Lưu Manh Phố Đêm

Chương 48: Sói săn dê (2)



Cô cười cười vô tội nói: “Chào bạn, tớ tên Thương. Còn bạn?”

Nhóc con lươn lẹo! Lâm Đại Minh nhả răng tha cho cánh môi sưng như bị ong đốt của Cố Thương. Hai tay chống xuống hai bên đầu cô, nhìn thẳng đôi mắt ánh tia sao sáng người dưới thân, lãnh đạm bạc môi: “Minh!” 

Cô tỏ ra kinh ngạc kêu lên: “Ra là bạn tên Minh… hờ hờ.” Cô quay mặt đi hướng khác tránh đi cái nhìn chết người của Lâm Đại Minh, vô tình nhìn thấy sợi dây buộc tóc đeo trêи cổ tay hắn. Hừm… trông cái này giông giống cái mà cô đã làm mất…

Lâm Đại Minh bóp cằm Cố Thương ép cô nhìn hắn trở lại, gằn giọng: “Tôi đã dung túng cô quá nhiều, cô càng ngày càng láo xược.”

Ơ?!

“Anh… anh muốn làm gì?!” Cố Thương hoảng hốt khi Lâm Đại Minh nâng chân cô vắt lên vai hắn, kinh tởm hơn hắn còn coi chân cô là khúc xương, ɭϊếʍ dọc từ dưới lên tới gần…

Cơ thể mẫn cảm Cố Thương run lên như cày sấy, cô nhận ra nhiệt độ trêи người cô dần giảm xuống, lạnh toát. 

“Giúp trí nhớ cô minh mẫn hơn!” Lâm Đại Minh mở lời, giọng điệu nhẹ hẫng. Mắt đen như ngọc nham hiểm nhìn cô, quan sát sắc mặt Cố Thương.

Vẫn điềm đạm như lần đầu mới gặp, không phản kháng, không la hét. Ngoài mặt chịu chói chờ chết, trong tâm chống trả quyết liệt. Lâm Đại Minh biết, nếu cô có sức khỏe ngang ngửa hắn nhất định không nhịn nhục như vậy. Chẳng qua cô đang cố bảo trì năng lượng trong cơ thể không bị hao tổn vô ích. Một sự lựa chọn ngu ngốc!

Cố Thương quẹt tay ngang môi, hừ lạnh: “Sức tớ so với bạn yếu ớt, đấu không lại. Nhưng bạn thân đàn ông lại chấp nhặt với phụ nữ!”

Lâm Đại Minh lắc đầu, châm chọc: “Cô không phải vị thành niên sao?”

“…” 

“Xem ra, tôi không tính là ấu ɖâʍ.”

“…” Cố Thương vỗ tay lên trán cái đét, cô mệt mỏi quá. Cố co chân rụt vệ thì bị Lâm Đại Minh nghiến răng cắn mạnh một cái, cô nhăn mày rêи khẽ bất lực gác lên vai hắn. Cô quay sang Lâm Đại Minh, cười giả lả: “Bạn có thể bình tĩnh một chút được không? Dù sao tớ cũng là con gái, bạn làm thế tớ sợ…”

“Cô cũng biết sợ à?” Lâm Đại Minh kề môi sát hông bắp chân Cố Thương hôn phớt qua, mở lời mỉa mai.

Cố Thương ra chiều sợ sệt, đôi mắt láo liêng đảo quanh: “Sợ… sợ chứ…” 

“Tốt!” Lâm Đại Minh cười hài lòng, thả chân Cố Thương xuống. Trườn người về phía trước, trán mình áp trán cô vểnh cong khóe môi: “Biết sợ là tốt!”

Cố Thương toan đánh mắt nhìn đi chỗ khác, Lâm Đại Minh lạnh giọng: “Nhìn thẳng vào mắt tôi!”

Cố Thương miễn cưỡng nhìn thẳng mắt Lâm Đại Minh, ánh đèn trêи cao làm đôi con ngươi thêm sinh động lung linh. Yết hầu hắn khẽ dịch chuyển. Đôi mắt này thật đẹp!

“Bạn…”

“Gọi anh!”

“Anh có thể tránh ra được không, tôi…”

“Xưng em.”

“…” Cố Thương nghi hoặc nhìn hắn như muốn hỏi, bầu má phúng phính trắng xinh nổi bật dấu răng đỏ hỏn. Lâm Đại Minh bóp hóp đôi má cô để cánh môi sưng mọng hơi chu lên. Cô nghiến răng chịu đựng, nhất quyết không đầu hàng.

