Nhưng A Bảo dù sao trước kia cũng đã từng tiếp xúc qua nên từ những đầu mối nhỏ tưởng như không quan trọng nhưng cũng phán đoán ra một hai thứ.
Đầu tiên là mục đích của Thượng Vũ. Không cần phải nói nhiều, đương nhiên hắn ta muốn tạo ra cương thi vương, vì vậy những cương thi ở đây có lẽ đều là sản phẩm thất bại của thí nghiệm. Nhưng sao chất lượng của cương thi lại ngày càng kém như vậy?
Thứ hai là lời nhắn của Phan Triết – hoài bích có tội. Ngay từ khi Tang Hải Linh xuất hiện, cậu đã đoán ra bọn họ muốn bảo bối trên người Ấn Huyền. Còn thứ ba...
Cậu tạm thời còn chưa nghĩ đến.
Mao Hoài Đức và Khâu Cảnh Vân đều là cương thi nhưng lại khác nhau vô cùng.
Mao Hoài Đức là cương thi không hoàn hảo mà Khâu Cảnh Vân chính là một cương thi hoàn mỹ.
Trước khi bị chế tạo thành cương thi, Mao Hoài Đức còn chưa gặp qua thi thể lần nào nhưng Khâu Cảnh Vân thì chẳng những gặp qua thi thể mà còn chuyên xử lý mấy cái thi thể biến dị vặn vẹo.
Bản chất và kinh nghiệm của hai người hoàn toàn chênh lệch, đương nhiên, Mao Hoài Đức không có khả năng thắng.
Ngay khi bàn tay Khâu Cảnh Vân xuyên qua thân thể Mao Hoài Đức, trực tiếp móc cả tim ra, A Bảo không khỏi hoảng sợ.
Nhưng Khâu Cảnh Vân ra tay rất lưu loát, chỉ trong nháy mắt đã xong.
A Bảo nhìn Mao Hoài Đức vẫn còn sững sờ rồi ngã xuống. Nghiêm túc mà nói thì cậu và Mao Hoài Đức này cũng không quen biết nhiều, chỉ biết anh ta có một anh em song sinh là Khổng Tụng nhưng dù sao cũng tính là có quen biết. Bởi vậy khi nhìn thấy anh ta bị giết chết như vậy cũng cảm thấy không nỡ.
“Chết đối với cậu ta, cũng coi như một loại giải thoát.” Kỳ thúc thương hại nhìn Mao Hoài Đức ngã xuống.
“....” A Bảo không nói lên lời. Vào tình huống này thì còn nói được gì nữa. Khi cương thi chết đi thì hồn phách hóa thành hư ảo, cậu không có cơ hội chiêu hồn để hỏi thử xem anh ta có cảm thấy giải thoát hay không.
Khâu Cảnh Vân quay đầu nhìn Trân Châu. Hắn vốn không thích nữ nhân không quen không biết từ đâu chạy tới này, lại biết cô ả là người Thượng Vũ, đáy mắt chìm chìm, sát khí trào ra, “Cô sẽ là người kế tiếp.”
Ánh mắt Trân Châu lóe lóe giống như bị sự lãnh khốc của hắn dọa sợ. Tuy với đám người A Bảo, Khâu Cảnh Vân vẫn rất ôn nhu dịu dàng nhưng không thể phủ nhận rằng hắn là người ngoan độc, xuống tay không chút do dự.
A Bảo nói, “Đối với địch nhân, chúng ta phải nhỏ nhẹ một chút, sao lại động một cái là đòi móc tim người ta ra thế? Cậu phải dụ dỗ trước, nếu không được thì chặt một chân, nếu vẫn không chịu lại chặt thêm một chân nữa.... Muốn làm gì cũng phải có quy trình nha.”
Sắc mặt Khâu Cảnh Vân và Trân Châu đều thay đổi nhưng một người sắc mặt đang trầm xuống thì hòa hoãn còn một người thì sắc mặt trắng nhợt.
Còn một người nữa cũng biến sắc là Kỳ thúc. Hắn khiếp sợ nhìn A Bảo, “Bảo thiếu gia, sao cậu lại...”
A Bảo đưa lưng về phía Trân Châu, nháy nháy mắt.
Đại khái là đã hiểu ám chỉ, Kỳ thúc không nói tiếp nhưng sắc mặt vẫn không tốt lên là bao. Hắn thậm chí còn nhìn Ấn Huyền bằng ánh mắt không bằng lòng, tựa như Ấn Huyền là đầu sỏ mọi chuyện.
