Luyến Luyến Nguyệt Nha Loan

Chương 8



Edit:Hồng Vũ

Beta:Tiểu Thảo nhi

“Thiếu gia, người… người nói cái gì?” Nhan Lương chấn kinh đến nói không ra lời, sẽ không phải do ái tử mất, thê tử vô lương tâm kích thích, làm thiếu gia đầu óc hồ đồ?

“Ta nghĩ muốn đi tỉnh thành, hướng hải lão nổi danh học việc buôn bán, hôm nay ta nghe người thôn bên nói, chỗ Hải lão thiếu người sao chép văn tự, ta muốn đi tỉnh thành để tăng kiến thức cho mình.”

“Thiếu gia, người dù sao cũng đường đường là công tử, trong nhà cơm áo không thiếu thốn, hà tất phải đi làm loại công việc của hạ nhân này?” Nhan Lương khổ khuyên, chỉ kém chưa nói ra,  thiếu gia từ nhỏ đến lớn sống an nhàn sung sướng, làm sao có thể chịu khổ.

Từ khi thiếu phu nhân làm chết đứa nhỏ, lại thêm trong thôn lời đồn bay đầy trời, nói thiếu gia tính tình ác liệt, ngay cả hài tử nhỏ như vậy cũng hạ thủ được, hài tử chết cũng bởi vì thiếu gia bụng dạ bất hảo, trời báo ứng.

Hắn vừa ra khỏi cửa, người trong thôn tuy mặt ngoài tôn kính, nhưng lại mang theo một cỗ giả dối, sau lưng lời ra tiếng vào càng thêm khó nghe, tưởng chừng lời đồn đại đã nổi lên bốn phía.

Nhan Nghĩa Thịnh không trách những người này mà cam chịu, hắn còn có thể thấp giọng an ủi Nhan Lương đừng để ý, những người này chính là không thấy rõ sự thật, bị lợi dụng mà thôi. Đôi mắt Nhan Nghĩa Thịnh so với trước kia càng thêm trầm tịch nội liễm (thâm trầm), giống như trong người hắn đang phát sinh chuyện gì.

“Ta là một kẻ thất bại, bị Nhu Thái lừa gạt đến trình độ này. Thủ kho trong nhà cũng tự trộm, nhà ta còn quản không xong, tựa như Triệu phu nhân nói, ta nếu muốn hận, thì hận bản thân không đủ thanh minh, vụng về như lợn, mới có thể trúng kế. Ta muốn ra ngoài tôi luyện, một tháng sẽ trở về một lần, ngươi yên tâm.”

Nhan Nghĩa Thịnh nói đi là đi, ý chí kiên định, giống như qua việc thiếu phu nhân, hắn nhìn thấu cái gì đó, giống như nơi xa có một thứ trân bảo, nếu hiện tại hắn không nỗ lực tiến về phía trước, sẽ vĩnh viễn cùng trân bảo của hắn lướt qua, hối hận không thôi. Cho dù thiếu phu nhân một khóc hai nháo ba thắt cổ, hắn vẫn cứ đi là đi.

Nhan Lương trong bụng hiểu rõ, nếu như hài tử kia còn sống, thiếu gia hẳn không để hài tử ở trong tay thiếu phu nhân, nhưng đứa nhỏ đã chết, băn khoăn của thiếu gia đối với cái nhà này cũng tiêu thất. Thiếu phu nhân hối hận không ngớt, nhưng thiếu gia cũng không nề hà.

Thiếu phu nhân lúc đầu giống như điên lên réo người tìm hiểu thiếu gia có phải hay không đi tỉnh thành, hay là đi thị trấn Ngân Nguyệt Nha ở, nhưng thiếu gia nói một không hai, hắn thực sự đi tỉnh thành nơi có thương nhân nổi tiếng, ngoại nhân đều tôn xưng Hải lão của Hải gia, làm một tiểu nhị thấp kém.

Tỉnh thành cùng thị trấn cách nhau rất xa, thiếu gia căn bản không có khả năng liên lạc với Ngân Nguyệt Nha, thiếu phu nhân tranh cãi ầm ĩ cũng dần ít đi.

Thiếu gia một tháng trở về một lần, da thịt phơi nắng đã đen đi, thân thể cường kiện, người lại càng gầy, ví như hỏi hắn vì sao rám đen, liền đạm nhạt cười nói, hắn đi theo Hải Lảo đến phía nam buôn bán.

