Lục Hương Xuyên chợt có cảm nghĩ mình chỉ như cây tầm gửi sống nhờ trên một thân cây lớn, dù có lớn đến đâu, trưởng thành thế nào thì rốt cuộc vẫn sống nhờ vào một sinh vật khác, hoàn toàn không đủ sức nuôi sống mình.
Lão Bá chính là thân cây cổ thụ đã nuôi sống hắn, và hắn tự thấy mình đến lúc ấy vẫn chưa thể thoát ly ra khỏi sự ảnh hưởng của ông.
Bấy giờ Lục Hương Xuyên đã có thể khẳng định trên tấm phản không có cơ quan mà cơ quan nằm ngầm dưới đất.
Có người luân phiên túc trực bên dưới mật đạo, nhận được tin tức của Lão Bá lập tức phát động cơ quan, tấm phản mà Lão Bá đang nằm lập tức thụt xuống ở giữa đúng vào mật đạo, cả Lão Bá cùng Phượng Phượng rơi thẳng vào mật đạo, ở đó đã có thuyền chờ sẵn đưa đi.
Lục Hương Xuyên hiểu rằng lúc này không ai có thể đuổi kịp chiếc thuyền kia được.
Mọi việc Lão Bá đã tính thì nhất định phải tối ưu, chiếc thuyền tốt nhất và phu thuyền giỏi nhất.
Cho dù có khả năng đuổi kịp chăng cũng chẳng dại gì mà chui đầu xuống nơi nguy hiểm mà mình hoàn toàn không biết chút gì.
Lục Hương Xuyên thở dài, quay lại đặt cây đèn xuống bàn rồi chậm rãi bước ra mật thất.
Bên ngoài là tiểu sảnh riêng của Lão Bá dùng tiếp các bằng hữu.
Vũ Lão Đao thường được tiếp ở đây, và trong lễ sinh nhật năm trước cả Hàn Đường cũng được tiếp riêng trong tiểu sảnh này.
Còn Lục Hương Xuyên, Lục Mãn Thiên và Dịch Tiềm Long thì chẳng những thường đến mà còn được ra vào tự do.
Lục Hương Xuyên khóa chặt cửa tiểu sảnh lại rồi bỏ đi. Hắn không muốn có ai lại tới đây nữa.
Việc vừa phát sinh ở đây tốt nhất là đừng để bất cứ người nào biết.
Chưa khuya lắm, nhưng hoa viên đã rất tĩnh mịch, chỉ nghe có tiếng côn trùng rả rích, ngoài ra không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác.
Lục Hương Xuyên dừng lại giữa Cúc Hoa viên nơi Lão Bá thường đi dạo thở sâu mấy hơi. Hương hoa thơm ngát làm cho hắn thấy lòng mình dịu lại đôi chút, đồng thời trí óc cũng tỉnh táo thêm nhiều.
Bây giờ hắn chỉ hy vọng vào một việc.
“Thất Tinh châm tuy phát tác chậm nhưng tuyệt đối không thể tìm ra giải dược. Bất cứ ai trúng phải độc châm này đều chỉ còn cách chờ chết mà thôi”.
Đột nhiên từ phía sau phát lên một tiếng chân bước rất gấp.
Lục Hương Xuyên quay lại và nhận ra người đang tới là Phùng Hạo.
Trong đêm tối tuy không thấy rõ mặt nhưng nhìn ánh mắt cũng biết hắn đang rất kích động.
Lục Hương Xuyên hỏi:
- Ngươi đã giải quyết gọn rồi chứ?
Phùng Hạo gật đầu nhưng không trả lời ngay, ọe ra một bãi nước vàng khè, thở dốc thêm mấy lần nữa mới nói được.
- Bọn chúng ăn thật ngon miệng, chừng như đã biết trước đó là bữa cơm rượu cuối cùng trong đời.
“Bọn chúng” ở đây là tám tên trong số bảy mươi tinh tráng được Lão Bá triệu đến.
