“Triệu phu nhân, đêm đến còn quấy rầy, thật có lỗi, hi vọng người lượng thứ.”
Triệu phu nhân có ý bảo Hà Hoa thối lui, Hà Hoa cố chấp lắc đầu, tựa như nhất định phải canh giữ bên cạnh nàng, sợ Nhan Nghĩa Thịnh sẽ làm điều bất lợi với nàng, bởi vì Ngân Nguyệt Nha lần trước vì Nhan Nghĩa Thịnh lập thệ, lúc đó vẫn bình thường, cách ngày đột nhiên lại đổ bệnh, ai biết có phải hay không Nhan Nghĩa Thịnh giở trò quỷ! Nói không chừng là hắn thật sự đổi lại thước, nên mới báo ứng trên người lương thiện như tân thiếu gia.
Triệu Thất Xảo thanh âm nghiêm túc: “Hà Hoa, ngươi xuống nghỉ ngơi trước đi, ta muốn cùng hắn đi dạo một chút, thưởng trăng ngắm cảnh.”
“Vâng, phu nhân.”
Hà Hoa bất cam bất nguyện (không bằng lòng) lui xuống, Nhan Nghĩa Thịnh cùng Triệu Thât Xảo xuất môn, đêm nay ánh trăng viên lượng (sáng tỏ), soi sáng rõ ràng tiểu lộ đẹp tựa như ảo mộng.
Nhưng hắn không phải là đến ngắm trăng, một bụng nghi vấn cơ hồ trực trào khỏi cổ họng, nào ngờ Triệu Thất Xảo mở lời trước.
“Ngươi đã từng gặp qua dưỡng phụ Ngân Nguyệt Nha chưa? Phải hay không bộ dáng rất cao, cánh tay phi thường tráng kiện, vẻ mặt nam nhân râu ria thô lỗ?”
Nàng nói một điểm cũng không sai, nhưng nàng là mẫu thân mới nhận của Ngân Nguyệt Nha sau khi rời thôn, làm sao biết được dưỡng phụ trước kia đã chết của Ngân Nguyệt Nha.
“Là Nguyệt Nha có nhắc đến sao?” Hắn suy nghĩ câu giải thích hợp lý nhất.
Triệu Thất Xảo cười thành tiếng, “Không hề. Hắn chỉ kể đến chuyện xách nước, phong cảnh trong thôn, còn có Nhan gia đại trạch to lớn ra sao, hoa dại ven đường, hồ ly, sóc, cái chính là chưa từng nhắc đến dưỡng phụ đã nuôi hắn hơn mười năm qua.”
“Vậy làm sao người biết được?”
“Bởi vì Nguyệt Nha chỉ cần nhìn đến loại hình nam nhân này, sẽ toàn thân run rẩy, sắc mặt trắng bệch, đôi môi mất đi huyết sắc. Ở trên đường tình cờ nhìn thấy, ánh mắt sẽ nhanh chóng đảo qua, vờ như nhìn sang hướng khác, cố gắng duy trì bản thân không chạy trốn, bộ dáng kia giống con thỏ cùng đường, sợ hãi, kinh hoàng, mà lại không dám phản kháng, dường như phản kháng sẽ chỉ làm bản thân càng khó chịu.”
Trong óc Nhan Nghĩa Thịnh cơ hồ hiện lên cái gì đó. Ngày đó chính mắt hắn chứng kiến Ngân Nguyệt Nha đang quyến rũ dưỡng phụ y, hay là còn có một lý do khác?
Một cỗ lạnh run từ nội tâm toát ra, nói không chừng hình ảnh kia chính là Ngân Nguyệt Nha không dám phản kháng dưỡng phụ? Nhan Lương cũng từng nói dưỡng phụ y lực lớn vô cùng, một bàn tay cũng có thể đáng gãy cánh tay mảnh khảnh của Ngân Nguyệt Nha, y làm sao có thể ngăn cản? Nên Ngân Nguyệt Nha nói với hắn, kia không phải là y tự nguyện.