Khâu Cảnh Vân chậm rãi đi đến trước mặt Trân Châu, chủy thủ còn dính máu tươi đảo qua đảo lại trước mặt cô ta, nhẹ giọng nói, “Cô thích từ chân lên đầu hay từ đầu xuống chân?”
Câu này cực kỳ gây hiểu lầm. Ít nhất sau khi Trân Châu nghe xong, sắc mặt càng ngày càng trắng, “Các người đối phó với tôi thì có gì tốt. Dù thế nào thì tôi cũng không nói.”
A Bảo hỏi ngược lại, “Nếu không đối phó thì có gì tốt?”
Trân Châu nói, “Nếu sau này mấy người bị tôi bắt được, tôi có thể tha các người một mạng.”
A Bảo nói, “Cảm ơn cô đã nhắc nhở chúng tôi. Yên tâm, sau khi xong xuôi chắc chắn tôi sẽ nhớ cho cô một đao để chết hẳn luôn, tránh sau này cô có cơ hội Đông Sơn tái khởi.”
“.....” Trân Châu gian nan nuốt nước miếng. Cuối cùng cô ta mới nhận ra dựa vào tình cảnh trước mắt nếu muốn toàn thây trở ra mà không phải trả giá cái gì là không thể, “Không bằng....Chúng ta trao đổi con tin.”
“Con tin?” A Bảo nhìn một vòng. Ấn Huyền, Kỳ thúc, Khâu Cảnh Vân, Tam Nguyên, Tứ Hỉ,... Đồng Hoa Thuận vẫn còn ở đây. Nên nếu trao đổi con tin thì....A, cậu đột nhiên tỉnh ngộ, “Các người bắt sư phụ tôi?”
Trân Châu sửng sốt, “Sư phụ cậu? Ông ta làm sao?”
A Bảo nghi hoặc, “Không phải sư phụ tôi? Vậy thì con tin đó là ai?”
Trân Châu nói, “Tào lão tiên sinh. Các người không phải muốn tới tìm ông ta sao?”
Đáp án này làm A Bảo ngạc nhiên. Cậu từng nghĩ Tào lão tiên sinh nằm trong tay Tào Cảnh, sao giờ lại là Trân Châu?
Trân Châu hàm hồ nói, “Nếu tôi dám cam đoan thì đương nhiên sẽ có cách.”
Tào Dục chui ra từ tay áo Ấn Huyền.
A Bảo phát hiện, tuy rằng hắn mất đi một hồn một phách nhưng chỉ nhìn có vẻ suy yếu chứ thân thủ vẫn nhanh nhẹn như cũ.
“Cha tôi ở đâu?” Hắn bay đến trước mặt Trân Châu, lạnh lùng nhìn.
Trân Châu lần đầu nhìn thấy hồn thể của Tào Dục, đờ người ra một lát mới nói, “Tôi cần gọi điện.”
A Bảo giúp cô ả nhấn số điện thoại.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối nhưng điều làm người ta ngoài ý muốn là thanh âm ở đầu dây bên kia cũng cực kỳ quen thuộc.
“Là tôi, tôi là Trân Châu.”
“Cô không sao chứ?”
“Tôi bị Ấn Huyền bắt, đang ở làng du lịch.” Trân Châu dừng một lát mới cẩn thận nói, “Bọn họ muốn gặp Tào lão tiên sinh.”
“Tôi đã biết.”
Điện thoại bị cúp.
A Bảo nói, “Nghe giống như cô và anh ta chỉ là quan hệ bình thường.”
Trân Châu nói, “Hắn nhất định sẽ đến.”
A Bảo nói, “Sao cô biết?”
Trân Châu nói, “Không liên quan đến cậu.” Có lẽ biết tính mạng mình không còn gì phải lo nữa nên thái độ của cô ả cứng rắn hơn lúc trước.
A Bảo quay đầu nhìn mấy cái cửa nhỏ. Cửa vẫn còn rộng mở, lộ ra phía trong là không gian tối đen như mực, tựa như không thể biết trước được tiếp theo thứ gì sẽ nhảy ra, “Chị của cô đâu? Không phải chết thật chứ?”
Khi nhắc tới San Hô, biểu tình Trân Châu cực kỳ phức tạp. Cho dù A Bảo tự nhận là vốn từ ngữ của bản thân vô cùng phong phú nhưng cũng không biết lấy từ ngữ nào để miêu tả nữa, chỉ có thể nói là vừa tức giận vừa bất đắc dĩ.
Một lúc lâu sau Trân Châu mới nói, “Chị ấy không có ở đây.”
A Bảo nói, “Hiện tại ở nơi này còn những ai nữa?”
Trân Châu nói, “Không còn ai cả.”
Cô ta vừa dứt lời thì có âm thanh cửa thang máy mở.