Trừ ba tổ đã tới trước ở Phi Bằng bảo, Lão Bá giữ lại tám tên để làm hộ vệ cho mình.
Hiển nhiên những tên được Lão Bá cắt cử làm hộ vệ đều có võ công cao cường và bản tính thận trọng.
Tuy vậy không ai ngờ rằng thủ hạ thân tín của Lão Bá như Lục Hương Xuyên và Phùng Hạo lại đang tâm đầu độc mình.
Phùng Hạo nói tiếp:
- Bây giờ cả tám tử thi đều ở trong phòng ăn. Nhưng chúng ta chỉ còn có năm cỗ quan tài thôi.
Lục Hương Xuyên khoác tay:
- Chẳng cần đến quan tài đâu.
Phùng Hạo ngạc nhiên hỏi:
- Vậy mai táng thế nào?
Lục Hương Xuyên điềm nhiên đáp:
- Hỏa táng!
Phùng Hạo chỉ cười khúm núm. Hắn đã hiểu ra ý tứ của Lục Hương Xuyên.
Chỉ có hỏa thiêu mới xóa sạch được mọi vết tích. Và những việc như thế này thì không nên để lại chút dấu vết nào.
Lục Hương Xuyên hỏi:
- Tiếp theo ngươi định giải quyết hậu quả thế nào?
Phùng Hạo trả lời:
- Tôi sẽ cho người thông báo cho thân nhân chúng rằng tất cả đều bị bệnh cấp tính mà chết.
Lục Hương Xuyên trầm giọng:
- Bị bệnh cấp tính một lúc cả tám tên ư?
Phùng Hạo cúi đầu ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
- A... không phải bệnh cấp tính mà bị Thập Nhị Phi Bằng bang giết.
Lục Hương Xuyên gật đầu tỏ ý tán thành.
Phùng Hạo rụt rè nói thêm:
- Nhưng theo lệ của Lão Bá trước đây, phàm là người tử trận thân nhân đều được nhận trợ cấp một nghìn lạng bạc...
Lục Hương Xuyên ngắt lời:
- Bây giờ luật ấy đã thay đổi. Mỗi gia đình sẽ được cấp hai nghìn lạng.
Phùng Hạo hấp háy mắt hỏi:
- Tăng thêm tới một nghìn lạng bạc?
Lục Hương Xuyên xẵng giọng:
- Tiền không phải của ngươi, việc gì ngươi xót xa chứ?
Phùng Hạo cúi thấp đầu:
- Dạ không...
Lục Hương Xuyên hơi dịu giọng lại:
- Ngươi càng phát nhiều tiền thì đương nhiên được hưởng bổng lộc càng nhiều, như vậy đối với ngươi càng có lợi. Chân lý đó mà ngươi không hiểu sao?
Đó cũng là câu nói của Lão Bá.
Vẻ mặt Phùng Hạo trở nên tươi tỉnh, đồng thời hắn thấy lòng kính trọng đối với Lục Hương Xuyên tăng lên rất nhiều.
Có lẽ vị trang chủ trẻ tuổi này hành sự chẳng kém gì Lão Bá trước đây, thậm chí còn hơn nữa.
Tuy nhiên xét về tính cẩn thận và sự trầm tĩnh thì Lục Hương Xuyên có thể sánh được với Lão Bá, còn thủ đoạn và sự thâm độc thì chắc chắn phải thua.
Lục Hương Xuyên như đọc được ý nghĩ của Phùng Hạo, liền hỏi:
- Ngươi không ân hận là đã đi theo ta chứ?
Phùng Hạo cười xiểm nịnh:
- Đâu có? Không ân hận chút nào, trái lại còn sung sướng và vinh hạnh nữa.
Để tỏ lòng trung thành, hắn nói thêm:
- Nhưng tôi chỉ lo...
- Ngươi lo gì?
