đất cát và cả những vệt máu đã khô. Sâm Sẹo chỉ có cơ hội nhìn mặt đúng một lần, đến nói chuyện cũng không thể. Sau đó nó bị ông già mang đi đâu những mười năm. Đến khi hắn gặp lại, thì từ một thằng loắt choắt bẩn thỉu lớn phổng thành gã trai tráng có ngoại hình xuất chúng. Đôi mắt mười hai năm trước hằn tia máu hung tợn, mười hai năm sau thâm sâu bí hiểm.
Đứa trẻ đó chính là Lâm Đại Minh. Sâm Sẹo không biết lai lịch của Lâm Đại Minh trước đó thế nào, càng không biết vì sao ông già nhận nó làm con nuôi và yêu thương hơn con đẻ. Thằng ranh đó còn được ông già đưa lên cùng hắn tranh giành ai là người nắm quyền Câu lạc bộ Phú Thịnh.
Ông già là người cầu tài, con cái ông ta rơi vãi rất nhiều sau những cuộc đọa lạc thời trẻ. Nhưng chúng đều bị lão tự tay bắn chết, bởi chúng không đạt đủ chỉ tiêu lão mong muốn. Còn xác chúng, lão đem đi nuôi đàn cá sấu dưới hầm của Câu lạc bộ. Chắc chắn Lâm Đại Minh không phải dạng tầm thường, nếu không làm gì có cơ hội được lão nhận làm con nuôi và yêu thương hết mực như vậy.
Lâm Đại Minh tài giỏi tới đâu, lợi hại thế nào Sâm Sẹo chưa từng thấy. Dù gì hắn cũng vào đời trước thằng này những mười tám năm, hắn không tin hắn không chỉnh thằng này ra trò. Hắn phải chứng minh cho ông già thấy, con trai lão so với thằng con nhặt của lão tốt hơn nhiều!
Lâm Đại Minh trêи người vẫn mặc áo ba lỗ đen, hắn chậm rãi nắm tay lại nhếch môi cười nhạt, lạnh lùng nhìn kẻ đang nghênh ngang đối diện. Đôi mắt đen như ngọc sắc bén tựa như dao, ảm đạm âm u.
Hắn khinh bỉ nhìn đôi tay quấn kín vải trắng của Lâm Đại Minh nhếch môi cười giễu cợt: “Đúng là nhóc con miệng còn hôi sữa, tao nhường mày ba đòn!”
Lâm Đại Minh không nói gì, chỉ chờ trọng tài hô to đã đưa một quyền dứt điểm về phía Sâm Sẹo với lực đạo cực mạnh, tốc độ nhanh như chớp.
Sâm Sẹo và cả những khán giả phía dưới chưa kịp nhìn ra đường đạo của Lâm Đại Minh thì mặt Sâm Sẹo đã bị đấm lệch sang một bên. Hắn còn chưa hết kinh hãi, khạc ra một ngụm máu tươi. Đôi mắt hắn mở to khi trông thấy bốn chiếc răng trắng nằm lẫn lộn giữa đống dịch đỏ tanh ngòm. Hắn nâng mắt toan nhìn Lâm Đại Minh ngay tức khắc kẻ kia không để hắn có cơ hội nghĩ đến sẽ phản công đã bồi thêm một quyền vào bụng hắn.
Sâm Sẹo bị Lâm Đại Minh tàn nhẫn đánh đập cả người vào thanh rào mềm, khiến nó căng về sau một đoạn được vài giây hắn bị sự đàn hồi bật cho ngã sấp xuống sàn đấu. Hắn đau điếng rêи rỉ thành tiếng, cổ họng trào lên một cỗ tanh tanh. Loáng sau đã phun thêm ngụm máu xuống sàn. Hắn cảm tưởng như nội tạng hắn sau cú đấm vừa rồi đã rối cuộn vào nhau, đau muốn ngất.
Dưới khán đài, im bặt không một tiếng động khác hẳn lúc ban đầu, điên loạn cuồng nhiệt. Họ mở to mắt dõi theo bóng dáng cao lớn kiêu ngạo của Lâm Đại Minh đang đứng thẳng nhìn kẻ sau hai cú đánh của hắn đã ngã lăn dưới sàn. Đôi mảnh vải cuộn trêи tay hắn vẫn trắng tinh, vẫn giữ trong nề nếp ban đầu không chút tổn hại.
Trong khi đó, Sâm Sẹo vẫn đang nằm sạp dưới sàn ồng ộc nôn ra máu không ngừng.
Phú Thịnh thân là bố đẻ của Sâm Sẹo, lão vẫn chỉ ngồi trêи ghế sofa trơ mắt nhìn thằng con nuôi đánh con ruột tới thân tàn ma dại. Dường như, nếu Lâm Đại Minh có đánh chết Sâm Sẹo lão cũng chẳng hề có ý định can ngăn.
Lâm Đại Minh nửa quỳ nửa ngồi trước mặt Sâm Sẹo, tay túm chặt tóc hắn giật ngửa về sau, gằn giọng: “Đứng lên!”
Nói đoạn, Lâm Đại Minh hất mạnh tay khiến đầu Sâm Sẹo lệch về một bên. Hắn đứng thẳng người, chờ đợi Sâm Sẹo lồm cồm bò dậy.
Sâm Sẹo quẹt ngang tay lau vệt máu vương vãi trêи cằm, giương đôi mắt đỏ âu nhìn Lâm Đại Minh. Trong đáy mắt ánh tia sợ sệt và cả sự tức giận, hắn không thể cứ thế bị thằng trước mặt đánh gục được!
Vừa để Sâm Sẹo đứng vũng được vài giây, Lâm Đại Minh siết tay thành quyền đánh thẳng về phía trước với một lực đạo cực mạnh. Cứ thế đấm gãy ba cái xương sườn Sâm Sẹo, lại thêm ngụm máu từ miệng hắn phun ra như mưa. Lâm Đại Minh nhẹ nhàng lách người né đi. Vẫn như lúc ban đầu, sạch sẽ chỉnh tề.
Lâm Đại Minh ngồi xổm xuống trước mặt Sâm Sẹo đang trật vật khốn đốn dưới chân mình. Khinh bỉ cười khẩy một tiếng, nói: “Cảm ơn đã nhường!”
“…” Sâm Sẹo không đủ sức để nói, căm phẫn nhìn bóng lưng kiêu ngạo của Lâm Đại Minh đang bước xuống sàn đấu đi thẳng tới trước mặt Phú Thịnh. Hắn vừa đau vừa tức, khạc ra ngụm máu tươi.