Nửa đêm, Cao Thụy Thành nằm trên giường, vẫn khó đi vào giấc ngủ. Cậu nghe thấy ở phòng bên kia, Lục Chùy Tử đang trở mình, liền khẽ hỏi: “Chùy Tử ca vẫn chưa ngủ à?”
“Ừm.”
“Huynh sang đây với ta, ngủ cùng nhau đi.”
“Ở, ở nhà, không hay lắm thì phải.” Trong bóng tối, Lục Chùy Tử không nhịn được đỏ mặt.
Cao Thụy Thành cũng cười: “Ta muốn nói chuyện với huynh một lúc, dù sao cũng đang mất ngủ.”
Sau một hồi âm thanh sột soạt, Lục Chùy Tử chui vào chăn Cao Thụy Thành. Trên người Lục Chùy Tử không nặng mùi mồ hôi, vì Cao Thụy Thành thích sạch sẽ, mùa đông hay mùa hè đều thường xuyên tắm giặt, nên Lục Chùy Tử cũng hình thành nên thói quen giữ vệ sinh, luôn giữ mình sạch sẽ gọn gàng. Hắn cảm nhận được nhiệt độ từ người Cao Thụy Thành truyền sang, mặt đã như phát sốt, cứng ngắc không dám động đậy. Cao Thụy Thành xoay người lại, thân thiết khoác tay lên người Lục Chùy Tử, nói với hắn: “Ta cảm thấy như đang nằm mơ vậy. Chỉ là, Chùy Tử ca, bây giờ ta chưa làm chủ được gì cả, ở nhà huynh vẫn phải chịu ấm ức rồi.”
“Không ấm ức, sao lại ấm ức chứ!”
Cao Thụy Thành nheo mắt cười nói: “Ta biết huynh không để ý mấy chuyện này. Nhưng chỉ hai tháng nữa thôi, đợi sang năm, ta lên kinh thi Hội. Ở bên ngoài, trước mặt người khác huynh không được gọi ta là thiếu gia nữa, hãy nói chúng ta là huynh đệ không cùng họ.”
“Vậy thì, ta sẽ không tiện hầu hạ ngươi mà?” Lục Chùy Tử quan tâm nhất vẫn là chuyện này.
Cao Thụy Thành đang nghĩ hay là thuê một trưởng tùy gì đó. Lục Chùy Tử phát hiện ra ý định của cậu, liền khuyên: “A Mao, để người khác chăm sóc ngươi ta cũng không yên tâm, ở bên ngoài ta cứ gọi ngươi là thiếu gia đi. Ta, ta hiểu là người muốn đối tốt với ta, nhưng ta cũng muốn chăm sóc cho ngươi.” Lục Chùy Tử cảm thấy lòng mình vô cùng ấm áp, hắn vốn dĩ không ngờ sẽ có một ngày mình được đáp lại, huống chi Cao Thụy Thành còn coi trọng hắn như vậy, đời này với hắn vậy là đủ.
Còn về chuyện xưng hô, Lục Chùy Tử cảm thấy mình được hầu hạ Cao Thụy Thành đã là phúc kiếp trước tu được, sao có thể ảo tưởng mình và Cao Thụy Thành ngang vai phải vế, dù thế nào cũng không chịu đổi lại. Cao Thụy Thành thấy hắn cương quyết như vậy, đành phải đồng ý, bất lực nói: “Chùy Tử ca luôn như vậy, nhưng huynh phải nhớ rõ trong lòng, ta không coi huynh là hạ nhân. Sau này nhất định chúng ta sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn, Chùy Tử ca, huynh phải chuẩn bị cho tốt.”
Nhất thời Lục Chùy Tử cũng rơi vào trầm tư. Sau đó, hắn đỏ mặt, khẽ nói với Cao Thụy Thành: “Ta hiểu rồi… cho dù gặp phải chuyện gì ta cũng không sợ, chỉ cần, chỉ cần ngươi cho ta ở bên ngươi là được.”
“Chùy Tử ca, giờ ta mới phát hiện huynh cũng dẻo miệng lắm!” Đột nhiên Cao Thụy Thành cảm thấy rất hả hê. Vẻ mặt nghiêm túc bày tỏ của Chùy Tử ca, quả thực khiến người ta không nhịn được muốn trêu chọc.
Quả nhiên, nghe Cao Thụy Thành chọc ghẹo, Lục Chùy Tử nháy mắt như bị núi lửa nuốt sống, mặt mũi tay chân đều nóng phừng phừng, lúng ta lúng túng thanh minh: “Ta chỉ, chỉ là nói thật lòng, không phải dẻo, dẻo miệng mà…” Nhưng hắn càng giải thích Cao Thụy Thành càng buồn cười, vùi đầu vào ngực Lục Chùy Tử cười rúc rích.