- Ba tổ vừa được phái đi Phi Bằng bảo, chúng đều là thủ hạ tâm phúc của Lão Bá...
Lục Hương Xuyên cười nói:
- Ngươi chẳng cần phải lo việc đó! Dọc đường ta đã phái người bố trí đâu đó cả rồi.
Phùng Hạo lại hỏi:
- Còn Lão Bá thì sao?
Lục Hương Xuyên cười to:
- Như ngươi vừa nói, hắn đã bị bệnh cấp tính, và bệnh tình hắn rất nghiêm trọng.
Phùng Hạo cũng cười:
- Tôi biết!
Lục Hương Xuyên bỗng nghiêm giọng nói:
- Nhưng việc này ngươi phải giữ hoàn toàn bí mật. Trước mắt không được tiết lộ cho bất cứ ai tin tức về cái chết của Lão Bá, khi nào cần ta sẽ thông báo.
Phùng Hạo gật đầu:
- Bây giờ tôi xin về để lo việc xử lý tử thi.
Lục Hương Xuyên chợt xua tay ngăn lại:
- Ngươi không cần phải làm việc đó nữa.
Phùng Hạo ngạc nhiên hỏi:
- Sao vậy?
Lục Hương Xuyên chậm rãi nói:
- Hai năm qua ngươi đã giúp ta nhiều việc, tốn không ít cân não và sức lực, bởi thế nên ta để cho ngươi được nghỉ ngơi hưởng thụ...
Phùng Hạo khúm núm trả lời:
- Đâu có! Thực ra nhưng việc đó không tốn bao nhiêu khí lực...
Lục Hương Xuyên nhìn thẳng vào mắt Phùng Hạo hỏi:
- Kể cả việc giết Lâm Tú cũng thế?
Phùng Hạo bỗng co rúm người lại khi bắt gặp ánh mắt như lưỡi dao của đối phương.
Quả là ánh mắt sắc lạnh như của loài thú dữ trước con mồi.
Nhưng trên môi Lục Hương Xuyên vẫn thấp thoáng nụ cười. Hắn hỏi thêm:
- Tuy võ công Lâm Tú không cao, nhưng ta biết ngươi giết cô ta không dễ.
Phùng Hạo phân bua:
- Lẽ ra tôi không nên giết, chỉ vì...
- Ngươi không cần phải thanh minh. Ta nhớ rõ chính ta đã hạ lệnh cho ngươi giết cô ta để diệt khẩu.
Phùng Hạo cúi đầu không dám nói gì.
Lục Hương Xuyên chợt quắc mắt hỏi:
- Nhưng trước khi giết Lâm Tú, ngươi còn cưỡng hiếp cô ta, chẳng lẽ đó cũng là mệnh lệnh của ta?
Phùng Hạo biến sắc mặt, giọng lạc đi:
- Tôi... tôi không dám...
Lục Hương Xuyên ngắt lời:
- Ngươi cho rằng ta không biết việc đó ư?
Rồi hắn tiếp tục hạ giọng, sắc mặt cũng dịu đi nói tiếp:
- Ngươi là nam nhân, còn cô ta là thiếu phụ còn trẻ và có nhan sắc. Ta không trách ngươi làm việc đó, nhưng có một việc không thể tha thứ...
Phùng Hạo bật hỏi:
- Việc gì?
- Sau khi cưỡng hiếp Lâm Tú, ngươi cứ để nguyên y phục bị xé rách mà chôn. Lẽ ra làm việc đó xong, ngươi không được phép để lại bất kỳ một dấu vết nào. Sai lầm đó mới không thể tha thứ!
Phùng Hạo nhún chân định chạy nhưng mới bật lên độ hai thước thì ngã xuống, đưa tay ôm lấy bụng quằn quại rất đau đớn.
Hắn không thấy Lục Hương Xuyên đã xuất thủ thế nào, tuy đứng trước mặt và biết rõ Lục Hương Xuyên là cao thủ thặng thừa về môn ám khí, thậm chí không thấy ánh ám khí lóe lên.
