Ngón tay mát lạnh mà run rẩy chạm đến tay của chàng trai.
Trái tim anh khẽ đập thịch một cái, không hề phản kháng mà để mặc cho cô gái cầm tay mình kéo đi, từng bước từng bước một dắt mình đến trung tâm sàn nhảy
Trái tim Phùng Thế Chân đập liên hồi giống như trống bỏi.
Đôi mắt đen láy lạnh lùng của chàng trai nhìn Phùng Thế Chân chăm chú.
Bốn mắt chạm nhau, dường như trong bầu không khí trầm lặng đó một làn hương như có như không vờn quanh, vấn vít, ôm lấy hai người.
Phùng Thế Chân thầm nghĩ: Thật sự thành công rồi sao? Mặc dù chỉ là xúc động nhất thời, nhưng cô thật sự đã làm được rồi.
Chẳng lẽ là do ông trời ưu ái đã để cho cô thực sự thành công mời được chàng trai như ánh trăng sáng kia cùng khiêu vũ.
Một khúc nhạc vừa mới kết thúc, vũ khách dần dần rời khỏi sàn nhảy, cả sàn nhảy bỗng trở nên thật yên tĩnh.
Quả cầu disco trên không chầm chậm quay tròn,khiến cho khắp gian phòng khiêu vũ ngập tràn ánh sáng lung linh.
Hai người cứ im lặng mà đứng giữa sàn nhảy, như thể họ đang đắm mình giữa dòng sông ánh sáng.
Phùng Thế Chân chăm chú nhìn vào gương mặt anh tuấn của chàng trai, trái tim vẫn luôn đập loạn của cô vậy mà chợt trở nên bình tĩnh lại.
Âm nhạc lại vang lên, là một bản Tango tuyệt đẹp.
Nhưng chàng trai lại chỉ đứng im bất động.
Không phải là không biết nhảy Tango đó chứ? Sắc mặt chàng trai vô cùng bình tĩnh, không chút mảy may ngại ngùng nào hết.
Anh chỉ lạnh lùng nhìn Phùng Thế Chân, không nói một lời.
Phùng Thế Chân khoác tay lên cánh tay anh, cứng đơ giữ nguyên động tác đó.
Các vũ khách nườm nượp tiến vào sàn nhảy, bắt đầu khiêu vũ bên cạnh họ.
Chàng trai vẫn như cũ thờ ơ đứng đó.
Một vũ nữ từ bên cạnh lướt qua nhìn cô với ánh mắt đầy trào phúng.
Ánh sáng của quả cầu disco chiếu đến làm Phùng Thế Chân cảm thấy thật chói mắt, cô lúng túng đứng đó, chịu đựng cảm giác thất vọng cùng khó xử len lỏi dưới đáy lòng.
Tất cả dũng khí của cô đã dùng cho lời mời khi nãy, cô không còn gì để lôi kéo chàng trai tiếp tục đi nhảy điệu nhảy mà vốn dĩ dành cho nam nhân dẫn dắt nữa rồi.
Cô không mặt mũi nào để tiếp tục đứng như vậy.
Giờ cô bỏ đi có còn kịp không? Phùng Thế Chân cắn chặt răng, cánh tay khoác trên người chàng trai từ từ rũ xuống, chân lặng lẽ lùi về sau nửa bước.
Khi cô vừa tạo ra một chút khoảng cách,thì chàng trai bỗng nhiên lại bắt đầu chuyển động, Phùng Thế Chân cảm thấy sau lưng có một cánh tay mạnh mẽ, không cho phép cô cự tuyệt mà ôm lấy mình.
Phùng Thế Chân hoảng loạn không kịp đề phòng đâm ngay vào lồng ngực rắn chắc mà đàn hồi của chàng trai.
Cô cảm thấy có một dòng điện chạy xẹt qua người khi cơ thể va chạm với nhiệt độ nóng bỏng và mạnh mẽ của anh.
