Luyện Khí Mười Vạn Năm

Chương 80: Tốc Độ Ánh Sáng



“Tha cho các ngươi một mạng cũng không phải không được.”

Từ Dương nhàn nhạt nói, bọn họ nghe vào tai lại vang vọng như tiếng trời.

“Cảm ơn tiền bối, cảm ơn tiền bối.”

Hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ cung kính dập đầu mấy cái trước Từ Dương, trên mặt bọn họ lộ ra vẻ thành kính, giống như Từ Dương là phụ mẫu bọn họ tái sinh.

“Ta còn chưa nói xong đâu, các ngươi gấp cái gì?”

Từ Dương nhàn nhạt nói, khóe miệng lộ ra nụ cười châm chọc.

Hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ xiết chặt hoa cúc, vừa thở ra nhẹ nhõm lại khẩn trương nhìn Từ Dương.

“Các ngươi muốn sống, có thể, trước tiên đánh thắng đồ đệ của ta.” Từ Dương chỉ vào Lăng Thanh Thù nói.

Tu vi của hai người này Từ Dương đã biết được, mặc dù là Nguyên Anh kỳ nhưng một người có Nguyên Anh kỳ nhất trọng, người còn lại là Nguyên Anh kỳ nhị trọng, thuộc về Nguyên Anh kỳ tiền kỳ.

Mà tu vi Lăng Thanh Thù là Kim Đan kỳ bát trọng, thuộc về Kim Đan kỳ hậu kỳ.

Mặc dù giữa Kim Đan kỳ và Nguyên Anh kỳ tồn tại khoảng cách không thể vượt qua, cơ bản Kim Đan kỳ không có khả năng chiến thắng Nguyên Anh kỳ.

Nhưng mà, Lăng Thanh Thù là đệ tử tự tay Từ Dương bồi dưỡng, mặc dù vượt qua trận chiến rất khó khăn nhưng không phải không thắng được.

“Tiền bối, chuyện này......”

Hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ đưa mặt nhìn nhau, đều muốn khóc.

Mặc dù tu vi của Lăng Thanh Thù chỉ là Kim Đan kỳ phổ thông.

Mà nếu tu sĩ Nguyên Anh kỳ bị tu sĩ Kim Đan kỳ đánh bại thì bọn họ không cần Từ Dương đến giết, bản thân bọn họ xấu hổ không chịu nổi, tìm khối đậu hũ cũng đập đầu cho đến chết.

Nhưng ai biết Kim Đan kỳ này là thật hay giả.

Bọn họ vừa mới bị Từ Dương, một người nhìn bên ngoài có tu vi là Luyện Khí kỳ dạy dỗ đó thôi.

Nhìn qua Từ Dương như có căn cơ không ổn định, không phải Kim Đan, không phải Nguyên Anh mà chỉ là Luyện Khí kỳ cặn bã.

Thế nhưng có trời mới biết, thật sự Từ Dương lại là một cường giả Động Thiên......

“Thế nào, các ngươi không muốn tỷ thí với đồ đệ của ta một chút sao? Vậy ta đành phải làm thịt các ngươi.”

Từ Dương nhàn nhạt uy hiếp, trên tay bỗng nhiên xuất hiện linh kiếm.

“Tiền bối, chúng ta đồng ý, chúng ta đồng ý.” Hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ đồng ý với vẻ mặt đau khổ.

......

Ầm......

Đao quang kiếm ảnh, linh khí cuồng bạo ngang dọc.



Lăng Thanh Thù cùng một tu sĩ Nguyên Anh kỳ trong đó chiến không ngừng.

Từ Dương ăn quả màu đỏ, ở một bên quan sát, thỉnh thoảng lắc đầu.

Cuộc chiến đã diễn ra mười mấy phút, Lăng Thanh Thù dùng tu vi Kim Đan kỳ mạnh mẽ chống đỡ tu sĩ Nguyên Anh kỳ bất bại, nếu người khác biết biến đến, chắc chắn không thể tin được.

Nhưng trong mắt Từ Dương, điều này còn chưa đủ.

Theo hắn, với thực lực hiện tại của Lăng Thanh Thù hoàn toàn có thể chiến thắng tu sĩ Nguyên Anh kỳ.

Có điều Lăng Thanh Thù đã bỏ lỡ quá nhiều cơ hội, không chỉ không thể chiến thắng đối thủ, ngược lại bản thân còn lâm vào khốn cảnh.

Xét đến cùng, vẫn do kinh nghiệm chiến đấu của nàng quá non yếu.

Dường như Từ Dương đã quên đi mất, kinh nghiệm chiến đấu của hắn có được đã tích lũy mười vạn năm, đương nhiên Lăng Thanh Thù không thể so sánh.

Ầm...

Một tiếng vang nặng nề truyền đến, tu sĩ Nguyên Anh kỳ đạp một cước vào bụng Lăng Thanh Thù, nàng ta lập tức bay ngược ra ngoài.

“Ài... Lăng Thanh Thù, ngươi thua rồi.”

Từ Dương thở dài nói.

Những người này đã đánh bại Lăng Thanh Thù, đương nhiên hắn phải tuân thủ lời hứa, thả những người này ra.