Nhan Lương biết thiếu gia không nói nhiều, nhưng sống trong nhà Hải lão, lúc trước giao kèo bên trong có chút vấn đề, Hải lão không nhìn kỹ, kết quả thiếu gia khi sao chép, phát hiện có chút không thích hợp, bẩm báo Hải lão, Hải lão liền nhìn thiếu gia với con mắt khác, biết hắn muốn học việc buôn bán, luôn mang hắn theo bên người.

Hắn cũng không hiểu thiếu gia hiện tại có gì bất đồng, bề ngoài vẫn một dạng giống nhau, trừ bỏ có chút đen gầy, khí chất non nớt ngày xưa đã không còn, ngược lại trở thành một nam tử hán nhanh nhẹn, đôi mắt sáng ngời hữu thần, tuy nói ít đi, nhưng càng làm cho người ta suy nghĩ sâu xa. Cô nương trong thôn, nếu biết rõ ngày thiếu gia trở về, còn đặc biệt chạy đến cửa thôn chờ hắn.

Chuyện này làm thiếu phu nhân phi thường không vui, thế nhưng ánh mắt thiếu gia không để trên người các nàng, khi thiếu phu nhân khắc khẩu, thiếu gia chính là im lặng, một hai câu liền khiếu thiếu phu nhân á khẩu không trả lời được, hiện tại hắn cảm thấy thiếu phu nhân có điểm sợ thiếu gia.

Lúc trước hắn cảm thấy thiếu gia ăn không hết khổ, bây giờ chứng tỏ quan điểm hắn đã lầm, ngược lại vui mừng vì thiếu gia xuất ngoại, mà trở nên khác trước, nếu như lão gia còn trên đời, nhất định sẽ vì thiếu gia mà hãnh diện.

“Lương thúc, thiếu gia thật lâu không có để ý đến ta, một tháng trở về một lần, cũng chỉ tìm ngươi nói chuỵên, ta biết ta đã làm sai, nhưng có người nào không làm sai bao giờ, ngươi không thể nói mấy lời giúp ta với thiếu gia sao?”

Lâm Nhu Thái lần này khóc đến lê hoa đái vũ , thút tha thút thít khóc tỏ vẻ rất hối hận, làm bụng dạ Nhan Lương cũng nhuyễn theo.

“Ta không biết rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, nhưng mà chuyện thiếu phu nhân người đối tiểu thiếu gia làm gì, lại ở bên ngoài nói này nói nọ, khó trách thiếu gia lạnh tâm.”

“Ta chưa nói cái gì làm sao biết người trong thôn lời ra tiếng vào, nhưng là chỉ cần phu thê chúng ta hoà hảo, những nhàn thoại đó lập tức lắng xuống.” Nàng khóc ròng nói: “Ta nghĩ muốn cùng thiếu gia hoà hảo, biết hắn ở ngoài mệt nhọc, giúp hắn nấu canh gà, hắn nếu thấy ta làm, nhất định sẽ không uống, Lương thúc, ngươi giúp ta bưng cho hắn.”

Nàng nói có vài phần đạo lý, hắn cũng xem không ít thiếu gia trong thôn bị người vu khống, thêm nữa nàng khóc thực thương tâm, làm Nhan Lương lâm vào thế khó xử, chỉ là canh gà mà thôi, còn chẳng có chuyện gì lớn, Nhan Lương gật đầu, mang vào trong cho thiếu gia uống.

Thiếu gia mới uống nửa chén, đột nhiên phun ra: “Lương thúc, đây là do người nào trong nhà nấu?”

Nhan Lương sợ đến mức sắc mặt trắng xanh, bởi vì khuôn mặt thiếu gia đỏ bừng, đứng lên không đủ sức, nhất giao ngã trên mặt đất, mồm miệng hắn mơ hồ nói: “Là… thiếu phu nhân muốn ta bưng tới.”

“Thứ trong chén lưu trữ lại, sau đó… sau đó…” thanh âm thiếu gia càng lúc càng nhỏ, hắn hô hấp dồn dập, ánh mắt khép lại: “ Đừng cho nàng vào đây, kêu mọi người canh giữ trước cửa, đừng cho nàng vào…”

Hắn lo lắng đến lão lệ đều rơi xuống, da thịt toàn thân thiếu gia đều trở thành hồng sắc, nhiệt năng kinh người, thì ra thiếu phu nhân muốn mưu sát chồng, về sau nghe được thiếu gia đứt quãng thở dốc, cảm giác khác thường làm Nhan Lương viền mắt đều ẩm ướt, hắn đột nhiên hiểu được thiếu phu  nhân hạ dược gì trong canh gà.

