Cương thi ngày càng nhiều, không gian cũng ngày càng nhỏ, mùi vị trong không khí thực sự khó ngửi.
A Bảo che mũi, thân thể lăn đến phía sau Ấn Huyền, lấy ngón tay chọc chọc sau eo hắn. Tuy nói nhờ có Khâu Cảnh Vân, bọn họ như hổ mọc thêm cảnh nhưng chỉ dựa vào một cái cánh như vậy thì cũng có khả năng gãy cánh.
Ấn Huyền lật tay nắm lấy tay cậu, kéo ra phía trước.
Bởi vì bị kéo bất ngờ, A Bảo nhào tới thực giống như đang ôm eo hắn khiến mặt chợt đỏ bừng, ngay cả lời muốn nói cũng quên mất.
“Cẩn thận!” Kỳ thúc kêu lên.
Ấn Huyền không thèm để ý, nâng tay chém xuống.
Cương thi phía sau người hắn nháy mắt bị chia năm xẻ bảy.
A Bảo chỉ liếc mắt một cái, che miệng nôn khan.
Ấn Huyền cuối cùng cũng nhập vòng chiến. Hắn gia nhập khiến cho chiến cục bớt căng thẳng hẳn, áp lực của Khâu Cảnh Vân và Trân Châu cũng giảm. Hai người quần đánh trong chốc lát thì phát hiện cương thi đã chết hết.
A Bảo mềm nhũn dựa người trên cánh tay Ấn Huyền, hữu khí vô lực nói, “Chúng ta nhất định phải đứng ở đây sao?”
Trân Châu nói, “Sao mấy người lại ở đây?” Cô ả chật vật lấy thuộc chữa thương ra bôi lên miệng vết thương.
Kỳ thúc thấy cô ta cố hết sức nên chủ động giúp đỡ.
Trân Châu nhìn Kỳ thúc một lát, sau đó mới do dự đưa thuốc trị thương ra.
A Bảo tận lực không nhìn thi thể, che mũi nói, “Chúng ta tới theo thư hẹn. Còn cô?”
“Tào Cảnh!” Trân Châu rít lên, “Sau khi chúng ta chia tay ở thôn Nguyệt Quang, tôi với San Hô thuê phòng ở ngoại ô thành phố. Vì kế sinh nhai, chúng tôi phải làm nghề cũ (bắt quỷ á). Ai ngờ người hợp tác lại là Tào Cảnh. Ban đầu tôi cũng không nghĩ là hắn. Hắn giả làm một tổng giám đốc của một công ty trang trí nội thất, nói rằng có hợp đồng đi trang trí và thiết kế ở một làng du lịch nhưng làng du lịch có quỷ, làm hại bọn họ không thể hoàn thành nên muốn chúng tôi giúp đỡ. Điều kiện hợp đồng của hắn rất có lợi, mà tôi và San Hô thì đang cần tiền nên không nghĩ ngợi gì mà đáp ứng luôn. Không nghĩ là khi đến đây, hắn đã lộ ra chân tướng. Công ty bị quỷ ám là dối trá. Hắn biết chúng tôi từng làm việc cùng Tào Dục tiên sinh nên muốn thu thập tin tức của Tào Dục tiên sinh từ chúng tôi.”
A Bảo nói, “Hai người không đáp ứng nên anh ta đuổi giết?”
“Không, bọn tôi đáp ứng.” Vẻ mặt Trân Châu không hề mang một chút thẹn nào.
A Bảo, “...”
Trân Châu nói, “Nhưng khi chúng tôi nói xong, hắn cũng không tuân theo ước định ban đầu mà lại ra một yêu cầu khác, muốn chúng tôi và hắn hợp tác. Kỳ thật nếu là sinh ý bình thường thì không nói làm gì nhưng sinh ý của hắn....” Nói tới đây, sắc mặt cô ả trở nên khó nhìn, “Thương thiên hại lý!”
A Bảo biết cô ả cùng với San Hô sau khi giết Trâu Vân vẫn giữ thái độ bình thản nên khi nghe Trân Châu nghiến răng nghiến lợi nói xong bốn chữ thương thiên hại lý, đột nhiên cảm thấy có chút không được tự nhiên.