Lục Chùy Tử không biết nên làm thế nào. Cao Thụy Thành chống người dậy, mượn ánh trăng xuyên qua cửa sổ, nhìn Lục Chùy Tử chăm chú. Lục Chùy Tư ngơ ngác nhìn lại cậu, Cao Thụy Thành mỉm cười, cúi đầu hôn lên má Lục Chùy Tử.
“Chúc ngủ ngon, Chùy Tử ca.”
Cao Thụy Thành rất vui vì quyết định của mình.
Hôm sau, khi Cao Thụy Thành thức giấc trong ổ chăn ấm áp, Lục Chùy Tử đã dậy từ lâu, không biết đi làm gì, Cao Thụy Thành vươn vai, thong thả mặc quần áo đi tất, ra sân. Mặt trời bên ngoài lên đúng độ, trong sân rất ấm áp, Cao Thụy Thành đón lấy ánh nắng, bỗng trông thấy Lục Chùy Tử đang gánh nước xuống bếp. Cậu vừa cười vừa nói: “Hôm nay dậy muộn, chắc cả nhà ăn cơm cả rồi nhỉ.”
“Nhà bếp để phần cơm cho ngươi, thấy ngươi ngủ ngon, chú thím không muốn gọi ngươi dậy. Đợt một lát, ta đưa nước xuống bếp rồi bê nước tới cho ngươi rửa mặt.” Lúc nói chuyện Lục Chùy Tử hơi thở gấp, nhìn Cao Thụy Thành, mặc dù đã cố gắng che giấu, nhưng vẻ mặt vẫn không kìm được niềm vui sướng.
Cao Thụy Thành gật đầu, tập thể dục một chút trong sân. Lát sau, Lục Chùy Tử xách nước nóng tới, Cao Thụy Thành rửa mặt xong, rồi ăn sáng ngay trong phòng mình. Ăn hai cái bánh bột mì, uống một bát trà dầu, Cao Thụy Thành đã no căng. Buông đũa, cậu nói với Lục Chùy Tử: “Chùy Tử ca lát nữa có phải ra đồng không?”
Lục Chùy Tử vừa thu dọn chén đũa vừa đáp: “Chú nói có mấy cái ống nước bị tắc, bọn họ đều qua đó rồi, ta rửa bát xong cũng phải đi giúp một tay. Ngươi có việc gì?”
“Không có gì. Không phải huynh nói với mẹ hôm nay tiện đường ghé qua thăm nhà sao, hôm qua ta thấy đôi giày bà ấy đi đã cũ lắm rồi, định đến nhà mấy đại nương chuyên thêu thùa may vá ở gần đây xem có đôi nào tốt, mua cho mẹ huynh một đôi.”
Lục Chùy Tử cũng không để ý hôm qua mẹ mình đi cái gì dưới chân, lúc này hơi ngượng ngùng, nói: “Lúc khác ta đi mua, ngươi ở nhà đọc sách đi, không phải lo lắng.”
“Huynh mua thì làm sao coi là tấm lòng của ta được.” Cao Thụy Thành mỉm cười, “Cũng có phải thứ gì quý giá đâu, huynh đi làm việc đi, ta ra ngoài đi dạo, tiện đường mua cho.” Trước đây Cao Thụy Thành cũng hay tặng vải vóc bánh kẹo cho lâm đại nương. Cao Thụy Thành đối xử với mẹ mình tốt như vậy, Lục Chùy Tử rất vui, không tiếp tục từ chối nữa.
Đợi Lục Chùy Tử dọn dẹp xong các thứ rồi đi làm việc, Cao Thụy Thành đọc sách một lúc, liền đến chỗ ông bà nội, sau đó sang phòng Cao Ân Thành chọc cháu trai đáng yêu một lúc. Thấy cũng không còn sớm, cậu mới mang theo một ít bạc, đến nhà Hoa đại nương cách nhà không xa. Hoa đại nương thường may vá cho người khác, làm cả giày cả áo bông. Ở quê không có nơi chuyên bán giày, thường là phụ nữ trong nhà tự làm, tất nhiên cũng có người không giỏi thêu thùa, hoặc là lười làm, thì sẽ tìm người khác làm. Cũng không nhất định phải trả công, trao đổi bằng thứ gì đó cũng được.
Giày nữ Hoa đại nương làm sẵn có ba bốn đôi, đều rất khéo léo, mặc dù có người đặt hàng rồi, nhưng không chống đỡ được miệng lưỡi Cao Thụy Thành, cậu nói mấy câu đã làm đại nương vui vẻ cười hà hà, liền hào phòng bán cho Cao Thụy Thành. Cao Thụy Thành chọn hai đôi, chỉ mất có bốn mươi đồng.