Phùng Hạo không chết ngay, thấy vùng tiểu phúc đau nhức nhối không sao chịu nổi như bị loài rắn độc cắn phải.
Tuy vậy đầu óc hắn vẫn còn có thể suy nghĩ. Hắn biết mình đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng và không còn sửa chữa được nữa.
Sai lầm đó là lẽ ra hắn không nên tin vào Lục Hương Xuyên.
Một người đã nhẫn tâm bố trí giết cả vợ mình thì còn việc gì không dám làm nữa?
Lục Hương Xuyên thản nhiên nhìn tên thủ hạ từng trung thành hết mực với mình lăn lộn trên mặt đất cho tới khi lịm dần rồi lặng hẳn đi.
Cuối cùng hắn nhìn đôi mắt trắng dã mở to như oán hận của người đã chết, quay người bỏ đi.
* * * * *
Đêm đã khuya.
Cách Cúc Hoa viên của Lão Bá chừng mấy dặm có một tửu điếm nhỏ.
Tuy khuya thế nhưng trong tửu điếm vẫn còn ánh đèn, một tửu khách ngồi trước bàn bày la liệt rượu thịt.
Chính là Lục Hương Xuyên.
Hắn xuất hiện ở nơi heo hút vào canh khuya này làm gì?
Lẽ ra bây giờ hắn cần truy tìm Lão Bá hoặc là những việc tương tự mới phải chứ?
Lục Hương Xuyên chỉ ngồi một mình, thỉnh thoảng mới nhấp một ngụm nhỏ, có vẻ như đang chờ ai.
Tên tửu bảo thỉnh thoảng đến hầu rượu.
Trông dáng vẻ, chừng như khách và chủ quen biết nhau từ trước, hơn nữa còn rất mật thiết.
Đương nhiên không phải là bằng hữu mà như chủ nhân với thuộc hạ.
Tên tửu bảo ăn vận lôi thôi, khắp người nhem nhuốc dầu mỡ, nhưng động tác hắn rất dứt khoát, nhanh nhẹn, vẻ mặt lạnh lùng và trấn định, đặc biệt ánh mắt sáng quắc và sắc như dao, đủ biết đó không phải là một tên tửu bảo bình thường.
Môi hắn mỏng dính và thường mím chặt, chứng tỏ hắn không bao giờ tiết lộ những gì không cần thiết.
Đúng vậy.
Hắn tên là Hạ Thanh, một trong những tay chân thân tín nhất của Lục Hương Xuyên.
Có hai nguyên nhân để Lục Hương Xuyên tin tưởng hắn.
Thứ nhất, Hạ Thanh là bằng hữu của Lục Hương Xuyên từ khi cả hai còn rất bần hàn.
Chúng đã từng cùng nhau trộm cướp, cùng lang thang có ngõ chợ xin ăn và những ngày đông hàn từng co quắp ôm lấy nhau cho khỏi chết cóng.
Tuy vậy đó không phải là điều tất yếu.
Cái chính là Hạ Thanh từ nhỏ đã thừa nhận bản lĩnh của Lục Hương Xuyên hơn hẳn mình.
Bởi thế sau các vụ trộm cướp, chưa bao giờ Hạ Thanh tỏ ra bất bình khi được chia vật phẩm, cho rằng Lục Hương Xuyên có nhận được nhiều gấp mấy lần mình cũng xứng đáng.
Nghĩa là Hạ Thanh thừa nhận Lục Hương Xuyên cao tay hơn mình, mặc nhiên tự thừa nhận mình là thủ hạ.
Khi Lục Hương Xuyên bảo hắn đến mở tiểu điếm ở đây, chẳng những Hạ Thanh không tức giận mà còn rất phấn khởi.
Có lẽ trong tâm tư Hạ Thanh vẫn nghĩ rằng nếu không có sự tháo vát của Lục Hương Xuyên, chắc rằng hắn đã chết đói trên đường phố từ lâu.
