Luxury Man

Chương 28



Tuần triển lãm chấm dứt, công việc quan trọng nhất cũng xong xuôi, tuy rằng vẫn còn vài chuyện nhỏ nhặt cần để ý, nhưng đối với Chí Hạo mà nói, cuộc sống cũng đã nhàn hạ như đang được nghỉ phép rồi. Bất quá cũng may mắn là như thế, gần đây lúc nào đại não cũng ở trạng thái như cái máy, tựa như nói, tận ba ngày sau khi Cận Thần đối cậu động tay đông chân, cậu mới tỉnh ngộ lại và ra ba chương ước pháp.

Thứ nhất, không được công khai quan hệ trên truyền thông.

Thứ hai, trong trường hợp ở nơi công cộng thì không được làm ra cử chỉ đen tối.

Thứ ba, kiên trì tuân thủ hai điều trên.

Đáng thương cho cậu thì bị hỏa công tâm, một vị khác lại chỉ ra vẻ nghiền ngẫm cười, ánh mắt ôn nhuận hiền hoà:“Tùy em muốn thế nào cũng được.”

Bất quá tựa hồ mỗi một lần đều do Chí Hạo tự đào hố rồi cuối cùng tự nhảy vào, Cận Thần có khi sẽ ở trong một góc phòng mà người khác nhìn không tới, cắn nhẹ tai của cậu, thành công nhìn cậu thân thể nháy mắt cứng ngắc, sau đó bất đắc dĩ ở trước mặt cậu khoát tay, nói: Ai, không thể ở nơi công cộng thân thiết…… Xoay người nghênh ngang mà đi, sau lưng lưu lại một nam nhân phát điên.

Cứ như thế mãi, Chí Hạo rốt cục nổi giận, theo đuôi anh chạy tới văn phòng, hạ rèm, đóng cửa cài khóa, sau đó bổ nhào lên tiết hỏa.

Người đáng thương thì lần nào cũng hi sinh bản thân, một lần lại một lần, kết quả của xúc động là cầm túi chườm nước đá đắp lên môi mình, bằng không sao có thể mở cửa đi gặp người.

Cận Thần đồng học vẫn nơi nơi phóng điện như trước, vô số cẩu tử theo anh phóng lương, Chí Hạo ban đầu thì còn để ý, sau đó lại phát hiện thật sự chịu không nổi, một tuần đổi hai người, ngay cả tên cậu cũng không nhớ được.

Cận Thần, xem ra coi anh là ngưu lang cũng không chỉ có mình tôi đâu, Chí Hạo chỉ cảm thấy vô cùng hả giận.

Chí Hạo không phải kẻ lụy tình, rất kỳ quái Cận Thần cũng không phải, đều là kẻ lắm việc, văn phòng sẽ chiếm đi một nửa sinh mệnh, còn lại, ăn ăn ngủ ngủ cũng hao đi hơi phân nửa, buổi tối còn có đại chương trình vô cùng thú vị cùng tốn sức lực. ( =)))

Nói tóm lại thì việc này cũng tốt lắm, ban ngày ở trong văn phòng làm việc rộng thênh thang, Cận Thần vội vàng thiết kế quần áo, mà cậu lại ngồi trên đống vải để xem tài liệu.

Chí Hạo luôn luôn đều là kẻ bình tĩnh, tuy rằng ngẫu nhiên sẽ có nôn nóng xao động một chút nhưng tâm tính vẫn thực bình tĩnh, chỉ là buổi sáng ngày đó khi cậu tiếp được một cuộc điện thoại, cậu thực sự bối rối , trong điện thoại, Phong mụ mụ nói nguyên một đống lời lộn xộn dông dài, nhưng trọng điểm chỉ có một câu, câu đầu tiên, bà nói:“Phùng Khôn đã trở lại……”

Lúc ấy Chí Hạo chỉ cảm thấy một cỗ máu nóng xông lên đỉnh đầu, ngạnh sinh sinh đem một câu trong tam tự kinh phun ra, chỉ là không ở trước mặt người lớn mà mắng ra.

Phong mụ mụ ở trong điện thoại bi ai: Ai…… Hắn sao lại trở lại chứ? Ai…… Con nói hắn rốt cuộc muốn làm gì…… Ai…… Con bé Tiểu Thanh này con cũng biết mà …… Ai, nó lại không nói…… Ai…… Bác lo lắng a…… Ai…… Con đi khuyên nó a…… Ai…… Không cần ủy khất bản thân mà đi chịu trách nhiệm, Ai…… Ai…… Ai……

Nếu sự tình liên quan tới Phong Thanh, thì thần kinh Chí Hạo cũng có điểm nhanh nắm bắt, lại bị Phong mụ mụ một kể ba than, ai ai ai một chuỗi ai dài dài, trái tim tái kiên cường cũng đập tới thất linh bát lạc ( suy tàn rơi rụng) cơ hồ bật người đã muốn nhảy tới hỏi tới tột cùng là cái gì mới được.

Chí Hạo lại là người không giấu được nhiều chuyện, trong lòng hốt hoảng liền hiện trên mặt, Cận Thần nhìn thấy, liền cười nói:“Em cõng * hay sao?”

Chí Hạo hung hăng trừng anh một cái, trầm mặc không lên tiếng.

Cậu không nói, Cận Thần cũng không hỏi, khoan thai chờ đợi, trên tay không ngừng xoay bút máy, nét ngang nét dọc phác họa bức tranh. Phút cuối cùng, đương nhiên vẫn là Chí Hạo nhịn không được, đỏ mặt nói:“A Thanh có chút phiền toái, em muốn đi thăm cô ấy.”

