Lời hắn nói khiến mọi người nháy mắt lên tinh thần, nhãn tình đều sáng hết lên. Nhưng câu tiếp theo lại dội một gáo nước lạnh, “Nhưng ta không cam đoan hậu quả.”
A Bảo lại vô cùng lạc quan, “Chính là nếu anh không muốn ra ngoài thì có thể không ra nữa.”
Sắc mặt Tào Cảnh cứng đờ.
Ấn Huyền nói, “Một khi bắt đầu phá trận thì mọi người đều ngồi chung một chiếc thuyền.”
Tào Cảnh trong lòng phỉ nhổ, so với việc ngồi chung một chiếc thuyền thì một người bị bỏ lại mới đáng sợ.
Khâu Cảnh Vân nhìn phù chú từ nãy đến giờ nhưng bất lực, nghe hắn nói vậy, trong lòng có điểm hoài nghi nhưng cũng khâm phục, “Biện pháp gì?”
Ấn Huyền chỉ vào chữ viết trong phù chú, “Đây là chữ viết cổ, là hai.”
Thời đại thay đổi, chữ viết cũng thay đổi theo. Những chữ viết cổ tuy rằng uy lực cường đại nhưng cũng rất phức tạp, nếu dùng sơ sẩy một chút là sẽ bị phản phệ. Cho nên càng về sau, những chữ viết đó sẽ được đơn giản hóa dần dần và cũng cực ít người dùng lại những chữ viết cổ nữa. Khâu Cảnh Vân không biết cũng là lẽ thường tình nên cũng không bận tâm cho lắm, “Hai thì thế nào?”
Ấn Huyền nói, “Vừa nãy ở kết giới, ta nhìn thấy ba.”
Khâu Cảnh Vân tốt xấu gì cũng là một kẻ thông minh, chỉ trong chốc lát đã hiểu ra, “Là tầng của kết giới?”
Ấn Huyền nói, “Lúc đầu ta tưởng trận pháp phát động bằng số nhưng xem ra có lẽ không phải.”
A Bảo nói, “Nếu là hệ số thì ba không phải là sẽ gấp 3 uy lực sao?”
Tứ Hỉ nói, “Đại nhân, ngài hi vọng như thế à?”
A Bảo cắn răng, ấn y vào trong lòng, “Ta chỉ đứng dưới góc nhìn khách quan để bình luận thôi.” Cậu cảm thấy Tứ Hỉ vẫn cứ rướn ra ngoài đành phải bất đắc dĩ nói, “Được rồi, ta sai rồi. Thế đã được chưa?”
A Bảo nói, “Quỷ hồn mà cũng quan tâm đến tóc tai?”
Bọn họ cãi nhau cũng không thể làm giảm đi không khí nghiêm trọng. Việc liên quan đến sinh tử, trên khuôn mặt của mỗi người đều lộ vẻ ngưng trọng.
Khâu Cảnh Vân nói, “Không cam đoan hậu quả tức là phương pháp này không biết có đúng hay không sao?”
Ấn Huyền nói, “Sách cổ có nói qua về kết giới đánh số tầng. Cái này giống như tầng lầu của nhân loại. Sửa lại những số ghi trên phù chú cũng giống như đang đi thang máy nhưng không thể sửa thành 0 vì khi sửa thành 0 thì coi như kết giới không tồn tại.”
Khâu Cảnh Vân nói, “Tương đương với không thể là số 0?”
Ấn Huyền nói, “Ta nghĩ là như vậy.”
Khâu Cảnh Vân nói, “Ý ngài là kết giới sẽ biến mất? Nhưng nếu đơn giản như vậy thì sao thần thú không thử?”
“Bởi vì nó là thần thú.” Ấn Huyền nói, “Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ lạc quan nhất thôi.”
Khâu Cảnh Vân nói, “Nếu không phải thì sao?”
Ấn Huyền nói, “Nếu số 0 không nằm ở trong phạm vi kết giới thì.....”