A Bảo nói, “Tôi bình thường sẽ không chế nhạo trí thông minh của người khác nhưng...cô thực sự quá não tàn rồi.”
Trân Châu hung tợn trừng mắt nhìn cậu sau đó nghển cổ nhìn thang máy.
Một nam nhân đi ra, lạnh lùng, cao lớn.
--- Tang Hải Linh.
Chỉ có mình hắn đến.
A Bảo nói, “Tôi cảm thấy ông ta đến không hề có thành ý. Trân Châu, cô xác định ông ta tới cứu cô chứ không phải là muốn giết người diệt khẩu?”
Sắc mặt Trân Châu lại càng khó coi.
Tang Hải Linh lại không giống như bọn họ nghĩ mà lại bình tĩnh đến quỷ dị, “Các ngươi muốn gì?”
A Bảo nói, “Vẫn đề này rất phức tạp...”
Ấn Huyền chậm rãi nói, “Ân?”
A Bảo nói, “Được rồi, tôi nói ngắn gọn thôi. Đầu tiên, xin hay giao Tào lão tiên sinh ra đây.”
Tang Hải Linh nói, “Dựa vào cái gì?”
A Bảo chỉ vào Tào Dục, “Dựa vào anh ta là con trai thân sinh của Tào lão tiên sinh.”
Tang Hải Linh nói, “Ngươi đã chết. Như vậy cho dù theo di nguyện của Tào lão tiên sinh ngươi có muốn thừa kế cũng không được.”
Lời này vừa nói ra, cả Trân Châu và tất cả mọi người đều lắp bắp kinh hãi.
Trân Châu kinh ngạc nói, “Sao ông biết theo di nguyện của Tào lão tiên sinh, người thừa kế là hắn?”
Tang Hải Linh nói, “Ông ta còn tỉnh.”
Trân Châu ngay lập tức phủ quyết, “Không thể nào, ông ta rõ ràng trúng....” Đang nói được một nửa thì đột nhiên im lặng.
Thanh âm Tang Hải Linh lạnh lùng, “Ta tin tưởng ngươi là do tin tưởng Kỳ Lân thế gia, không nghĩ tới ngươi chỉ là đồ ngu ngốc.”
Tình huống gì thế này?
A Bảo hồ nghi nhìn hắn và Trân Châu, không lẽ là mâu thuẫn nội bộ?
Sắc mặt Trân Châu trắng bệch, ánh mắt vốn mang theo hi vọng giờ đã tắt ngỏm, cuối cùng thành ngây dại, tựa như đang nhìn Tang Hải Linh mà cúng tựa như đã hóa thành ngốc luôn rồi.
Tang Hải Linh nói, “Kỳ thật ngay ngày đầu ngươi xuất hiện, ta liền cảm thấy kỳ quái. Tuy rằng ngươi cho ta xem Kỳ Lân giáp nhưng ngươi lại không biết một điều, ta từng là đồng môn với Tả Khả Bi.”
Sắc mặt Trân Châu tứ phân ngũ liệt (như kiểu là biến sắc liên tục á.) hô hấp cũng cứng đờ.
Tang Hải Linh nói, “Ta cũng từng gặp qua Tả Khả Hoan nên ta biết truyền nhân của Kỳ Lân thế gia là ai.”
A Bảo lẩm bẩm nói, “Tả?” Cậu quay đầu nhìn Ấn Huyền, thấy hắn gật đầu, trong lòng lại càng nghi hoặc. Nếu cậu nhớ không lầm thì Tả là họ của Kỳ Lân thế gia. Nghe ý tứ Tang Hải Linh, chẳng lẽ Tả Khả Bi gì đó mới là truyền nhân? Nhưng truyền thống của Kỳ Lân thế gia không phải là chỉ truyền con gái, không truyền con trai, nữ nhân sau này mới là người kéo dài huyết mạch còn nam nhân thì không thể sao? Mà nữ nhân mỗi lần chỉ có thể sinh ra một đứa con gái thôi sao? Nếu Tả Khả Bi mới là truyền nhân chân chính thì Trân Châu là ai? Sao cô ta lại có Kỳ Lân giáp?
Vấn đề cậu thắc mắc thực ra Tang Hải Linh cũng muốn biết. Hắn nhìn Trân Châu trầm mặc lại nói, “Kỳ thật khi ta hỏi vấn đề này, Tả Khả Bi lại không nói gì cả.”
Trân Châu đột nhiên cười lạnh, “Ông ta đương nhiên sẽ không nói. Ở trong mắt ông ta, chúng ta căn bản chỉ là phế phẩm!”
Tang Hải Linh nói, “Ngươi thật là truyền nhân Kỳ Lân thế gia?”