Khuôn mặt Phùng Thế Chân thoáng chốc như phủ một lớp sương hồng phấn, nhưng may mắn ánh đèn lập lòe đã giúp cô che giấu.
Khi cô chưa kịp phản ứng, cô lại nhận thêm một cơn choáng váng nữa.
Chàng trai trẻ bắt lấy tay Phùng Thế Chân một cách khéo léo, cô xoay người hai bước, rồi lại bị sức lực kia mạnh mẽ kéo về.
Người đàn ông nhìn qua có vẻ gầy gò, nhưng sức lực lại vô cùng to lớn, Phùng Thế Chân hít nhẹ một hơi, vô thức bắt lấy cánh tay của anh ta.
Ánh mắt chàng trai lập lòe, từ trong đôi mắt đó Phùng Thế Chân bắt gặp cái nhìn trào phúng.
Người này biết nhảy tango, nhìn tư thế kia, dường như anh ta còn nhảy rất giỏi.
Sự háo thắng cùng khát vọng chinh phục cứ vậy mà này sinh rồi bùng lên mạnh mẽ.
Hai người hai mặt nhìn nhau đều không tự giác mà nở một nụ cười khiêu khích đối phương.
Một điệu nhảy vốn dĩ đơn thuần lãng mạn bỗng chốc bị hai người biến thành một cuộc so tài cao thấp.
Nghệ sĩ vĩ cầm Belarus đánh ra giai điệu cao vút, tiếng đàn dương cầm cũng theo đó ngân cao, hòa nhịp với nhau, giống như hai chùm pháo hoa, hòa quyện vào nhau bay vút lên bầu trời đêm.
Hai thân ảnh kề sát vào nhau, cùng nhau chuyển động, họ dường như biến thành một thể, như một đôi song ngư, tăng tăng thản nhiên bước trên sàn nhảy.
Tạm biệt với sự bỡ ngỡ ban đầu, Phùng Thế Chân tìm lại nhịp độ của bản thân.
Bước chân họ khéo léo giao nhau, người đàn ông vòng tay qua eo cô, nhẹ nhàng xoay tròn, cô chỉ có thể dựa vào anh ta xoay mấy vòng xinh đẹp.
Những vị khách khác đang náo nhiệt cũng quay qua nhìn họ.
Dưới ánh đèn váy trắng duyên dáng của cô cùng áo sơmi trắng của anh cực kỳ bắt mắt, dần dần thu hút phân nửa ánh mắt của những vị khách trên sàn nhảy.
Bọn họ giống như hai thỏi nam châm, bất chợt bị hút vào nhau, ôm chặt lấy nhau, bất chợt lại đẩy lùi nhau, quay người tách rời.
Giống như có một sức hút mãnh liệt, khiến họ muốn ngừng mà không thể được.
Cô gái uyển chuyển như làn khói, xoay quanh, đón ý hùa theo, nhưng chỉ cần một giây không để ý, cô ấy đã bay đi mất rồi.
Chàng trai bắt lấy cô, đuổi theo cô, kéo cô về vòng tay mình từng lần từng lần.
Lúc Tiểu Bảo Lệ cầm hộp kem quay lại phòng khiêu vũ, vừa hay chứng kiến một màn này, cô kinh ngạc đến nỗi suýt chút nữa đánh rơi hộp kem trên tay.
Nhưng điều khiến cô sợ hãi đến mặt xám mày tro là sự xuất hiện đột ngột của người đàn ông bên cạnh.
"Thất gia, ngài..."
Mạnh Tự An giơ tay lên ngăn cản lời cô nói.
Anh ta đứng trong góc tối, xung quanh là những vệ sĩ, lặng lẽ quan sát đôi trai gái bắt mắt trên sàn nhảy, đôi mắt thâm trầm không biết đang nghĩ gì.
Chàng trai khéo léo nghiêng người, Phùng Thế Chân dựa theo ngẩng đầu, hạ thắt lưng, sau đó lại bị kéo trở về.