“Có người bảo hắn, vùng khác có người tìm nhi tử thất lạc, hắn cuối thu xuất phát, vừa đến vùng nội thành đã là mùa đông tuyết rơi, lộ phí dùng hết, hấp hối ngã trên đường, ở vùng phụ cận chỗ ta, không bất kỳ kẻ nào mười năm trước có nhi tử thất lạc.”
“Nhưng Triệu phu nhân, người không phải là…”
“Ta không phải mẫu thân Ngân Nguyệt Nha, là có người cố ý báo cho hắn tin tức giả, khuyên hắn rời thôn tìm cha mẹ, muốn hại chết hắn, đơn thuần như hắn, diện mạo lại đẹp, nếu không bị con buôn lừa gạt vào kỹ viện, trải qua cuộc sống ngay cả địa ngục cũng không bằng, thì cũng chính là ăn xin, chết ở ven đường, trở thành cô hồn không nơi nương tựa. Chủ ý của kẻ nọ chính là như thế, làm cho Ngân Nguyệt Nha xuất thôn, vĩnh viễn không bao giờ quay lại.”
“Trong thôn chúng ta không có người xấu như vậy.”
Nhan Nghĩa Thịnh nói ra, trong đầu một mảng hỗn độn, phảng phất như có âm mưu đáng sợ nào đó quây quẩn bên người hắn, hắn cái gì cũng không biết, giờ phút này lại loáng thoáng vài tia manh mối hiện lên.
Nhu Thái nói Ngân Nguyệt Nha làm nhục nàng, sau đó, Nhu Thái càng nói cho hắn biết nhiều hơn những sự thật không thể tin nổi!
Tỷ như Ngân Nguyệt Nha cùng hơn nửa nam nhân trong thôn cấu kết, nàng còn nhìn thấy hình ảnh đáng sợ của Ngân Nguyệt Nha cùng dưỡng phụ y, hắn lại tận mắt nhìn thấy cảnh đó, tự nhiên liền tin lời Nhu Thái, cho rằng Nguyệt Nha cùng hơn nửa nam nhân trong thôn cấu kết.
“Hài tử này kỳ thật đáng thương a, vừa được Triệu gia chúng ta cứu, sợ hãi rụt rè, lúc tối ngủ, sẽ giống như đứa trẻ ôm chăn mà khóc, ngay cả trong mộng cũng khóc. Ta thấy y thật sự đáng thương, cho nên nói y chính là nhi tử thất lạc của ta, không để y lưu lạc bên ngoài. Nếu y thực sự lưu lạc bên ngoài, tuyệt sắc mĩ mạo như y, cúng cá tính đơn thuần, sống không được đến hai mươi tuổi đi.”
Không chỉ sống không được đến hai mươi tuổi, mà còn gặp phải chuyện tình vô cùng đáng sợ. Bàn tay Nhan Nghĩa Thịnh phát run, nghĩ tới Ngân Nguỵêt Nha có thể gặp phải chuyện gì, liền cảm thấy hàn ý thấm tâm.
“Hắn thỉnh thoảng gọi tên ngươi, khi đó sẽ lộ ra nụ cười bình thản, xem ra không phải là ác mộng.”
Lời nói của Triệu Thất Xảo, làm Nhan Nghĩa Thịnh lệ nóng quanh tròng, hắn ở trong lòng Ngân Nguyệt Nha chiếm địa vị lớn như vậy, thế nhưng hắn lại đẩy y ra, xem thường y, thương tổn y, chính mình có thể nào bị lừa gạt đến mức độ này.
“Ta sai rồi, ta bây giờ đã biết, ta đã hiểu lầm Nguyệt Nha.”
“Hiểu lầm cái gì? Hiểu lầm y cùng hơn nửa nam nhân trong thôn cấu kết, hiểu lầm y cùng với dưỡng phụ có quan hệ?” Trông thấy biểu tình kinh hãi của Nhan Nghĩa Thịnh, nàng cười nói: “Ngươi nghĩ rằng ta để một nam tử trẻ tuổi tiếp cận đại thể nữ quyến Triệu gia mà không thăm dò quá khứ của hắn sao?”