Hắn nhàn nhạt giải thích những thắc mắc lòng cô: “Tôi hơn em năm tuổi.”

Cô cầm cổ tay hắn giật ra, xoa xoa đôi má bị bóp tới hằn đỏ cả những ngón tay, mỉm cười thân thiện: “Bạn sinh năm bao nhiêu?”

“Chín lăm.”

“Tớ sinh năm chín chín, bạn nói xem chín lăm lớn hay chín chín lớn hơn?”

(1995 < 1999)

“Ranh con lươn lẹo!” Lâm Đại Minh gằn giọng mắng. 

Cố Thương rụt cả cổ vào, cô chụp hai tay che mặt, cuống quýt nói: “Đừng đừng!!! Anh nể tình em nhỏ dại tha cho em!!”

Lâm Đại Minh hài lòng buông Cố Thương ra ngồi lùi lại. Cô nhân cơ hội này vội vàng ngồi lùi sát phía đầu giường, cầm gối chắn trước ngực ôm chặt, cảnh giác nhìn hắn. Mái tóc xoăn sóng rối tung như ổ quạ, thêm cả sắc mặt vẫn còn tái nhợt càng làm Cố Thương như đứa nhỏ vừa được nhặt từ ngoài đường về.

Lâm Đại Minh nâng mắt đen như ngọc nhìn cô, hai người lại thêm một lần giở chiêu võ mắt chằm chằm nhìn nhau. Giữa không trung âm ỉ tia lửa xẹt xẹt

“Đề nghị lần sau có gì anh dùng lời nói giải quyết, đừng hở tí là đụng tay đụng chân. Chuyện đồn ra ngoài tôi…” Trước cái lườm của Lâm Đại Minh, Cố Thương định nói thêm liền im bặt vội vàng sửa lại, khó khăn phát âm: “E… em bị người ta cạo đầu tôi vôi, chòng lồng lợn vứt xuống sông đó!”

Lâm Đại Minh chặn nắm đấm trước miệng ho khan, cười khổ: “Giờ là năm hai mươi!”

Cô lắc đầu, bắt chéo tay thành dấu X trước ngực: “Năm nào cũng thế, nam chưa chồng, gái chưa vợ làm ba cái chuyện đụng chạm thế này còn ra thể thống gì?”

Lâm Đại Minh toan xích người lại gần, cô vội vàng hét lên: “Ngồi im! Tránh xa tớ ra!”

Hắn nào có nghe, xích gần cô hơn, bắt lấy đôi tay cô giữ lại. Nén tiếng cười, nói: “Tôi không có hứng thú với đàn ông, còn em không được phép đi lấy vợ!”

Cô ngây người, chợt nhận ra mình vừa nói ngược vội vàng sửa đổi: “Trai chưa vợ gái chưa chồng… được chưa thầy giáo?” Ngừng vài giây, cô bực bội nói thêm: “Anh đừng đụng chạm người tôi được không? Ông xã tôi còn đang chờ!”

Con nhỏ này đang sống ở thời nào vậy?

Sắc mặt Lâm Đại Minh đen thùi lùi, nắm chặt đôi cổ tay Cố Thương hơn lạnh giọng: “Tôi có thể miễn cưỡng làm ông xã em!”

Cố Thương kinh hãi nhìn hắn, vội vã lắc lắc đầu: “Nếu biết có ngày hôm nay, vài năm trước tôi thà đi lấy chồng còn hơn!”

“Cưng à, anh không ngại chơi gái có chồng!”

Cố Thương hất mặt đi chỗ khác, lẩm nhẩm: “Kiệt xem ra còn tốt chán!”

Tai Lâm Đại Minh rất thính, những gì cô vừa nói hắn đều nghe rõ. Kéo Cố Thương ngã dựa lưng lên lòng mình, để cô nằm trêи đùi hắn luồn tay xuống vạt áo rộng vô tình bị xốc quá bụng bắt lấy con thỏ nhỏ trắng xinh, bóp mạnh: “Thằng đó là gì của cô?”

Cố Thương nhăn mặt đau đớn, giương mắt vô tội nhìn Lâm Đại Minh. Căn bản không hiểu hắn đang muốn nói gì. Tay gã này sao lại lạnh toát như vậy? Hơn nữa, cô cũng thấy trong buồng này nhiệt độ có chút giảm xuống…

“Nói!” Hắn gằn giọng, lực đạo mạnh hơn.

