Thanh âm ù ù truyền đến bên tai, tàu hỏa chậm rãi vào bến.
Nhưng so với việc hằng ngày đều có thể thấy tàu hỏa thì bạch phát (tóc trắng) mĩ nam đang xếp hàng hiển nhiên là hấp dẫn nhiều lực chú ý hơn. Trường bào trắng, mái tóc dài cũng trắng như tuyết, khí chất thanh lãnh, khuôn mặt tuấn tú tựa như một bức tranh, cho dù là ở một nơi hiện đại vẫn không làm mất đi hình tượng soái ca cổ đại.
Hai cô nhóc xếp hàng phía sau hắn nhịn không được hỏi, “Anh có phải là coser không?”
Soái ca tóc bạc còn chưa kịp trả lời thì người phía trước hắn thò đầu ra cười nói, “Ha ha, đúng vậy.”
Cô nhóc lại hỏi, “Hai người đi cùng nhau sao? Hai người đang cos vai nào vậy?”
“Ách...” Người trẻ tuổi do dự một lát rồi cười gượng, “Ngài ấy diễn ma tóc trắng.”
Cô nhóc không cần nghĩ ngợi nói luôn, “Vậy thì anh diễn người đưa vong linh?”
Tàu hỏa dừng lại, bắt đầu soát vé.
Người trẻ tuổi nhanh chân chạy vào chiếm lấy vị trí ngồi.
Soái ca tóc bạc đương nhiên là Ấn Huyền, người trẻ tuổi đương nhiên là A Bảo.
Bọn họ mua vé giường nằm, tổng cộng là bốn vé tạo thành một phòng nhỏ, đóng cửa lại là một gian phòng thanh tĩnh.
Nhưng mà sắc mặt A Bảo không được tốt. Cậu dí mặt vào cửa sổ, nhìn ra phong cảnh bên ngoài, “Từ sau khi trở về từ thôn Nguyệt Quang con đã thề là sẽ không bao giờ đến nơi có núi nữa!”
Tứ Hỉ ló ra từ tay áo Ấn Huyền, “Đại nhân thề khi nào vậy? Sao em không nghe thấy?”
“Trong lòng.” A Bảo nói, “Loại chuyện này chẳng lẽ còn gióng trống khua chiêng cho cả thiên hạ biết sao?”
Tứ Hỉ nói, “Nhưng đây là thiệp mời nha.”
A Bảo tội nghiệp nhìn Ấn Huyền, chỉ thiếu mỗi hai hàng lệ dài chảy xuống, “Chúng ta không đi được không?”
Ấn Huyền nói, “Không thể không đi.”
A Bảo khoa trương vung tay lên, “Đây gọi là ‘Vô sự hiến ân cần phi gian tức đạo’* ‘Không có bữa ăn nào cho không trong thiên hạ’* Hồng Môn Yến* thiếu chút nữa tiêu diệt triều Hán, tổ sư gia nên cân nhắc a!”
(*Mấy cái thành ngữ này chỉ những việc tốt xảy ra là có mục đích xấu phía sau.)
ẤN Huyền nói, “Không có triều Hán thì sẽ có triều đại khác.”
A Bảo nói, “Nhưng Hoảng đế cũng thay đổi a. Nếu Hạng Vũ làm vua, ông ta rất thích chim, nói không chừng còn đặt tên là Điểu triều (triều đại chim) biến chúng ta thành điểu nhân (người chim). Ngài xem, hậu quả rất nghiêm trọng a!”
Ấn Huyền nói, “Hôm qua chúng ta cũng nói đoạn đối thoại này.”
A Bảo thở dài, “Con chỉ muốn xem tố sư gia buổi tối vào tổ sư gia buổi sáng có khác nhau không thôi.”
“Có.” Ấn Huyền lấy từ trong tay áo ra một quyển sách ném cho cậu, “Buổi tối ta cho cậu ngủ còn sáng thì phải học.”
Vẻ mặt A Bảo đau khổ, “Có pháp thuật nào không có nhiều phù chú không?”