Nửa năm trước, thiếu phu nhân nói thiếu gia không chạm nàng, muốn hắn đi mua xuân dược, cấp cho thiếu phu nhân, nhưng là thiếu gia sau khi kế nghiệp đều xuất ngoại, nàng không có cơ hội, thiếu gia cũng phòng bị, cho nên nàng mới tìm hắn hề hề khóc đáng thương như vậy, là muốn giăng bẫy hắn.

Nhất định là vì thiếu gia xuất ngoại đi xa, nàng nghĩ muốn sinh hạ hài tử của thiếu gia, dùng cái này uy hiếp thiếu gia.

Hắn sao có thể ngốc như vậy, ngu xuẩn như vậy, gọi hạ nhân tới, che trước cửa phòng thiếu gia, thiếu phu nhân trước cửa kêu khóc om sòm phẫn nộ, hắn cũng phân phó tuyệt đối không để cho nàng vào.

“Thiếu gia, người bỏng hảo nghiêm trọng, ta kêu hạ nhân gọi đại phu tới.”

Trái tim trong lồng ngực thần tốc nhảy loạn, đau đến mức đầu hắn đổ mồ hôi lạnh, nhưng sau lưng lại toàn mồ hôi nóng, nửa người dưới sưng đau đến muốn bạo khai, đã không thoải mái, mà còn đau nhức vô cùng, mắt hoa lên, giống như cách cái chết càng gần.

Trước lúc chết hắn không yên lòng nhất một người, áy náy, bất an cho tiểu khả ái, ở thị trấn tốt không? Hắn tin tưởng Triệu gia nhất định hảo hảo đối đãi y, sẽ không để y chật vật, thống khổ cùng bi thương.

Hơi thở mong manh, hắn gọi người bên cạnh, cũng là người hắn tín nhiệm nhất, “Lương thúc, nếu ta chết, ngươi đến thị trấn Triệu gia nói với Nguyệt Nha, ta thật xin lỗi ngày xưa đã làm những chuyện như vậy.” Khoé môi hắn buông lỏng, nếm hương vị nhiệt lệ của chính mình. “Nói với y, kỳ thật ta chưa bao giờ quên y, ta thương y…”

“Đừng nói loại chuyện không may này thiếu gia, loại dược này ăn không chết, ngươi yên tâm, đại phu lập tức đến.”

Trong bụng Nhan Lương thống mạ chính mình ngu xuẩn, cũng không biết thiếu phu nhân rốt cuộc bỏ bao nhiêu mà triệu chứng lại nghiêm trọng như vậy , qua một khắc, đại phu rốt cuộc đến, rót xuống một lượng lớn nước, lại còn mở dược đan giải độc, đại phu miệng vẫn thì thà thì thầm: “Này thật sự là nghiệp chướng, nếu trễ một chút, người sẽ chết, người nào dám lung tung thêm dược.”

Hỏi mới biết, Lâm Nhu Thái sợ Nhan Lương mua dược không đủ mạnh, liền khắp nơi thu thập phương thuốc cổ truyền, sau đó đem tất cả trộn lại một chỗ, thiếu chút nữa độc chết Nhan Nghĩa Thịnh.

Nhan Nghĩa Thịnh bị bệnh một tháng, lúc mơ lúc tỉnh, hắn không trở lại Hải gia, Hải lão phái người đến dò xét, Lâm Nhu Thái đóng cửa dứt khoát không tiếp, làm Hải lão ngờ vực càng sâu, nàng sai người đáp thiếu gia không làm việc cho Hải gia nữa, thái độ thập phần ác liệt, Hải lão vừa nghe xong liền nổi trận lôi đình, cũng nổi lên nghi ngờ, lập tức báo quan.

May mắn Hải lão dẫn theo nha dịch tự mình đến, bằng không Nhan Nghĩa Thịnh bị bệnh chưa tỉnh, Lâm Nhu Thái lập tức chưởng quản gia sự, nàng sợ tin tức truyền ra, liên luỵ đến nàng, đem đại phu đuổi về, phong toả cả Nhan gia, không cho người ra ngoài, ngoại trừ thân tính của nàng, để Nhan Nghĩa Thịnh hôn mê cũng không mời đại phu.

Hải lão vừa tới, nha dịch tức khắc giam giữ nàng, nàng còn nói dược là Nhan Lương mua, cũng là Nhan Lương muốn hại chết Nhan Nghĩa Thịnh, Hải lão hết thảy không nghe, chỉ nói chờ người tỉnh nói tiếp.

Hải lão từ tỉnh thành mang theo đại phu đến, uống thuốc ba ngày, Nhan Nghĩa Thịnh thần trí cuối cùng thanh tỉnh, Nhan Lương nhào đến trước giường, thiếu chút nữa khóc chết.