Nộ khí của Trân Châu bạo phát, “Tôi? Vì sao tôi lại không phải? Vì sao? Tôi cũng có Khốn Long giáp và Kỳ Lân giáp mà? Tại sao chứ?”
Tang Hải Linh nhìn thần sắc thống khổ của cô ta, đột ngột dừng lại. Bí sự của gia tộc, bọn họ không nên xem vào cùng không nên biết nhiều.
A Bảo trong lòng thầm muốn rời khỏi nơi máu tanh này, “Sao ông lại tới nhanh vậy?”
A Bảo đảo đảo mắt, “Hỏi xong thì sẽ thả Tào lão tiên sinh sao?”
Vấn đề của Tang Hải Linh có lẽ là hỏi Ấn Huyền, “Xích Huyết bạch cốt Thủy Hoàng kiếm vì sao lại ở trong tay ngươi?”
Ấn Huyền yên lặng không nói.
Tang Hải Linh nói, “Ta đổi câu hỏi khác. Ta chỉ hỏi ngươi, ngươi dùng thủ đoạn ti bỉ để đoạt nó sao?”
Ấn Huyền nói, “Không ăn trộm, không cướp.”
Tang Hải Linh nhìn hắn một lát, “Được rồi, tạm thời không đề cập đến chuyện này. Ta hỏi lại ngươi, người ở Tào thị là ngươi giết sao?”
Ấn Huyền nói, “Không phải.”
Trân Châu nói, “Tôi chưa từng thấy tội phạm giết người không cần chứng cứ mà chịu nhận tội.”
A Bảo nói, “Tôi cũng chưa từng thấy người vô tội nào tự mình nhận tội.”
Trân Châu nói, “Có video.”
A Bảo nói, “Video cái gì? Lúc chúng ta đến thì bọn họ đã chết.”
Trân Châu nói, “Ai tin?”
“Đem sự an toàn của cô ra cược, cô tin không?” A Bảo cười hì hì.
Trân Châu nhìn gương mặt đẹp trai sáng sủa của cậu, đột nhiên thấy dạ dày đau.
Tang Hải Linh không để ý đến bọn họ đang đấu võ mồm, đưa ra câu hỏi thứ ba, “Các ngươi đang làm gì ở đây?”
Vấn đề này vừa phức tạp vừa đơn giản.
A Bảo nói, “Đơn giản mà nói thì chúng tôi chỉ muốn đưa Tào lão tiên sinh trở về.”
Tang Hải Linh không nói, quay đầu bước đi.
A Bảo do dự, đợi Tào Dục và Khâu Cảnh Vân đuổi tới mới phản ứng, chỉ vào Trân Châu, “Vậy còn cô ta?”
Trân Châu tức giân nghiến răng.
Nhưng Tang Hải Linh cũng không rời đi mà ấn mở cửa thang máy sau đó giật mình.
A Bảo đuổi theo vài bước, nhìn vào thang máy. Khâu Cảnh Vân và Tào Dục vẫn đứng ở ngoài. “Tình huống gì đây?”
Khâu Cảnh Vân nói, “Người đi mất rồi.”
Tang Hải Linh đi ra khỏi thang máy, sắc mặt cực kì khó coi.
Tào Dục nhịn xuống lửa giận, “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
A Bảo chỉ vào thang máy, “Không nói cũng biết, vừa nãy ông ta để Tào lão tiên sinh trong thang máy.”
Tang Hải Linh nói, “Ta có đặt chú trận trước cửa thang máy, thang máy không thể nào di chuyển.”
Khâu Cảnh Vân nói, “Nhưng trần thang máy mở ra được.”
Tang Hải Linh lại bước vào thang máy, nhoáng một cái chui lên trần thang máy, nháy mắt đã không thấy tăm hơi.
A Bảo trợn mắt há mồm, “Ông ta cứ như vậy mà...chạy/”
Khâu Cảnh Vân đối với việc của Tào lão tiên sinh không hứng thú, chỉ nhìn trần thang máy lại nhìn Tào Dục, sau đó đi tới đại sảnh.
A Bảo nhìn bộ dáng thất hồn lạc phách của Tào Dục, trấn an nói, “Yên tâm, Tào lão tiên sinh bị bắt lâu như vậy mà không việc gì, chứng tỏ ông ấy có số thiên cát, nhất định sẽ không sao đâu.”
“Hắn đã biết tôi chết, đã không cần cha phải sửa di chúc nữa. Cha tôi giờ cũng chẳng còn giá trị lợi dụng.”
“Tôi nghĩ anh ta hắn là không phát rồ đi?” A Bảo hỏi/