Lăng Thanh Thù chật vật từ dưới đất bò dậy, thở phì phò, dường như nàng có chút không phục.

“Các ngươi đã làm được, vậy các ngươi đi...”

Từ Dương còn chưa nói xong, bỗng nhiên, một đạo kiếm quang màu xanh lam từ trên trời giáng xuống, phát ra tiếng động chói tai, ầm ầm đâm về phía hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ.

Hành động diễn ra trong nháy mắt, khiến hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ còn chưa kịp phản ứng, đầu người đã bay không.

“Hai vị tiểu hữu, không sao chứ?”

Ngay lúc này, một thiếu niên áo trắng từ trên không trung hạ xuống trước mặt Từ Dương và Lăng Thanh Thù.

“Này, ngươi giết bọn họ làm gì?”

Từ Dương lúng túng sờ sờ mũi hỏi, hắn chuẩn bị thả hai người kia đi, không nghĩ tới lại có một người từ trên trời giáng xuống, giết chết bọn họ.

“Ta thấy ba người này ánh mắt hung ác nên đi theo, vừa tới đã nhìn thấy vị cô nương này gặp nạn nên thuận tay giết bọn họ, có vấn đề gì sao?”

Thiếu niên áo trắng có cảnh giới Động Thiên nghi ngờ hỏi.

“Không có… Không có vấn đề gì.” Từ Dương nhỏ giọng nói.

“Đúng rồi, ta nhớ ta nhìn thấy ba người mà.” Thiếu niên Động Thiên cảnh nghi ngờ hỏi.



“Một tên khác đã chết rồi.” Từ Dương thản nhiên nói.

Triệu Bằng lập tức choáng váng, không thể tin được nhìn Từ Dương.

Lúc này, hắn ta mới phát hiện tu vi của Từ Dương, không ngờ chỉ có Luyện Khí kỳ mà thôi.

Đương nhiên, hắn cũng không phải đồ đần, sao Từ Dương có tu vi Luyện Khí kỳ được chứ?

“Vị tiểu hữu này, xin hỏi tu vi của ngươi là gì?” Triệu Bằng hỏi.

“Tu vi của ta sao? Là Nguyên Anh kỳ.” Từ Dương đúng mực nói.

“Ồ, thì ra là Nguyên Anh kỳ.” Triệu Bằng gật gật đầu, là Nguyên Anh kỳ thì cũng có lý.

Nhưng mà Triệu Bằng nhìn về phía Từ Dương, lại phát hiện vẫn không thể nhìn thấu tu vi của hắn.

Tại sao có thể như vậy?

Triệu Bằng có chút nghi hoặc, một tu sĩ Động Thiên cảnh như hắn lại không thể nhìn thấu tu vi của một tu sĩ Nguyên Anh kỳ ẩn giấu tu vi sao?

Hơn nữa khi Từ Dương đối mặt với một tu sĩ Động Thiên cảnh như hắn lại chẳng khúm núm sợ sệt như những Nguyên Anh kỳ khác, mà thái độ rất chuẩn mực.

Trong đầu Triệu Bằng âm thầm cảnh giác, người Luyện Khí kỳ trước mắt này sâu không lường được.

“Ta đến đây tìm kiếm Thâm Hải Lam Tâm, không biết tiểu hữu tới đây có phải có cùng mục đích hay không?”

Triệu Bằng hỏi.

Từ Dương lườm hắn một cái, nói: “Ngươi cảm thấy thế nào?”

Triệu Bằng cười cười xấu hổ, đúng vậy, mặc dù người đến nơi này nhiều, lộn xộn nhưng đều có mục đích giống nhau.

Chính là đến tìm kiếm Thâm Hải Lam Tâm.

“Ta ở nơi này tìm kiếm rất lâu, phát hiện một chút dấu vết của Thâm Hải Lam Tâm, nhưng chỗ đó cực kỳ nguy hiểm. Bây giờ ta muốn tìm thêm đồng đội cường giả cùng đến chỗ đó, không biết tiểu hữu có hứng thú hay không?”

Hai mắt Từ Dương lóe lên, cũng không để ý có phải cạm bẫy hay không, bị lừa dối hay không, trực tiếp gật đầu đồng ý: “Được, ta đi cùng ngươi.”

“Ồ.” Vốn Triệu Bằng cho rằng Từ Dương sẽ cự tuyệt, hoặc suy xét một chút, không ngờ hắn lại trực tiếp đồng ý.

Không phải Từ Dương ngu ngốc, mà vì hắn tin tưởng vào trình độ của bản thân một cách tuyệt đối.

Triệu Bằng càng thêm không dám khinh thường Từ Dương.

"Tiểu hữu, nếu như chỉ có mấy người chúng ta sợ là cũng sẽ nguy hiểm, chúng ta phải tìm thêm mấy người nữa." Triệu Bằng nói.

“Được.” Từ Dương gật đầu đồng ý. “Mà này, ngươi đừng gọi ta là tiểu hữu, ta khó chịu.”

Từ Dương nhìn thiếu niên dáng dấp non nớt, mở miệng khép miệng đều gọi hắn là tiểu hữu, cảm giác vô cùng lúng túng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.