Ấn Huyền nói, “Có.”
Ánh mắt A Bảo sáng lên.
“Ngự kiếm thuật.”
Nghe tên thôi đã thấy uy phong rồi. Đôi mắt A Bảo sáng lập lòe như hai bóng đèn.
“Tìm người của Quỷ Thuật tông để học.”
“....Tổ sư gia, không nghĩ tới ngài cũng biết nói đùa.”
“Bọn họ hẳn là đang ở thụ yêu.”
A Bảo nghĩ đến Tang Hải Linh, lập tức nắm lấy tay Ấn Huyền, “Trong lòng con Quỷ Thuật tông thực sự đứng đầu tam tông, có một không hai.”
Ấn Huyền nhìn bàn tay đang nắm lấy tay mình, lâm vào trầm tư.
A Bảo chột dạ định rút tay ra thì nghe Ấn Huyền nói, “ Thiên Đạo tông mới thực sự đứng đầu tam tông.”
A Bảo sửng sốt, “Thực sự nổi tiếng sao?”
Ấn Huyền lại rút thêm một quyển sách nữa ra đưa cậu, “Trừ bỏ những kiến thực đời sống thì cậu cũng phải biết thêm về các tông phái.”
“.....” A Bảo ôm bụng, “Con đói.”
Ấn Huyền lại lôi ra thêm một quyển sách nữa.
A Bảo trợn mắt há mồm, “Tổ sư gia, ngài sẽ không bắt con học thuộc cả thực đơn chứ?”
“Không, đây là sổ tay giảm béo.”
“....”
Tàu hỏa trèo đèo lội suối, nháy mắt đã được hai ngày. Khí sắc A Bảo càng lúc càng tốt nhưng tinh thần lại ngày càng uể oải, suốt ngảy ngủ gà ngủ gật. Nằm dài trên xe hai ngày, hai ý kiến đi và không đi vẫn đấu tranh đến cùng, thậm chí hết đấu trí còn chuyển sang đấu dũng. A Bảo dùng ba mươi sáu kế Tôn Tử lại bị Ấn Huyền ép học đến phát sợ.
Tóm lại, khi tàu hỏa đến trạm, thân thể A Bảo nhẹ như chim yến – À, đương nhiên cả thân thể lẫn thân thủ.
Xuống tàu, A Bảo lôi bản đồ trong ba lô ra, “Hiện tại chúng ta có phải đến bến xe phía Tây không a?
“Là bến xe phía Đông.” Tứ Hỉ không dám gật đầu loạn, “Đại nhân, cho dù có cố thì cũng không kéo dài thêm được bao nhiêu thời gian đâu.”
A Bảo nói, “Ta không kéo dài thời gian.”
Tứ Hỉ nói, “Không phải sao?”
“Cái này gọi là giãy dụa trong vô vọng.” Tào Dục chui từ trong tay áo ra, sửa sang lại quần áo lại nhìn bốn phía không có ai sau đó hóa thực thể.
A Bảo nói, “Rõ như ban ngày, anh muốn làm gì?”
Tào Dục mỉm cười, quay đầu bước ra khỏi trạm tàu hỏa.
A Bảo nói, “Anh ta không biết là ra ngoài phải soát vé sao?”
Lỗ tai Tào Dục tựa như có ở sau lưng, nghe A Bảo nói vậy liền rút ra một chiếc vé giơ giơ lên.
Tứ Hỉ nói, “Đại nhân, chúng ta mua bốn vé.”
“Cảm ơn đã nhắc nhở.” A Bảo cắn răng nói, “Anh ta còn không quan tâm đến Tam Nguyên. Tốt quá ha!”
Tứ Hỉ nói, “Vừa rồi bọn họ ở trong cùng một tay áo của tổ sư gia.”
A Bảo, “...”
Ra khỏi nhà ga, thứ đầu tiên đập vào mắt A Bảo là một chiếc xe Jeep đỗ ngay bên đường, Tào Dục đang đứng bên cạnh chỉ huy.