Nàng nhỏ giọng thở dài: “Không có khả năng, lấy cá tính của Ngân Nguyệt Nha, một cái dưỡng phụ đã khiến hắn ăn không tiêu, hắn làm sao lại còn cùng người trong thôn, huống hồ thôn nhân nghe thấy tên hắn tránh còn không kịp, từ lúc Ngân Nguyệt Nha hồi thôn, không ai tới nơi này chào hỏi, hắn ở đây không có bằng hữu, đương nhiên cũng sẽ không có tình nhân.”
“Ta muốn gặp Nguyệt Nha!” Hắn muốn gặp Nguyệt Nha, muốn cùng y giải thích, muốn ôm y vào lòng, hắn có nhiều chuyện muốn cùng Nguyệt Nha làm, chính là muốn nói cho y biết, hắn có bao nhiêu ân hận.
“Hắn đã bệnh nhiều ngày, cả ngày đều khóc thút thít, ta thấy ngày ấy trở về, y phục hắn ô uế, tóc tai rối loạn, ngươi cùng hắn phát sinh chuyện gì đi.”
Nhan Nghĩa Thịnh đau đớn không thôi, chính mình ngày đó mạnh mẽ xâm phạm Ngân Nguyệt Nha, lại còn đối với y nói những lời đáng chết, tại sao lại làm ra chuyện ngu xuẩn như thế.
“Ta đã làm việc không nên làm, đối với y tàn nhẫn, chính là không nên như vậy, ta không biết, đều nghĩ rằng…”
Ngàn lời vạn chữ, không biết nên bắt đầu từ đâu, Nhan Nghĩa Thịnh chỉ muốn gặp Ngân Nguyệt Nha, muốn đem hắn ôm vào lồng ngực, thương yêu hắn một nghìn lần, một vạn lần.
Hắn muốn thỉnh cầu Ngân Nguyệt Nha tha thứ cho sự ngu muội của hắn, muốn nói với y người trong lòng hắn yêu nhất là y, đối với y nhật tư dạ tưởng, tương tư bất đoạn (ngày đêm thương nhớ, tương tư không ngừng).
Nào ngờ Triệu Thất Xảo không những cự tuyệt hắn, mà còn nói lới hắn không sao ngờ tới.
“Ngươi đối với y tàn nhẫn cũng được, làm việc không nên làm cũng được, y sẽ thật sự chết tâm, lập tức quên ngươi, đây là mục đích của ta trong chuyến đi này.”
Vừa nghe lời ấy, huyết dịch hắn thiếu chút nữa đóng băng, Triệu phu nhân nói những lới này là có ý tứ gì?
“Không, Triệu phu nhân, ta cùng Nguyệt Nha lúc đó là thật tâm yêu nhau, ta chỉ là trong thời điểm không thoả đáng, trông thấy một số việc không thoả đáng, còn có lời đồn châm dầu vào lửa mới ly khai Nguyệt Nha.”
Triệu Thất Xảo phì cười: “Ngươi lầm rồi!”
“Cái… cái gì?” Nhan Nghĩa Thịnh không hiểu tại sao nàng lại cười, còn cười đến thập phần khinh miệt.
“Ngươi hiện tại đã có thê có tử, trước khi vào thôn, ta đã biết ngươi vừa thành thân, tới nơi này chỉ là vì muốn y đối với ngươi tuyệt vọng, trong thành còn nhiều thiếu niên công tử ưu tú tuấn nhã, ta không công khai mang Nguyệt Nha ra ngoài, là chờ năm nay đại thọ muốn Nguyệt Nha mặt mày rạng rỡ lộ diện. Đến lúc đó, y sẽ nổi tiếng khắp thành, ngay cả thiếu niên vùng phụ cận cũng sẽ biết thanh danh tốt đẹp của y mà cùng y kết giao.”
Nhan Nghĩa Thịnh có thể tưởng tượng ra cảnh tượng nhộn nhịp đó, Ngân Nguyệt Nha y phục chỉnh tề, diễm lệ mê người lại mang khí chất thanh thuần động nhân, không một tia kiêu căng ngạo mạn, vừa xuất hiện sẽ vô hạn phong tình, đoạt đi ánh mắt muôn người.