Cô không nghĩ nhiều, cười khinh đáp: “Bạn trai tôi!” 

Đối diện với đôi mắt ngọc đen sắc bén, Cố Thương hơi ngoái người, túm chặt cổ áo Lâm Đại Minh lôi mình ngồi dậy, cười thân thiện: “Bạn ơi, tớ có người yêu rồi. Bạn muốn thì hϊế͙p͙ cho thỏa thích, đừng dây dưa như thế này nữa được không?”

“Cô…” Lâm Đại Minh nhất thời câm nín. Con ranh này sao có thể đáng ghét tới đáng yêu như vậy? Bộ dạng ngoan cường này của cô, lẽ nào cô không biết nó rất hấp dẫn sao?!

“Ơi!” Cố Thương đáp. Xoa xoa mái tóc đen thuần hơi rối của Lâm Đại Minh, dịu dàng nói: “Con trai ngoan của cô!”

“Đệt!” Lâm Đại Minh chửi thề một tiếng, kéo dây áo hững hờ trêи vai Cố Thương trượt xuống bắp tay cô, tức tối toan cúi xuống cắn cho hả cơn giận.

Cố Thương bình thản không chút hoảng hốt, một tay kẹp gọn đôi môi Lâm Đại Minh lại một chỗ, ra sức kéo về phía mình. Môi vẽ lên nụ cười nham hiểm: “Bạn ơi bạn, vì bạn mà tớ chưa được ăn gì đấy bạn. Tớ chưa chửi bạn thì thôi bạn còn chửi tớ! Đàn ông gì nhỏ nhen vậy?”

Ánh mắt Cố Thương đanh lại, tia giận dữ hiện lên rõ ràng. Khi đói, cô thường hay cáu gắt. Một chút cũng chẳng buồn sợ cái mẹ gì cả. Cô chỉ muốn ăn cho no, đừng chọc cô điên!

Lâm Đại Minh giật mạnh tay Cố Thương ra, trừng mắt nhìn lại cô.

Võ mắt x3.

Tình hình so với hai lần trước có chút căng thẳng, Bạch Cẩu liều mạng đẩy cửa đi vào tay giơ cao ly trà sữa mát lạnh, vui vẻ nói: “Cho bé này!”

Cố Thương theo bản năng quay sang, mắt cô sáng rỡ vội đón lấy trà sữa. Trong chốc lát tâm tình trở nên vui vẻ hơn nói: “Cảm ơn!”

Lâm Đại Minh liếc nhìn Bạch Cẩu đang tái mặt lại, nhếch môi cười tán thưởng: “Tốt lắm, tới Phú Thịnh chơi bài đi!”

Bạch Cẩu hớn hở dạ dạ vâng vâng vội chạy nhanh ra ngoài, không quên đóng cửa lại. Khoác vai Hắc Cẩu: “Mày thấy lợi ích của trà sữa chưa?”

Hắc Cẩu gật đầu, hỏi: “Thứ đó thế nào?”

Bạch Cẩu lắc lắc, chán nản đáp: “Với mình là ác mộng, với bọn con gái là thuốc phiện!”

Hắc Cẩu ngờ nghệch không biết nói gì, cứ thế bị Bạch Cẩu lôi đi.

Cố Thương cầm ly trà sữa trêи tay, sự mát lạnh trêи nó làm cô thêm hứng khởi. Cô nhìn Lâm Đại Minh nói: “Anh buông tôi ra!”

“Ngồi im.”

Cố Thương xụ mặt. Ly trà sữa bị Lâm Đại Minh cướp mất, cô còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy tiếng ‘bụp’ ngay sau đó hắn trả ly trà sữa đã được cắm ống hút cho cô. Cô nghi hoặc đón nhận, vài giây sau vì quá đói nên bỏ mặc tất cả, ngậm ống hút uống một ngụm thật ngon lành.

Trà sữa lạnh, gian phòng lạnh, người Cố Thương không tự chủ run lên. Lâm Đại Minh một tay ôm lấy hông cô, một tay quờ điều khiển chĩa lên trêи tăng nhiệt độ điều hòa treo ngay ngắn trêи tường.

Trêи đầu Cố Thương bỗng có tiếng ụm bò, những con bò có cánh lần lượt lối đuôi nhau bay ngang…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.