Đó cũng là một cách báo đáp.
* * * * *
Hạ Thanh đã là chủ quán rượu tại đây, đương nhiên trên bàn Lục Hương Xuyên lúc này cũng đủ các thứ sơn hào hải vị.
Lục Hương Xuyên không thích mình được trọng vọng như thế vào những lúc đông người.
Nhưng lúc này thì khác hẳn, bởi vì đã tới canh ba, và trong tửu điếm ngoài Lục Hương Xuyên ra không còn khách nhân nào khác.
Lục Hương Xuyên không làm mếch lòng vị chủ quán mến khách và biết cách bày tỏ lòng tri ân của mình.
Đây là nơi mà Lục Hương Xuyên nhiều lúc cho phép mình say.
Người trên giang hồ đều cho rằng Lục Hương Xuyên uống rượu rất bản lĩnh, hình như chưa bao giờ có ai thấy hắn say.
Chỉ riêng Hạ Thanh là không nghĩ thế, vì hắn chứng kiến Lục Hương Xuyên nhiều lần say bí tỉ.
Tuy vậy hắn cũng biết rằng chỉ ở đây Lục Hương Xuyên mới uống đến nỗi say sưa, và hắn tự thấy mình có nhiệm vụ chăm sóc cho bằng hữu.
Thật ra với địa vị chủ quán, quan tâm đến khách đã tới mức quá chén là nghĩa vụ.
Huống chi Lục Hương Xuyên rất ít khi ghé vào tửu điếm hơn hai canh giờ.
Hắn biết chắc rằng trước khi trời sáng Lục Hương Xuyên sẽ trở lại hoa viên.
Đó là điểm mà Lục Hương Xuyên có thể tin tưởng vào tên bằng hữu này. Hắn làm việc gì cũng có quy củ, hết sức thận trọng và kỹ lưỡng, trong bất cứ tình huống nào cũng không khinh suất.
Một lúc sau, Lục Hương Xuyên cười hỏi:
- Ngươi có nhớ rằng một lần ta từng nói với ngươi, nếu sau này chúng ta có rất nhiều tiền, ta sẽ cưới cho ngươi một người vợ thật ngon không?
Hạ Thanh gật đầu:
- Nhớ!
- Ngươi sắp có vợ rồi. Thậm chí muốn có bao nhiêu vợ cũng được.
Hạ Thanh nói:
- Chỉ cần một tên là đủ.
Lục Hương Xuyên cười nói:
- Ngươi đến là hà tiện!
Hạ Thanh thừa nhận ngay:
- Hạng người như tôi vốn dĩ đã là hà tiện!
Lục Hương Xuyên nhíu mày hỏi:
- Còn người như ta thì sao?
- Lục huynh thì không. Trái lại cần có tham vọng thật nhiều mới phải.
- Vì sao?
- Thì... Lục huynh thuộc hạng người như thế. Chẳng hạn như muốn lấy bao nhiêu vợ, Lục huynh sẽ lấy được chừng đó. Còn tôi nếu tham lam, thậm chí cả một người vợ cũng không lấy nổi.
Lục Hương Xuyên cười nói:
- Trước đây rất lâu, ngươi đã từng nhận định rằng ta sẽ leo lên rất cao. Nhưng nay ngươi không thể đoán được ta leo lên cao được bao nhiêu, nhất định đoán không ra!
Chợt có tiếng vó ngựa từ xa vẳng lại, và tiếng vó rất dồn dập.
- Mau đi lấy thêm một bộ bát đũa. Sắp có khách vào đây đấy!
Hạ Thanh không hỏi khách nhân là ai và từ đâu đến, đó là thói quen của hắn.
Hơn nữa hắn biết rằng nếu có hỏi cũng vô ích, vì nếu muốn Lục Hương Xuyên sẽ nói ngay, còn không thì hỏi bao nhiêu cũng đừng mong hắn hé răng.