Nam tử con mắt tinh đời sẽ nhận ra Ngân Nguyệt Nha là bảo vật vô giá trên đời. Bọn họ sẽ theo đuổi y, lấy lòng y, sẽ khiến Ngân Nguyệt Nha đơn thuần chân tay lúng túng, không biết nên làm thế nào cho phải, phản ứng đáng yêu khả ái như thế, sẽ càng làm Ngân Nguyệt Nha có bao nhiêu ngây thơ cùng tốt đẹp, càng khiến người mục huyễn thần mê (mắt hoa tâm loạn).
“Ta đã nghĩ qua, vì sao trong thôn lại có những lời đồn này, những lời đó rốt cuộc sẽ mang lại lợi ích cho ai? Nghĩ thế nào cũng không ra, Nguyệt Nha không bị nam nhân khác trong thôn hiếp đáp, cho nên người tung lời đồn, không phải vì sắc đẹp của y, hoặc là muốn có được y, cố tình làm y mất thanh danh, làm cho người khác kinh nhi viễn chi (kinh sợ mà không muốn gần gũi), tất cả đều rời xa y.” Triệu Thất Xảo nhìn Nhan Nghĩa Thịnh, nói ra kết luận sâu xa: “Thêm nữa, ta thấy Ngân Nguyệt Nha ái mộ ngươi, mà thái độ ngươi đối với y hờ hững, ta thoáng chốc minh bạch.”
Nói đến đây Nhan Nghĩa Thịnh cũng hiểu được, chẳng qua nội tâm dâng lên một cỗ thống khổ cùng hàn ý, Nhu Thái vì muốn hắn để ý, thật là liều lĩnh, không để ý đến chết sống của người khác.
Hắn đau thương nói ra sự thật đã thông suốt: “Người tung lời đồn muốn ta ly khai Nguyệt Nha, muốn ta coi thường y, hận y, không quản y sống chết, cả đời không muốn nhìn thấy y, muốn làm y ly thôn ta cũng sẽ không có phản ứng.”
Triệu Thất Xảo gật đầu đồng ý: “Không sai, kỳ thật người kia muốn không phải Ngân Nguyệt Nha, mà chính là ngươi – Nhan Nghĩa Thịnh.”
Cho nên Nhu Thái luôn chú ý đến kết giao của hai người bọn họ, đến khi bọn hắn không nhịn được lửa tình gần gũi, nàng lấy thân thể cùng trong sạch của chính mình ra đặt cược, còn muốn hắn phát thệ không hỏi tội Ngân Nguyệt Nha, làm bộ ôn nhu thiện lương, kỳ thực nàng từng bước một bức Nguyệt Nha ly khai khỏi hắn.
Nàng khả dĩ còn đến chỗ dưỡng phụ Ngân Nguyệt Nha thuyết tam đạo tứ , cho nên dưỡng phụ Ngân Nguyệt Nha đối với y khống chế càng chặt. Thời điểm hắn chạy tới vấn tội, thấy được một màn kia, không phải Nhu Thái an bài, nhưng so với nàng an bài còn muốn hiệu quả hơn.
Sau màn đó, hắn ly khai Ngân Nguyệt Nha, không hỏi lại bất luận chuyện gì khiến hắn đau lòng, thế nhưng trong tâm tưởng oán hận y, thống khổ, hành hạ, khiến hắn vứt bỏ y.
Hắn để y ly thôn, ở bên ngoài mạo hiểm có thể chịu vô số thương tổn, mà chủ ý ra ngoài tìm kiếm cha mẹ, cũng nhất định là Nhu Thái truyền thụ, nói chút tin tức thật thật giả giả, làm Ngân Nguyệt Nha nghĩ rằng cha mẹ có thể ở ngoài thôn, thêm nữa trong thôn không ai cầm chân y, đành phải nản lòng tang chí ly khai, tìm kiếm một giấc mộng hão huyền không bao giờ thành sự thật.
“Ta… Ta rốt cuộc đang làm cái gì, vì cái gì lại trở thành thế này? Để ta gặp Nguyệt Nha, Triệu phu nhân, van cầu người, để ta gặp Nguyệt Nha.”
Thanh âm hắn bi thương, chẳng lẽ không còn kịp nữa rồi? Hắn cùng Nguyệt Nha, phải chăng đã không thể cứu vãn?