“Hắn không ngừng tạo ra những ti nạn nho nhỏ rồi lợi dụng bệnh nhân của bệnh viện để chế tạo cương thi.” Trân Châu hơi phát run, “Hắn muốn chúng tôi cùng nhau luyện chế, chúng tôi đương nhiên không muốn. Bọn hắn đem chúng tôi nhốt tại đây. Tôi và San Hô một mặt nhẫn nại chịu đựng, một mặt tìm cách chạy trốn. Rốt cuộc thì cũng đợi được đến ngày hôm nay. Trong lúc bọn họ lục tục bận kế hoạch gì đó, thả lòng việc giam giữ, chúng tôi nhân cơ hội chạy ra ngoài. Nhưng làng du lịch này rất tà môn, chúng tôi đi nửa ngày cũng không thoát được. Sau đó, chúng tôi bị phát hiện. Trong lúc chiến đấu, San Hô đã....” Cô ả nghẹn ngào nói không lên lời.
A Bảo nhìn về phía Ấn Huyền, muốn hỏi ý kiến hắn.
Ấn Huyền chậm rãi mở miệng, “Được.”
Tiếng khóc của Trân Châu đột nhiên dừng lại giây lát.
A Bảo hòa giải nói, “Xin hãy nén bi thương.”
Ánh mắt Trân Châu lóe ra ánh sáng độc ác, “Tôi nhất định phải khiến họ nợ máu phải trả bằng máu. Tôi không biết mấy người tới đây làm gì nhưng nếu mục đích đều là đối phó Tào Cảnh thì tôi sẽ gia nhập.”
Mặc kệ cô ta nói là thật hay giả nhưng càng có nhiều người giúp đỡ càng tốt. A Bảo nghĩ, cùng lắm là phải chú ý cô ta một chút.
Khâu Cảnh Vân thừa dịp bọn họ nói chuyện, ngồi bệt xuống đất nghỉ ngơi nhưng chỉ mấy phút sau lại đứng phắt dậy, “Lại tới nữa.”
Quả nhiên lại có thêm một nhóm cương thi nữa đi từ trong các cửa nhỏ ra.
Trân Châu nói, “Mọi người cẩn thận một chút. Những cánh cửa này cùng ảo cảnh tương thông. Nếu như đi vào thì không có khả năng đi ra.”
A Bảo nói, “Thế cô đi ra thế nào?”
“Xem như may mắn đi.” Hốc mắt Trân Châu hồng hồng, “San Hô từng nói, sau khi chết đi chị ấy sẽ ở trên trời phù hộ.”
A Bảo nói, “Là truyền nhân phái Ngự Quỷ, tôi thấy cái này không khoa học. Sau khi cô ta chết đi sẽ hóa thành Quỷ hồn....”
Cương thi đột nhiên vọt tới.
Lại một hồi kịch chiến bắt đầu.
A Bảo tránh phía sau Ấn Huyền, ánh mắt đảo quanh.
Bởi vì số lượng cương thi lần này có phần nhiều nên Tam Nguyên cũng chạy đến hỗ trợ. Như vậy liền biến thành A Bảo và Kỳ thúc đừng giữa, Ấn Huyền, Tam Nguyên, Khâu Cảnh Vân và Trân Châu vây 4 phía xung quanh.
A Bảo liều mạng che mũi nhưng vẫn không cản được mùi máu tươi và mùi thối rữa trong không khí.
Trân Châu đột nhiên kêu lên, thân thể lui ra phía sau hai bước, ngã lên người A Bảo.
A Bảo hoảng sợ, cuống quýt xoay người đỡ nhưng lại bị Trân Châu gạt ra.
“Tôi không sao!” Nói xong lại vọt lên. Nhưng có lẽ biết rằng mình đã bị thương, thực lực suy giảm nên đã đối lưng với Khâu Cảnh Vân, ứng chiến cùng nhau.
Khâu Cảnh Vân cũng không phụ lòng mong đợi, nhiều lần cứu nguy.