“Thiếu gia, là ta ngu xuẩn, nào biết cái bà nương đó tâm địa ngoan độc như thế! Nàng bảo ta lấy canh gà cho ngươi uống còn không được nói tên nàng, sao biết nàng muốn hại ngươi.”

Chuyện này huyên náo ồn ào, Nhan Lương cũng bị đưa đến quan phủ, bởi vì tra được, dược quả thật là hắn mua, cũng là hắn mang canh gà đi vào, mà Nhan Lương đem chuyện trước kia Lâm Nhu Thái quăng chết hài tử nói ra, làm Nhan gia thôn huyên náo rất lớn, có người tin, cũng có người nói Nhan Lương là tôi tớ của Nhan Nghĩa Thịnh, đương nhiên tâm hướng về Nhan Nghĩa Thịnh.

May mắn là trước khi Nhan Nghĩa Thịnh hôn mê, có bảo Nhan Lương đặc biệt lưu lại canh gà kia, không để cho Lâm Nhu Thái huỷ đi chứng cứ, thật sự là khi đó thiếu gia lâm nguy dự đoán, bằng không hắn khó giải bày.

Sau khi nghiệm chén canh gà kia, bên trong không chỉ có dược Nhan Lương mua, còn có chút phương thuốc cổ truyền quái gở, những phương thuốc cổ truyền ấy tất cả đều cho người của Lâm Nhu Thái mua, Nhan Lương vẫn giải thích rằng đó là thiếu phu nhân muốn hắn mua, toàn bộ chứng cớ này vô cùng xác thực, cuối cùng quyết định bản án.

Nhan Lương ở trong lao rất lâu, sau khi ra đều còn da bọc xương, lúc Nhan Nghĩa Thịnh tới đón hắn, hắn cảm động vẫn luôn khóc thút thít.

Đã nhiều ngày ở trong lao, quả thật sống một ngày bằng một năm, hàng đêm không thể nào ngủ ngon, chỉ sợ bà nương kia đem toàn bộ sự tình đổ lên người hắn, hắn lo lắng không phải tính mạng của mình khó giữ được, phạm tội giết người, mà sợ nàng khi rời khỏi đây không biết sẽ như thế nào hại thiếu gia, bôi nhọ thiếu gia.

“Thiếu gia, ta rốt cuộc đã hiểu vì sao người nói có đôi khi sự tình không phải chỉ nhìn ở bên ngoài, ai biết được bà nương kia vẻ mặt thanh thuần, trước mặt ta khóc thảm thương, vẫn luôn nói muốn cùng người hoà hảo sau đó nhàn thoại trong thôn sẽ ngừng. Ta nhất thời mềm lòng, cũng muốn vì thiếu gia cứu vãn chút thanh danh, nào ngờ thiếu chút nữa hại chết thiếu gia.”

“Lương thúc, đừng nghĩ nữa, sau cơn mưa trời lại sáng, chúng ta hai người dời đến tỉnh thành đi thôi, những người trong thôn muốn nói như thế nào thì nói.”

Bọn họ chuyển đi, phân phát tôi tớ, đại bộ phận gia sản cũng bán đi. Người trong thôn thấy Nhan Nghĩa Thịnh, vẫn là thần tình hoài nghi, Nhan Nghĩa Thịnh nguyên bản muốn thay thôn nhỏ xây cầu, đắp đường, đào giếng, kết quả chính vì ánh mắt người trong thôn, làm Nhan Nghĩa Thịnh rời xa nơi này.

Nhan Lương cả giận: “Những người này không có phúc khí, cho nên thiếu gia sẽ không vì bọn hắn làm việc.”

Nhan Nghĩa Thịnh trái lại vân đạm phong khinh. “Lúc trước chúng ta hiểu lầm Ngân Nguyệt Nha, hiện tại chúng ta nếm khổ, hẳn không bằng phân nửa Ngân nguyệt Nha đi?” Hắn thở dài nói: “Chỉ tiếc nơi này là một địa phương tốt.”

Nhan Lương im miệng, hắn sau khi rời khỏi quan phủ, thiếu gia dần dần cùng hắn đề cập đến chuyện bà nương kia lập mưu hãm hại Ngân Nguyệt Nha, cuối cùng những lời lúc thiếu gia tưởng mình sắp chết nói ra, làm Nhan Lương hiểu Nguyệt Nha trong lòng thiếu gia chiếm vị trí lớn, cũng hiểu rõ bà nương kia thật sự là một tiện nhân tâm cơ ngoan độc.