Sắc mặt Khâu Cảnh Vân trắng nhợt, “Một khi thay đổi sẽ phát động trận pháp.”
Ấn Huyền cam chịu.
Khâu Cảnh Vân nhìn những người khác, phát hiện nơi này ngoại trừ Ấn Huyền thì chỉ có Trân Châu và San Hô là có đạo hạnh cao hơn hết.
Trân Châu thấy hắn nhìn sang, mắt hơi lóe lóe. Đây thực sự là một tình thế khó xử. Tuy rằng trừ biện pháp này thì không còn biện pháp nào khác nhưng hiện tại, trận pháp còn chưa khởi động, bọn họ vẫn còn an toàn. Nhưng mà là con người, ai chẳng muốn an toàn, dù cho sự an toàn này chỉ là trong chốc lát.
San Hô ngược lại suy nghĩ lạc quan hơn nhiều, “So với chết đói thì tốt hơn nhiều, không phải sao?”
Khâu Cảnh Vân hít một hơi sâu, “Tôi nghĩ chúng ta nên thử một lần.”
A Bảo giơ tay, “Tôi nghe tổ sư gia.”
Tứ Hỉ lại thò đầu ra, “Tôi nghe theo đại nhân.”
Kì thúc gật đầu, “Tôi tin tưởng Ấn Huyền tiền bối.”
Bọn họ đều ủng hộ, Tào Cảnh đương nhiên không thể không nói, cho dù là tù binh không có quyền quyết định nhưng hắn vẫn gật đầu tượng trưng, “Tôi nghĩ nên thử.”
Tào Dục không nói, chui vào tay áo Ấn Huyền.
Ấn Huyền liếc nhìn bọn họ, chậm rì rì nói, “Nhưng là số 0 viết theo chữ viết cổ, ta chỉ xem qua một lần, không chắc là có thể đúng.”
“.....”
Tất cả mọi người chưa bao giờ có biểu cảm đồng nhất như vậy.
Tào Cảnh rất muốn gào lên mấy tiếng để thể hiện sự buồn vực của mình nhưng nghĩ đến tình cảnh hiện tại, hắn đành phải nhịn xuống.
A Bảo là người đầu tiên phục hồi tinh thần vì ánh mắt Ấn Huyền vẫn nhìn chằm chằm cậu. Rõ ràng là đồng tử tối đen như mực nhưng lại khiến cậu nghĩ tới dạ minh châu, ánh sáng ôn nhuận lưu chuyển trong ánh mắt lúc đó thực ôn nhu.
Cảm giác nguy hiểm đột nhiên nảy lên vài cái khiến tim cậu đập mạnh, môi run run, “Tổ sư gia.”
Ấn Huyền đột nhiên cười rộ lên.
Trong ấn tượng của cậu thì tổ sư gia không phải là một người thích cười, mà có cười thì hầu hết đều là cười nhạt khinh bỉ, không giống như lúc này, là cười vui vẻ. Tuy A Bảo không hiểu trong cái tình huống này thì có gì đáng cười nhưng tổ sư gia là người phi thường, hắn nhất định có lý do riêng!
“Lại đây.” Ấn Huyền vươn tay ra.
A Bảo không nói hai lời đưa tay nắm lấy.
Ấn Huyền vỗ vỗ đầu cậu, “Bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày học mười giờ đồng hồ.”
A Bảo, “.....” Lúc này còn nhớ đến học, quả nhiên là người phi thường. Có điều hình như là mọi người chỉ đi làm có tám tiếng một ngày thôi nhỉ.
“Trong lúc học, Tam Nguyên, Tứ Hỉ, Đồng Hoa Thuận đưa ta.”
“.....” Tổ sư gia thực quan tâm nhưng cậu muốn tự mình giữ quỷ sử a.
“Trước khi ngủ sẽ kiểm tra, không qua sẽ phạt.”
“....” Nếu đây không phải là cách xử phạt đánh vào thể xác thì còn cái gì mới gọi là xử phạt thể xác a?!