A Bảo thấy thế mới an tâm, tiếp tực theo sau Ấn Huyền.
“Đó là cái gì?” Trân Châu cả kinh kêu lên.
A Bảo quay đầu lại, nhìn thấy trong đám cương thi nhảy ra một người. Bởi vì tốc độ của hắn rất nhanh nên chờ khi đến gần đó, A Bảo mới nhận ra, “Mao Hoài Đức!”
Mao Hoài Đức ngoảnh mặt làm ngơ, đánh về phía Trân Châu. Hai bàn tay cũng không kiêng nể gì mà hướng phía ngực đập xuống.
Cho dù là góc độ hay tư thế đều giống như.....Lưu manh.
Quả nhiên, Trân Châu theo bản năng tránh né.
A Bảo rút định thân phù che ở trước mặt cô ả, ném về phía Mao Hoài Đức.
Nhưng động tác của Khâu Cảnh Vân còn nhanh hơn, không đợi Mao Hoài Đức rơi xuống đã nhấc chân đá bay ra ngoài!
“Soái!” A Bảo vỗ tay, còn chưa kịp khen thêm thì Trân Châu lại hét lên một tiếng, tay bị khống chế, nửa quỳ trên mặt đất.
Mà người khống chế cô ả lại là -- --
“Tổ sư gia?” A Bảo giật mình nhìn họ.
Ấn Huyền một tay khống chế, một tay vẫn giải quyết cương thi.
Trân Châu kêu lên, “Bắt nạt nữ nhân, ti bỉ!”
Tuy rằng A Bảo không biết chuyện gì xảy ra nhưng vẫn ngay lập tức biện hộ cho Ấn Huyền, “Tổ sư gia có nguyên nhân nên mới làm thế.”
Trân Châu cười lạnh.
Ấn Huyền giải quyết hết cương thi, thuận tay giúp đỡ Tam Nguyên, còn Khâu Cảnh Vân thì giải quyết nốt Mao Hoài Đức.
A Bảo hỏi, “Tổ sư gia, cô ta đã làm gì?”
Ấn Huyền nói, “Cô ta là người của Tào Cảnh.”
A Bảo ngây ngẩn cả người.
Trân Châu nhổ một bãi nước miếng, “Nói hươu nói vượn! Hắn giết chị gái tôi, tôi sao có thể là người của hắn?”
Ấn Huyền nói, “Ngươi thụ thương là để cho chúng ta nghĩ ngươi đã chiến đấu kịch liệt nhưng ngươi đã phạm phải một sai lầm cơ bản.”
Trân Châu trầm mặc.
Ấn Huyền nói, “Người của Kỳ Lân thế gia gặp nguy hiểm mà không biết dùng Kỳ Lân giáp sao? Nếu dùng Kỳ Lân giáp, cho dù có thụ thương thì cũng phải nhìn thấy vảy mới đúng.”
Trân Châu nghe đến bốn chữ Kỳ Lân thế gia, thần sắc đã thay đổi, sau khi nghe nói xong thì mặt xám ngoét, hiển nhiên là bị nói đúng chân tướng.
A Bảo vẫn còn mờ mịt, “Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?”
Kỳ thúc có kiến thức nhiều hơn cậu một ít nên đã giải thích, “Kỳ Lân giáp và Khốn Long giáp là bảo bối của Kỳ Lân thế gia. Nghe nói người của Kỳ Lân thế gia trời sinh ra đã có lân giáp, lên tám tuổi mới có thể bóc ra, gọi là Khốn Long giáp. Sau tám tuổi, bọn họ bắt đầu có vảy nhưng loại vảy này không thể bóc ra như Khốn Long giáp mà nó đi theo chủ nhân cả đời, dựa vào mong muốn của chủ nhân mà xuất hiện hay biến mất, đây là Kỳ Lân giáp. Kỳ Lân giáp đao thương bất nhập, trời sinh thần giáp. Cho nên nếu cương thi muốn đả thương người Kỳ Lân thế gia, trừ phi do chính họ tự nguyện.”