“Ngô? Nghiêm trọng sao?” Cận Thần thật có chút kinh ngạc, có thể làm cho kẻ cuồng công tác này bỏ xuống công việc, thì hẳn cũng không phải phiền toái bình thường.

“Thực nghiêm trọng……” Chí Hạo xanh mặt, xoay người bước đi, gần đến cửa rốt cuộc nhịn không được, đem một câu quốc mạ ( nghĩa là câu văng tục phổ biến của đất nước đó thôi) ) mắng ra:“Hắn * cẩu tạp chủng!”

Y? Cận Thần nhướng mi lên, không phải Phong Thanh có phiền toái sao? Sao cậu nhóc này lại giống như đi đánh nhau.

Bất quá hoài nghi của anh chưa duy trì được quá ba phút, ba phút sau Chí Hạo lại xanh mặt nghiêm túc mở cửa tiến vào:“Anh không làm gì chứ?”

“Nga……” Cận Thần giương bút máy trong tay lên.

“Ngày mai hoàn thành được không?” Chí Hạo chột dạ, cho nên biểu tình càng tạo ra vẻ nghiêm túc trịnh trọng.

“Đi a!” Cận Thần thật có chút bị hù rồi.

“Tốt lắm, theo em đi.” Chí Hạo xoay người, khuôn mặt cũng buông căng thẳng xuống, tràn đầy chột dạ cùng bất đắc dĩ.

“Vì sao phải kéo anh đi?” Cận Thần ngồi trên xe, mắt thấy Chí Hạo mặt thối đến rối tinh rối mù, biết cậu lúc đầu thì thế nhưng sau sẽ ổn, cũng không kiềm được có vài phần tò mò.

“Đi hỗ trợ”

“Rốt cuộc là chuyện gì a?” Cận Thần kinh ngạc.

“Anh đến sẽ biết!” Chí Hạo dừng một lát:“Anh nhất định có thể giúp đỡ, đây là sở trường lớn nhất của anh.”

Nga? Cận Thần không hiểu ra sao, chẳng lẽ Phong Thanh không có quần áo mặc?

Bởi vì Phong mụ mụ nói Phong Thanh mấy ngày nay đều trốn ở trong nhà tránh rắc rối, Chí Hạo liền trực tiếp kéo người chạy vào phòng.

Phong Thanh chỉ nhìn thoáng thấy một người, liền cười khổ mở cửa, lại thình lình nhìn thấy khuôn mặt tươi cười  ở sau lưng Chí Hạo, mặt mày loan loan, giơ tay vẫy vẫy xem như đang chào hỏi, lại hồn nhiên thoạt nhìn tựa như một con mèo chiêu tài, Phong Thanh nhất thời không nhịn xuống, vèo một tiếng liền cười lớn.

“Anh đem anh ta lại đây làm chi?” Phong Thanh hiếu kỳ nói.

“Loại sự tình này hai người chúng ta cũng chưa có kinh nghiệm, chỉ có hắn là cao thủ.” Chí Hạo nóng vội lại khô miệng, tự mình đi tới phòng bếp tìm nước uống.

Phong Thanh ngẩn ra, ngược lại lại lấy lại tinh thần, cười đến nói không ra lời.

Cận Thần trơ mắt nhìn hai người này bí mật với mình, trong lòng hiếu kì càng thêm lên men, ùng ục ùng ục cố sức phao phao, Cận Thần cười loan mặt mày tiến tới, một bộ ưỡn ẹo:“Chuyện gì a, chuyện gì a…… Cô cậu có chuyện gì mà không nói cho tôi!”

Phong Thanh thấy nam nhân trên tv cao lớn anh tuấn nhã nhặn – Cận Thần Cận đại soái ca, trong lúc nhất thời sửng sốt đến không thể nhận sự chênh lệch còn lớn hơn cả chênh lệch giữa lòng sâu với mặt biển này, kinh ngạc đứng sững luôn.

Cận Thần thấy nàng không nói, càng thêm hứng thú:“Nha, A Hạo hắn không nói, cô cũng không nói, tôi đã bị lôi tới đây, các người cũng phải nói rốt cuộc muốn tôi làm gì chứ.”

Phong Thanh chân tay luống cuống, cầu cứu nhìn cửa phòng bếp, Chí Hạo vừa vặn bưng ra hai chén nước, nhất thời vẻ mặt hắc tuyến hét lớn một tiếng:“Cận Thần, không cho làm nũng với người của em  ”

Cận Thần nghe vậy rụt tay, cong miệng đi đến trên ghế sofa, có chút ai oán một liếc một cái, trong mắt toàn bộ là vô tội và bị tổn thương.

Phong Thanh há lớn miệng, không thể hiểu được tình huống hiện tại, Chí Hạo tuy rằng biết rõ tên này chỉ là nương tường vịn cây, rốt cuộc vẫn nhẫn nhịn xuống tâm tư đi dỗ, chỉ đành nhơn nhơn đi qua, duỗi tay ra:“Muốn uống nước không?”

“Nga!” Cận Thần thực không cốt khí tiếp nhận li nước, lại rất có cốt khí tiếp tục quay đầu.

“Ai, em cũng không phải cố ý lừa anh, em…… Cũng không hiểu nên diễn tả thế nào thôi!” Chí Hạo ngồi vào bên người anh, buồn rầu gãi đầu.

Nga? Ánh lửa trong mắt Phong Thanh bùng cháy, hiện lên một tia kinh ngạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.