Hơn nữa mấy lần Lục Hương Xuyên đến uống rượu ở tiểu điếm này trước sau chỉ có một khách nhân chứ không có người thứ hai nào khác.
Khách nhân đó lần nào tới đây cũng trùm kín mặt bằng một chiếc khăn đen, ngay cả khi ăn uống cũng chỉ vén lên một chút chứ không chịu cởi khăn ra.
Hạ Thanh thậm chí không biết dung mạo hắn thế nào, chỉ biết đó cũng là nam nhân tuổi chừng trung niên, thân thể tráng kiện và giọng nói rất uy nghiêm.
Khách nhân đó lần nào tới đây cũng vội vã, con ngựa vào loại tuấn mã nhưng lần nào cũng như sắp ngã quỵ vì như phóng hết tốc lực từ rất xa đến, và sau khi vội vàng nói mấy câu, uống vài chén rượu, hắn lại vội vã đi ngay.
Hạ Thanh nhớ rằng hình như khách nhân đó đã tới đây bốn lần, và chỉ hai năm gần đây thôi, lần nào cũng đến vào đêm khuya thế này.
Nhưng có điều lạ là lần này hình như không chỉ có một kỵ mã đang tới.
Với đôi tai rất tinh, Hạ Thanh nhận thấy có tới ba con ngựa đang đi tới.
Chỉ lát sau, ba kỵ mã dừng lại trước tửu điếm.
Người đầu tiên bước vào chính là khách nhân đường bệ mà Hạ Thanh đã gặp mấy lần trước, nhưng vẫn mang chiếc khăn trùm mặt như cũ, chỉ lộ ra đôi mắt sáng quắc.
Chỉ cần nhìn ánh mắt sắc lạnh đó đủ biết người này có địa vị rất cao thường ra lệnh cho người khác.
Người như thế tới đây uống rượu với Lục Hương Xuyên, nhất định không phải để nói những chuyện bình thường.
Hạ Thanh vốn không quen quan tâm đến những chuyện không phải của mình, biết rằng giữa vị khách và Lục Hương Xuyên tất có những việc hết sức bí mật, vì thế cứ mỗi lần thấy khách nhân này vào, hắn liền tảng ngay vào trong quầy, sau khi đã chuẩn bị mọi thứ thật chu đáo.
Lần này cũng thế.
Khi Hạ Thanh ra khỏi phòng thì trông thấy hai kỵ sĩ khác đi vào, cả hai cũng đeo khăn trùm kín mặt, sức vóc rất tráng kiện, mỗi người mang hai túi vải rất lớn, không biết bên trong đựng vật gì?
Mặc dù Hạ Thanh cũng tò mò muốn biết nhưng vẫn phải đi ra, tiện tay đóng cửa phòng lại.
“Người càng biết nhiều thì gặp càng nhiều chuyện phiền phức!”
Lục Hương Xuyên thường nói với hắn như vậy, Hạ Thanh nhớ kỹ câu đó, giống như Lục Hương Xuyên nhớ kỹ từng lời của Lão Bá.
* * * * *
Bốn túi vải được đặt xuống đất, nhưng không phát ra âm thanh nào.
Hai người mang túi cũng lập tức ra khỏi phòng.
Trong phòng chỉ còn lại hai người: Lục Hương Xuyên với khách nhân đeo khăn trùm mặt dáng uy nghiêm vào trước tiên.
Cả hai đều đứng, không ai nói câu gì, nhưng vẻ mặt khá căng thẳng.
Khá lâu sau, người trùm khăn ho khan mấy tiếng rồi cất lời hỏi:
- Phía bên huynh thế nào?
Câu đó nói ra một cách nặng nề, chừng như sợ câu trả lời của đối phương sẽ làm mình thất vọng.
Lục Hương Xuyên đáp:
- Rất tốt.