A Bảo ngồi xổm xuống, nhìn Trân Châu, “Vì sao?”
Trân Châu hạ mắt, không nói lời nào.
Ấn Huyền nói, “Khốn thú trận.”
Trân Châu khiếp sợ ngẩng đầu.
A Bảo nói, “Đó là cái gì?”
Ấn Huyền nói, “Là thảm trải chân.”
A Bảo vừa nghe thấy thảm trải chân là một trận pháp, lập tức nhảy dựng lên, ánh mắt nghi ngờ nhìn hoa văn dưới chân.
Kỳ thúc nói, “Tôi mới chỉ nghe lão gia nhắc qua Khốn thú trận, dùng để khống chế thượng cổ thần thú nhưng chẳng qua chỉ là truyền thuyết. Không lẽ nó có thật?”
Ấn Huyền nói, “Thảm trải chân này chính là một khốn thú trận cơ bản.”
A Bảo kinh ngạc, “Nếu đã là khốn thú trận thì sao cô ta phải tới?”
Ấn Huyền nói, “Khốn thú trận không giống trận pháp bình thường, phải ấn dấu hiệu lên người trong trận thì mới khởi động được.”
A Bảo hỏi Trân Châu, “Thế nên cô mới đến đánh dấu?”
“Vốn là trông đợi vào cương thi nhưng tôi đã đánh giá chúng quá cao rồi cho nên mới phải tự biên tự diễn thế này.” Trân Châu thở dài, “Tôi không nên xem nhẹ mấy người.”
A Bảo lắc đầu nói, “Cô rốt cuộc là theo đuổi cái gì a?”
Trân Châu cười khổ, “Người sống trên đời này, mong muốn thì chỉ có vài thứ như tiền này, tình này....”
A Bảo nói, “Cô thích Tào Cảnh?” Cậu nhớ đến bộ dáng Tào Cảnh, cũng coi như dễ nhìn, hơn nữa anh ta còn giàu.... “Chuyện tình cảm phải thận trọng lựa chọn a!”
Trân Châu chán ghét nhíu mày, “Không phải hắn.”
A Bảo ngẩn ngơ hỏi, “Là ai?”
Ấn Huyền nói, “Chủ nhân của Mao Hoài Đức.”
A Bảo ngộ ra, “Thượng Vũ?”
Trân Châu nghe thấy hai chữ kia, ánh mắt chợt sáng lên.
A Bảo nói, “Cô từ lúc nào thành người cùng phe với hắn vậy?” Vì sao sự tình gì cũng có quan hệ với Thượng Vũ chứ? Ngay cả ở thôn Nguyệt Quang cũng vậy.
Thôn Nguyệt Quang?
A Bảo có chút đăm chiêu, “Cô đi thôn Nguyệt Quang là vì Thượng Vũ?”
Đến nước này, Trân Châu cũng không muốn giấu diếm, thẳng thắn thừa nhận, “Đúng. Là tôi âm thầm cung cấp manh mối ám chủ để lão chuột già phá giải bí mật Xuân Ba động. Nếu không với trí thông minh của lão thì một trăm năm cũng không thể.”
A Bảo nói, “Lão chuột già cũng là người của cô?”
Trân Châu nói, “Thôn Nguyệt Quang có ba đường ra ngoài. Tôi đoán trước khi Xuân Ba động sụp xuống, lão chuột già có 50% biến thành cương thi và thuận lợi ra ngoài cho nên đã đến đường ra thứ ba để tìm, quả nhiên là thấy. Khi đó lão ta chật vật không chịu nổi nên đành phải nghe theo chúng tôi.”
A Bảo nói, “Vậy còn Tào Cảnh? Cũng là người của cô?”
Trân Châu nói, “Đồng bọn hợp tác tạm thời.”
A Bảo nói, “Mục đích các người làm như vậy để làm gì?”
Nói tới đây, Trân Châu không chịu mở miệng.
A Bảo phát hiện những điều cô ả nói đều không quan trọng, cũng không tiết lộ nửa chữ về kế hoạch cũng như điều gì sẽ xảy ra.