Bị ánh sáng rực rỡ trên đầu chiếu vào làm chói mắt, cô nhất thời không nhìn thấy gì cả, chỉ có thể cảm nhận lồng ngực lên xuống dữ dội, đan xen với đó là tiếng thở gấp gáp của người đàn ông bên cạnh.
Một dòng điện chập chờn chạy dọc sống lưng Phùng Thế Chân, trải khắp tay chân, mang đến cho cô một trận rùng mình.
Mặt hai người dựa vào gần nhau, chàng trai cúi đầu, chóp mũi gần như chạm vào mũi cô, hơi thở nam tính từ trên người anh phát ra bao lấy cô.
Phùng Thế Chân đột nhiên nhớ lại câu nói trong một cuốn tiểu thuyết tiếng Anh:" đây là khoảng cách thích hợp nhất để hôn"
Bản nhạc đột nhiên tiến vào giai đoạn êm dịu.
Nhịp độ của hai người cũng theo đó mà chậm lại.
Phùng Thế Chân bám lấy lưng chàng trai, bị anh ôm lại.
Cô cảm thấy cảnh tượng này thật kì diệu.
Cô thế mà lại cùng với chàng trai lần đầu tiên gặp mặt, ngay đến cái tên đều gọi không ra, nhảy một khúc tango cuồng nhiệt đầy thân mật.
Vào lúc cô chấp nhận số phận, cô biết mình sẽ làm rất nhiều chuyện trước kia bản thân chưa bao giờ nghĩ tới.
Cô muốn trả thù một người, huỷ diệt gia đình hắn, thậm chí mang ý xấu mà tiếp cận, làm tổn thương một người thanh niên vô tội.
Điệu nhảy này, coi như là lời từ biệt của cô với quá khứ vậy.
Tạm biệt hoa tươi trăng sáng.
Tạm biệt những giấc mộng mãi không thành hiện thực.
Nghệ sĩ đánh đàn đánh những nốt nhạc trầm lặng kết thúc bản nhạc
Ở lúc giai điệu cuối cùng vang lên, chàng trai ôm cả người Phùng Thế Chân xoay vòng, làm một động tác kết thúc hoàn mỹ.
Gương mặt mướt mồ hôi của Phùng Thế Chân cọ qua mặt anh, tạo ra nhiệt độ nóng bỏng.
Điệu nhảy kết thúc, đám người tản đi
Chàng trai buông lỏng tay, lui về sau một bước, hổn hển thở gấp, gương mặt trắng nõn vì vậy mà trở nên ửng hồng.
Đôi mắt không còn lạnh lùng, thêm chút ánh sáng, giống như dòng suối được chiếu rọi ánh nắng.
Phùng Thế Chân giật mình, gương mặt nóng bừng, ngây người tựa như bừng tỉnh khỏi một giấc mộng dài.
Oa!!! Tên khốn nhà mi vậy mà giấu nghề! Thâm tàng bất lộ nha! Ngũ thiếu gia hihi chạy tới, bá cổ chàng trai "Học lúc nào vậy, sao anh mày lại không biết?"
Đường thiếu gia chỉ cười vẫn nhưng vẫn không nói chuyện.
Đám vữ nữ chứng kiến kỹ năng khiêu vũ của Đường thiếu gia, mỗi người xuân tâm nhộn nhạo, lại ào ào một đám vây quanh anh.
Hai vị thiếu gia tốn hết sức lực mới thoát khỏi những người phụ nữ đó.
Đường thiếu gia ngây người nhìn về phía sàn nhảy, nơi đó đã chẳng còn bóng dáng của cô gái kia nữa rồi.
Phùng Thế Chân ngồi trên xe kéo về nhà.
Cơn gió mùa thu hong khô đi mồ hôi, mang đến cho cô cảm giác mát mẻ khoan khoái.
Khúc nhạc kia dường như còn văng vẳng bên tai.
Cô ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng rọi, đưa tay làm động tác tưởng tượng, bắt lấy ánh trăng đặt lên ngực mình, mỉm một nụ cười thỏa mãn.
Edit: G
Cr: fb luuquangchithanhvnfc.