“Tạm thời sẽ không có giờ nghỉ ngơi.”
“.....” Thôi coi như xong.
Ấn Huyền nói, “Được không?”
A Bảo đang tính xem nếu mình nói không thì chuyện gì sẽ xảy ra.
Ấn Huyền nhìn cậu, ánh mắt cực kỳ chấp nhất.
A Bảo nhìn đôi mắt kia, vô cùng nghẹn khuất hộc ra một tiếng, “Vâng....”
Ấn Huyền quay đầu, chậm rãi giơ bút lên.
A Bảo cúi đầu. Lúc này cậu vẫn cầm tay hắn nhưng lại không nhịn được tiến lên ôm lấy eo hắn.
Nhất thời xung quanh im lặng.
Những người khác tựa như ngừng hô hấp.
“Ngày mai con sẽ cố gắng học tập.” A Bảo cố ý nhấn vào hai chữ “ngày mai.”
Ấn Huyền buông tay, chậm rãi viết.
Bốn phía đột nhiên lay động kịch liệt.
Những phù chú giống như những bức tường lúc trước, nhanh chóng bị phá thành những mảnh nhỏ, từng lớp từng lớp sụp đổ.
Sau khi những phù chú biến mất, bóng đêm trở thành hư không. CHỉ trong nháy mắt, bọn họ đã thoát ra khỏi trận pháp, xuất hiện ở nơi đại sảnh. Đại sảnh rất rộng nhưng chỉ có một chiếc đèn, phía trước tối mù mịt nhìn không rõ ràng lắm. Nhưng cảnh sắc như vậy đối với một người vừa trải qua cửu tử nhất sinh thì quả là thiên đường.
“Thành công?” Trân Châu và San Hô nắm tay nhau không dám tin.
Khâu Cảnh Vân nói, “Đây là chỗ nào vậy?”
San Hô nói, “Đây là tầng 12. Là tầng 12 thực sự.”
Tầng 12 thật, không phải ảo cảnh.
Trân Chân nỉ non, “Không nghĩ tới Khốn thú trận lại bị phá đơn giản như vậy.”
A Bảo kích động ôm chặt lấy eo Ấn Huyền, dùng sức cọ cọ mặt vào lưng hắn, “Tổ sư gia, chúng ta ra ngoài rồi!”
Trong khi mọi người đang vui mừng khôn xiết thì sắc mặt Ấn Huyền lại âm trầm, “Không phải ta.”
“A?”
Ấn Huyền nói, “Người phá trận, không phải ta.” Bút của hắn căn bản còn chưa kịp hạ xuống.
Rầm.
Một cỗ thi thể được ném tới, lăn mấy vòng rồi dừng ngay bên chân Khâu Cảnh Vân.
Khâu Cảnh Vân giật mình, “Điêu Sơn Hỏa?”
San Hô hú lên một tiếng, bổ nhào về phía thi thể, hai tay run rẩy xoa mặt hắn.
Điêu Sơn Hỏa lộ ra khuôn mặt thật đầy những vết rạch chằng chịt khiến người ta mao cốt tủng thiên.
Trân Châu đứng ở phía sau cô ả, ánh mắt hiện lên một vệt vui sướng nhưng nhanh chóng biến mất.
Kì thúc nhìn vẻ mặt trắng xanh của Khâu Cảnh Vân, nghi hoặc, “Sao thế? Khó chịu ở đâu à?”
Khâu Cảnh Vân cười khổ, “Tôi chỉ nghĩ đến người giết Điêu Sơn Hỏa.”
“Là ai?” San Hô đột nhiên ngẩng đầu.
Khâu Cảnh Vân thở dài.
“Ngươi muốn báo thù bản tôn sao?” Cho dù chỉ nghe lời nói cũng thấy chủ nhân của giọng nói cực kì ngạo mạn.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về nơi tối mịt phía trước.
Ở đó, không biết từ bao giờ có một người ngồi trên ghế, ánh mắt không kiêng nể gì đánh giá từng người.