Triệu phu nhân nói như đinh đóng cột, không có một tia vãn hồi, Nhan Nghĩa Thịnh đã không còn cơ hội.
“Ta sẽ không cho ngươi gặp y, y đã chịu đủ hành hạ. Ngươi đối với y tàn nhẫn, vừa vặn cắt đứt tình ý của y đối với ngươi, các ngươi không ai nợ ai. Nếu ngươi còn một tia yêu thương, nghĩ đến tâm tình của y, liền buông tay đi, ngươi tìm mọi cách dây dưa với y không quan tâm thê cùng tử sống chết ra sao, Nguyệt Nha rốt cuộc mang tiếng câu dẫn phu quân người khác, mang ác danh làm Nhan gia đại thiếu gia vứt bỏ thê tử. Nhớ kỹ, bất luận thế nào, ngươi cưới thê có hài tử là sự thật.”
Mấy câu này khiến sắc mặt Nhan Nghĩa Thịnh trắng bệch, cũng khiến tinh thần hắn sa sút, Triệu phu nhân nói rất rõ ràng, nếu hắn thật lòng yêu thương Ngân Nguyệt Nha, tuyệt sẽ không làm cho y mang ác danh trên người.
“Ngươi nếu muốn hận, liền hận chính mình không đủ thanh minh, vụng về như lợn , mới có thể trúng mưu kế đó, để kẻ xuất sắc hơn tiếp cận Ngân Nguyệt Nha, để kẻ khác yêu thương y, che chở y, không để y thương tâm rơi lệ, hơn nữa y sẽ không hồi tưởng lại khoảng thời gian thống khổ.”
Triệu Thất Xảo nói không chút khách khí, Ngân Nguyệt Nha mới đúng là người nàng quan tâm, không phải Nhan Nghĩa Thịnh, nàng cúi người nói: “Cảm tạ ngươi bồi ta tản bộ, hôm nay chỉ nói tới đây, còn về thước, ta sẽ lấy với giá hậu đãi. Chúng ta ngày mai trở về, ngươi không cần tiễn biệt, tránh cho Nguyệt Nha thấy ngươi, lại bệnh nặng hơn.”
Triệu Thất Xảo dưới ánh trăng chậm rãi trở về, bóng đêm tuy đẹp, Nguyệt nhi viên lượng, Nhan Nghĩa Thịnh lại cảm thấy thống khổ đau đớn, bởi vì bản thân ngu muội bị người xúi giục, hắn cưới Nhu Thái, vứt bỏ Ngân Nguyệt Nha, lại vô cùng hối tiếc, vô pháp vãn hồi sai lầm lúc trước.
Nếu như hắn lúc trước toàn tâm toàn ý tin tưởng Ngân Nguyệt Nha, y sẽ không thống khổ như thế, chính mình cũng sẽ không rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan, hắn hét lên điên cuồng, thanh âm chấn vang núi rừng, hoá thành gió núi thê lương, rồi trở thành lệ từ từ rơi xuống.
Cho nên Triệu phu nhân mới nói với hắn, mắt thấy tai nghe không nhất định là thật, chẳng qua bài học kinh nghiệm này, cái giá phải trả thật quá lớn!
___________________________________________
“Này, phải làm sao bây giờ, tại sao lại như vậy?”
Thiếu gia sau khi bái phỏng Triệu phu nhân, hai mắt sưng đỏ, cho thấy hắn từng buồn phiền mà khóc, thế nhưng sắc mặt hắn xám đen, lại như bị kích động lớn, hai thứ kết hợp, chỉ có thể dùng từ “quỷ dị” để hình dung.
Nhan Lương hoảng sợ bối rối, hắn cho tới bây giờ chưa thấy qua thiếu gia lãnh tĩnh có sắc mặt kỳ dị cỡ này, chỉ biết là thiếu gia sau khi trở về, vào phòng, cùng thiếu phu nhân nói chuyện, không bao lâu trong phòng truyền đến tiếng thét chói tai của thiếu phu nhân cùng thanh âm đồ đạc đổ vỡ, hài tử cũng khóc rống lên.