A Bảo rớt vài vạch hắc tuyến. Từ lúc bọn họ ra khỏi nhà ga có đến bảy tám người đến gần Tào Dục, có nam có nữ, có già có trẻ. A Bảo nhấc tay Ấn Huyền lên, nói vào trong tay áo, “Vừa rồi có đến bảy tám mĩ nhân bám theo Tào Dục a.”
Tào Dục bất đắc dĩ, “Họ chỉ muốn giới thiệu xe.”
A Bảo nói, “Xe của anh không nổ lốp không hỏng hóc, bọn họ tiếp thị cái gì chứ?”
Tào Dục nghẹn lời.
A Bảo thêm mắm dặm muối, “Khi nói chuyện đứng khá gần nhau.”
Tào Dục cắn răng, “Chỉ có hai người là nữ, hơn nữa một người đã năm sáu mươi tuổi rồi.”
A Bảo nói, “Nghe thấy chưa? Anh ta coi trọng người còn lại.”
Tào Dục cấm khẩu, xoay người lên xe.
A Bảo nhìn Ấn Huyền, đắc ý cười.
Ấn Huyền nói, “Thông minh lắm.”
A Bảo nói, “Đương nhiên.”
“Thế thì học thêm mười trang nữa chắc không thành vấn đề.”
“....”
Xe kia là do Tào Dục đã mua từ trước, sau khi lên xe, hắn theo địa chỉ trên thiệp mời đi ra khỏi trung tâm thành phố. Càng về sau đường càng hẹp, sắc trời cũng càng ngày càng tối.
A Bảo tựa hồ rất trầm tĩnh, yên lặng đọc sách, thậm chí còn không hề nháo loạn. Đã ba giờ trôi qua nhưng cậu vẫn cố gắng đọc sách.
Rốt cuộc đến Tào Dục cũng phải giật mình, “Đây là vật cực tất phản?”
A Bảo ôm sách, nhìn cảnh sắc bên ngoài thở dài, “Tôi không thể cứ núp sau tổ sư gia.”
Ánh mắt Ấn Huyền nhìn chằm chằm sơn đạo phía trước, chậm rãi nói, “Lần này sẽ không.”
A Bảo cảm động nói, “Tổ sư gia, ngài thực sự tin tưởng con.”
Ấn Huyền nói, “Chúng ta không đi cùng nhau.”
“A?” A Bảo giật mình.
Ấn Huyền nói, “Dừng xe.”
Tào Dục lập tức dừng xe lại.
Ấn Huyền mở cửa xe đi ra.
A Bảo không đợi hắn đóng cửa xe đã chui ngay ra ngoài, dùng sức kéo tay áo hắn, tràn đầy khí thế chất vấn, “Tổ sư gia, ngài muốn đi một mình?”
Ấn Huyền nói, “Đúng.”
Trong lòng A Bảo đột nhiên cảm thấy trống rỗng, không lạnh mà tay vẫn run lên, nắm chặt lấy tay hắn, “Nghe con nói đã. Về sau con nhất định sẽ nghe ngài, chăm chỉ học tập, mỗi ngày tích lũy kiến thức. Không phải sao? Mấy ngày nay con đều nghe theo ngài mà. Con không phải không muốn học mà chỉ là không nhớ được thôi. Con không biết vì sao những thứ này rất quen thuộc nhưng lại không nhớ được, nhất định là do phương pháp học tập của con không đúng. Con nhất định sẽ tìm phương pháp học tập khác tốt hơn mà. Tổ sư gia, xin người đừng bỏ con lại a!”
Ấn Huyền nói, “Cậu nói xong chưa?”
“Nếu ngài đáp ứng thì con lập tức câm miệng nhưng nếu ngài nói không thì con sẽ tiếp tục.”
“Đại hội lần này chắc chắn là nhằm vào ta.”
A Bảo nói, “Cũng không phải là lần đầu. Dù ngài không quen thì con cũng đã quen rồi.”