Nét căng thẳng trong ánh mắt người trùm khăn biến mất. Tuy vậy như vẫn còn hoài nghi, hắn còn hỏi thêm:
- Tốt thế nào?
Lục Hương Xuyên đáp:
- Không thể tốt hơn thế được.
Người trùm khăn thở phào một hơi nói:
- Không ngờ nhân vật khó đối phó như vậy cũng có ngày hôm nay!
Lục Hương Xuyên tiếp lời:
- Tôi nghĩ đến việc này từ lâu!
Người trùm khăn gật đầu:
- Kế hoạch của huynh thật là kỳ diệu!
Lục Hương Xuyên hỏi:
- Còn tình hình bên huynh thế nào?
Người trùm khăn không đáp, cúi xuống mở bốn chiếc túi vải ra.
Trong túi không có gì khác ngoài y phục đủ kiểu loại, mới có cũ có, có một điều đặc biệt là trên mỗi bộ y phục ít nhiều có vết máu.
Lục Hương Xuyên nhận ra những bộ y phục này. Đó chính là y phục của những người được Lão Bá ra lệnh cho mình triệu tập để tấn công Phi Bằng bảo.
Cũng như người trùm khăn, nỗi lo lắng trong Lục Hương Xuyên mất hẳn.
Nhưng dường như chưa hết băn khoăn, hắn còn hỏi thêm một câu:
- Tất cả có bao nhiêu bộ?
Người trùm khăn đáp:
- Tất cả sáu mươi mốt bộ.
Lục Hương Xuyên thở phào.
Như vậy là sáu mươi mốt người bị giết. Cộng thêm Vũ Minh bị chính Lão Bá trừng trị và tám tên Lão Bá giữ lại làm hộ vệ cho mình bị Phùng Hạo dùng độc giết chết là vừa vặn bảy mươi người.
Lục Hương Xuyên gật đầu tỏ vẻ hài lòng, sau đó nói thêm:
- Những tên này chắc không dễ thanh toán lắm...
- Đúng là không dễ.
Lục Hương Xuyên lại hỏi:
- Chắc là cái giá phải trả không ít?
- Một vạn hai nghìn lạng và một trăm linh tám mạng người. Đó là chúng ta đã chuẩn bị từ trước, đột kích bất ngờ nếu không tổn thất còn lớn hơn nhiều.
Lục Hương Xuyên cười nói:
- Tiền thì có thể kiếm lại được còn tính mạng là của người khác. Như vậy không nên coi là giá quá cao.
Người trùm khăn cũng cười:
- Không sao! Giá có cao bao nhiêu cũng xứng đáng.
Lục Hương Xuyên lại hỏi:
- Chúng còn để lại gì không?
Người trùm khăn lắc đầu:
- Hoàn toàn không. Người biến thành tro, tro lại bị rắc xuống sông, sáu mươi mốt người đó ngày nay không còn dấu vết gì trên thế gian nữa!
Lục Hương Xuyên tán thưởng:
- Tuyệt lắm, như thể chúng chưa hề sinh ra trên đời vậy.
Tên kia gật đầu:
- Chính là như thế!
Lục Hương Xuyên cười nói:
- Tôi đã chọn bằng hữu không lầm.
- Tôi cũng thế!
Lục Hương Xuyên chỉ tay vào ghế:
- Mời ngồi!
An tọa xong, người trùm khăn nói:
- Chắc rằng không một ai tin rằng chúng ta là bằng hữu!
Lục Hương Xuyên thêm:
- Nhất là Vạn Bằng Vương.
- Cả Lão Bá nữa!
Cả hai cùng phá lên cười rồi nâng chén.
- Mời!
- Mời!
Người trùm khăn nói:
- Lão Bá đã chết, nơi đây trở thành thiên hạ của huynh, chúng ta còn sợ ai nữa?
Lục Hương Xuyên gật đầu:
- Đương nhiên!
Người trùm khăn cười to rồi chợt kéo chiếc khăn trùm đầu để lộ chân diện mục của mình.