Tiếng khắc khẩu bên trong vẫn đang duy trì, dường như còn ác liệt hơn, hắn ở ngoài cửa nghe trộm, thế nhưng trừ bỏ ba chữ Ngân Nguyệt Nha ra, thì thanh âm mơ mơ hồ hồ, cũng nghe không hiểu họ bên trong ầm ĩ cái gì.
Hắn muốn lén nhìn, lúc này mới phát hiện, Lâm Nhu Thái ôm hài tử đến gần cửa sổ, cánh cửa nhất thanh (ở đây có lẽ là màu, QT dịch là “trắng xanh” nên ta giữ nguyên) rộng mở.
Hắn vội vã lui ra phía sau, tránh lộ việc bản thân mình nghe lén, bản thân vửa hảo hảo lui ra phía sau, liền thấy được chuyện kinh hách động trời.
Thiếu phu nhân đem tiểu thiếu gia vứt ra ngoài cửa, nàng tóc tai bù xù, con mắt phiếm hồng, không thèm nhìn đến hài tử trong tay, tựa như đó chỉ là một sấn cỏ dại không đáng giá, đùng lực hết sức vứt ra ngoài.
“Ngươi cho rằng đây là hài tử của Ngân Nguyệt Nha nên hết mực yêu thương, hiện tại ngươi biết không phải của ngươi cũng không phải của Ngân Nguyệt Nha, hắn đối với ta rốt cuộc không còn gía trị lợi dụng, ta sẽ huỷ hắn, để xem ngươi thương xót hắn cỡ nào!”
Hài tử rơi xuống thật mạnh trên mặt đất, tiếng khóc lớn đột nhiên im bặt, thiếu gia vội chạy ra, hai tay nhiễm máu ôm lấy đứa trẻ, chỉ là đã quá muộn.
“Thiếu, thiếu phu nhân!”
Thấy đứa con đã chết, Lâm Nhu Thái vẻ mặt cười nhạt, Nhan Nghĩa Thịnh hét lớn, bất luận hắn có phải là thân sinh cha mẹ của đứa trẻ hay không, chính là hắn dưỡng nhiều ngày vẫn cảm thấy có cảm tình, nàng có thể nào hung ác như vậy.
“Thực thỏa nguyện! Ta đã sớm chịu không được ngươi đối với đứa nhỏ này yêu chiều, giờ nó đã không còn, thật sự là thống khoái! Ít nhất ta không cần nhìn mặt nó, liền nghĩ tới quỷ háo sắc ghê tởm kia.”
“Ngươi… Ngươi…”
Nhan Nghĩa Thịnh tức giận đến nói không nên lời, nhưng hắn ôm hài tử, không nguyện cùng nàng nói những lời vô nghĩa, đi thẳng đến chỗ đại phu trong thôn, qua mấy ngày, hài tử được an táng ở phần mộ tổ tiên Nhan gia.
Mà Nhan Lương mộc trừng khẩu ngốc nhìn Lâm Nhu Thái, nàng ở đám tang khóc đến suýt ngất xỉu, gặp người liền nói là Nhan Nghĩa Thịnh cùng nàng vì việc nhỏ khắc khẩu, dưới cơn thịnh nộ, không cẩn thận làm ngã đứa nhỏ.
Tuy nói là “không cẩn thận” ba chữ, nhưng nàng hai mắt ngấn lệ rưng rưng, ngược lại như là tiểu tức phụ cố nén không nói xấu phu quân, chân tướng càng làm cho Nhan Lương choáng váng.
“Thiếu! Thiếu gia!”
Thiếu gia vẻ mặt buồn phiền, hắn nghiêng mặt đi, không cùng bất cứ kẻ nào tiếp xúc, Nhan Lương lệ ngắn lệ dài, bởi vì trên môi thiếu gia lộ ra nụ cười bi thương đối hắn nói:
“Không cần biện bạch, trong thôn đều biết ngươi là lão bộc của ta, bọn họ hẳn sẽ không tin lời ngươi, chỉ nghĩ là ngươi thay ta biện giải mà thôi.” Hắn tại bia mộ khắc từng chữ, nét mặt đau thương. “Ta mắc mưu nữ nhân ác độc này, ly khai người yêu dấu nhất đời, đây là báo ứng của ta.”