Cậu đến nhà Lục Chùy Tử đưa giày cho mẹ Lục Chùy Tử. Lâm đại nương hết sức ái ngại, từ chối mấy lần mới nhận. Vì chữ giày (hài) đồng âm với chữ tà (tà ác), vì vậy quy tắc ở đây là không được tặng giày cho người khác, Lâm đại nương liền dúi hai phên đồng cho Cao Thụy Thành, giả vờ là mua.
Không lâu sau, Lục Chùy Tử cũng vội vàng chạy tới. Vừa thấy con trai về, Lâm đại nương lại giống như trước, khen Cao Thụy Thành lên tận mây xanh trước mặt Lục Chùy Tử, nói thiếu gia nhân hậu thế này tưởng tìm mà dễ, đây là phúc đức mấy đời, bảo Lục Chùy Tử phải cố gắng làm việc cho Cao gia.
Khi rời khỏi nhà Lục Chùy Tử, Cao Thụy Thành cười mãi không ngừng, nói: “Lần nào đại nương cũng khen ta như vậy, làm ta cũng hoài nghi cái người cao thượng đó liệu có phải mình không, rõ ràng là Quan âm bồ tát mà!”
“Ngươi vốn đã giỏi giang, lại có tài, phẩm chất tốt, những người khác trong thôn cũng khen ngươi suốt ngày, ai cũng ngưỡng mộ chú thím sinh được một đứa con trai tốt như ngươi.”
“Ai chà, Chùy Tử ca cũng khen ta như vậy, ta sẽ ngượng đó.” Cao Thụy Thành híp mắt cười, cố ý ra vẻ xấu hổ. Cao Thụy Thành chọc ghẹo như vậy Lục Chùy Tử không ứng phó được, chỉ biết đỏ mặt giả vờ điềm tĩnh, nhưng trong lòng đang nhảy nhót loạn xạ.
Cuộc sống ở thôn chính là như vậy, rất nhàn hạ. Mười ngày sau, đã đến cuối tháng mười. Sáng sớm, Cao Thụy Thành bảo Lục Chùy Tử thu dọn đồ đạc, rồi xuất phát đến Thanh Vân Quan du ngoạn. Lục Chùy Tử biết Cao Thụy Thành không tin quỷ thần, vì vậy không hiểu sao bỗng nhiên Cao Thụy Thành muốn đi đạo quán. Theo lời dặn dò của Cao Thụy Thành, hắn mang theo lô hương nhỏ và mấy miếng bánh thơm, lại bọc một chút bánh ngọt, những thứ vụn vặt khác cho chung vào một bọc vải nhỏ.
Đến Thanh Vân Quan, Cao Thụy Thành quyên một ít tiền nhang đèn, rồi dẫn theo Lục Chùy Tử, hai người đi dạo một lúc. Giờ chưa phải dịp lễ tết, nên trong đạo quán không có nhiều khách hành hương, cây bách thẳng đuột bên đường mòn làm bằng đá xanh có vẻ vô cùng tĩnh lặng. Cao Thụy Thành tỉ mỉ thưởng thức đền đài và văn bia bích họa trong đạo quán, thu hoạch khá phong phú.
Cuối cùng, cậu dẫn Lục Chùy Tử dừng lại ở một khu đất trống. Bốn phía đều là cây xanh che trời, Cao Thụy Thành bảo Lục Chùy Tử đặt lô hương lên một tảng đá, đốt hương, rồi hỏi Lục Chùy Tử: “Chùy Tử ca, huynh biết hôm nay ngày mấy không?”
“Hả?” Lục Chùy Tử không khỏi rơi vào trầm tư, “Lẽ nào là ngày sinh của Ngọc Hoàng đại đế?”
Cao Thụy Thành bật cười ha ha: “Chùy Tử ca muốn làm Ngọc Hoàng đại đế sao? Hôm nay là sinh nhật huynh đó.”
Lục Chùy Tử hết sức xấu hổ: “Bỗng chốc quên mất…”
“Qua hôm nay Chùy Tử ca tròn hai mươi, làm lễ gia quan (lễ đội mũ) thì không thích hợp lắm, ta nghĩ thôi thì cùng huynh trải qua sinh nhật một cách lặng lẽ ở đây đi. Hơi đơn sơ, lát nữa ra khỏi đạo quán thì chúng ta đi ăn thứ gì đó thật ngon sau.”
Lục Chùy Tử không biết nói gì cho phải, nhìn Cao Thụy Thành, xấu hổ nói: “Thế này là tốt lắm rồi, thực ra làm hay không làm không quan trọng.”
Nơi này không thịnh hành việc tổ chức sinh nhật cho trẻ con và thanh niên, ngay cả Cao Thụy Thành, đến sinh nhật cũng chỉ ăn bát mì trường thọ, hai quả trứng luộc, người nhà tùy ý tặng mấy thứ đồ chơi, vậy là xong. Cao Thụy Thành cũng không có sở thích tổ chức lễ tết hay kỉ niệm các thứ, liền cười nói: “Dù sao cũng tròn hai mươi rồi, phải cầu may chứ. Để ta lấy cho huynh một cái tên tự, sau này ra ngoài, trước mặt người khác không xưng là Lục Chùy Tử nữa.”
Nhắc đến chuyện này, Lục Chùy Tử hết sức mong đợi: “Vậy thì là gì?”
Cao Thụy Thành móc một cuộn giấy buộc dây trong bao quần áo, đây là thứ cậu tự bỏ vào trong lúc sắp xếp đồ đạc, Lục Chùy Tử không biết bên trên viết gì. Cao Thụy Thành đưa cuộn giấy cho Lục Chùy Tử, cười nói: “Huynh tự xem đi.”
Lục Chùy Tử tháo dây, mở ra xem, liền nhìn thấy một bức vẽ cây bách trên núi đá, trên khoảng trắng còn đề thơ: Thân dài vươn thẳng, chằng nhiễm màu đào. Nằm sương khô gốc, lá xanh vẫn còn. “Ngươi vẽ bức này khi nào? Vậy mà ta lại không biết?” Lục Chùy Tử kinh ngạc.
“Nhân lúc huynh ra ngoài làm việc vẽ trộm, sau đó kẹp trong bình hoa, xen lẫn với các bức vẽ trước đây, nên huynh không phát hiện ra.” Cao Thụy Thành hơi đắc ý.
Nhìn bức tranh, Lục Chùy Từ không kìm được vui sướng, lại hỏi: “Tên tự của ta liên quan gì tới bức tranh này? Trong tranh có núi có cây tùng… thơ viết về cây tùng… có liên quan đến cây tùng sao?”
“Thông minh lắm.” Cao Thụy Thành cười híp mắt khen, “Thanh Bách, Lục Thanh Bách. Khi ta định lấy tên tự cho huynh, bỗng nhìn thấy mấy cây bách lâu lăm bên cạnh từ đường, cảm thấy rất thích, nên nghĩ ra cái tên này, thế nào?”
“Ta cũng thích, hay, hay lắm.” Lục Chùy Tử vui không kể xiết, mắt cũng đầy ý cười, nhìn Cao Thụy Thành, “Thực ra ta cũng muốn xin ngươi lấy tên tự cho ta. Đại ca và mẹ bận rộn nhiều việc, cũng không nhớ ra chuyện này. Về sau ta đi theo ngươi ra ngoài, nếu vẫn dùng tên mụ, thì thật bất nhã.”
Cao Thụy Thành sờ cằm, ra vẻ sầu não: “Nhưng ta thích gọi huynh là Chùy Tử ca, huynh không thích ta gọi như vậy sao?”
“Không phải, không có mà.” Lục Chùy Tử cuống quýt, tưởng mình làm Cao Thụy Thành buồn, vội vàng giải thích: “Ngươi gọi ta là gì cũng được! Ở nhà gọi ta thế nào cũng không sao, ta chỉ sợ ở bên ngoài sẽ làm ngươi mất mặt.”
“Mất mặt gì chứ, đến Hoàng đế còn có nhũ danh nữa là.” Cao Thụy Thành cười nói, “Ta vẫn thấy gọi Chùy Tử ca thân thiết hơn.”
Lục Chùy Tử đỏ mặt: “Ừm, theo ý ngươi.”
Lấy được tên tự coi như đã hoàn thành một việc trọng đại, hai người họ sóng vai ngồi trên tảng đá ăn bánh ngọt, Lục Chùy Tử muốn nhanh chóng trở về. Trong đạo quán hơi lạnh lẽo, Lục Chùy Tử sợ Cao Thụy Thành nhiễm lạnh, liên tục giục Cao Thụy Thành đi.
Ra ngoài, Cao Thụy Thành cũng không vội về nhà ngay, còn muốn dẫn Lục Chùy Tử đi ăn tiệm. Lục Chùy Tử liền nói ăn no bánh ngọt rồi, ăn gì bên ngoài nữa, thà rằng tối về nhà lại ăn. Nhưng Cao Thụy Thành kiên quyết, nói sinh nhật kia mà, sao có thể không ăn mấy món dành riêng cho dịp này, liền đi vào quán gọi một phần mì trường thọ, một phần bánh mật, một chén bánh chẻo thịt dê. Trong đó xen lẫn vài món kì quái, rốt cuộc có phải món ăn dành cho sinh nhật hay không, cũng không quan trọng, dù sao Cao Thụy Thành cảm thấy như vậy mới may mắn.
Lục Chùy Tử không cản được, sau khi Cao Thụy Thành ăn no liền đánh chén hết sạch đồ ăn còn thừa. Nếu đã tốn tiền, thì nhất định không thể lãng phí.