Nhan Nghĩa Thịnh mang theo tiền bán đất, Nhan gia một già một trẻ chuyển đến tỉnh thành, Hải lão đáp ứng cho hắn vay một phần vốn, hắn lấy tiền đó làm kinh phí.

Ban ngày sinh ý bận rộn, ban đêm sau khi trở về, Nhan Lương nấu vài món ăn chờ thiếu gia. Cuộc sống sinh hoạt giản đơn, còn bị Hải lão cười nói hắn không hiểu nhân sinh tình thú, cứng rắn muốn kéo hắn đến kỹ viện, bị thiếu gia khéo léo từ chối, thiếu gia nghiêm chỉnh tự hạn chế, cũng không nguyện ý đi đến địa phương đó.

Sinh ý thiếu gia càng làm càng lớn, ở ngoài được xưng là phụ tá của Hải lão, Hải lão muốn hắn chuyển vào phủ ở, hắn không muốn, lựa chọn một hào trạch xuống giá, coi như nhà của mình.

Hai năm trôi qua, thiếu gia tư thế oai hùng toả sáng, nhãn thần sắc bén như ưng, ngay cả Hải lão có việc cũng phải nhờ cậy hắn. Nhan Lương biết tâm sự của hắn, lúc xưa trước khi chết, hắn luôn bận tâm chuyện của Ngân Nguyệt Nha, vì sao công thành danh toại, còn không dám đi tìm Ngân Nguyệt Nha?

“Thiếu gia, nếu như người không có dũng khí, ta muốn thay người đi thị trấn.” Đánh bạo, Nhan Lương khuyên hắn, “Khi đó, thiếu chút nữa người đã chết, trước khi chết còn lo lắng cho hắn, vì sao bây giờ còn sống, còn không khẩn trương tìm hắn, trước kia chúng ta so ra kém Triệu gia, hiện tại người cũng phú giáp một phương, người liền đi đi, nghỉ ngơi mấy ngày, ít nhất cũng nhìn hắn bình an hay không, không có gian kế của xú bà nương kia, các ngươi bây giờ chắc chắn sẽ cực kỳ suôn sẻ.”

Nhan Lương hiện tại chỉ cần nhắc tới Lâm Nhu Thái, đếu mắng là xú bà nương, đều là nàng đem thiếu gia hại thảm, may mắn thiếu gia là nhân trung chi long (rồng trong loài người), vẫn chưa nản lòng tang chí (giảm sút ý chí, không muốn tiếp tục), ngược lại tạo nên cục diện ngày hôm nay.

Nhan Nghĩa Thịnh nhìn trăng tròn bên ngoài, hai năm, tự bản thân hai năm cần mẫn, tất cả chỉ vì không thể cùng Ngân Nguyệt Nha cùng một chỗ, Ngân Nguyệt Nha tự cho rằng mình không xứng với hắn.

Sai rồi, kỳ thật là hắn không xứng với Ngân Nguyệt Nha, cho nên Triệu phu nhân muốn hắn nhận rõ sự thật.

“Ta hiện tại đủ tư cách chưa, Nguyệt Nha?”

Một tiếng thở dài cùng câu hỏi bất an, đại biểu hắn giờ phút này ái tâm lay động, bất an, vi khổ, còn có bụng đầy tương tư, chính là tịch mịch không người biết, chỉ có trăng tròn trên cao hạ xuống ánh sáng nhu hoà, tựa như an ủi nội tâm đau khổ của hắn.

____________________________________________

“Nguyệt Nha thiếu gia, đi bên này, đừng chỉ ngây ngốc đứng ở đó.”

Hà Hoa nói chuyện không chút khách khí, Ngân Nguyệt Nha đích xác đi nhầm ghế ngồi, hắn chính là mơ mơ màng màng, lần trước đi nhầm khách điếm, để Triệu Thất Xảo chờ hắn không biết nên khóc hay nên cười. 

Hắn theo Triệu Thất Xảo an bài,  làm sinh ý mua bán bảo thạch, hắn cũng không phải giám định và thưởng thức đá quý, Triệu gia cũng không cần mạo hiểm để hắn giám định , hắn chỉ cần mang bảo thạch, đứng trước mặt người khác, đại đa số người mua không nói hai lời lập tức mua ngay 

Hai năm qua, hắn lớn lên càng thêm xinh đẹp, thanh tú như sen hé nở trên mặt nước ngọt ngào, phối trên người bất kỳ bảo thạch nào cũng khiến thị giác người khác mê mẩn. Chính là tư thái tao nhã ngồi trên chủ thượng, mặt tươi cười nhìn mọi người, đều khiến nam nhân một trận rã rời, chỉ lo tranh mua bảo thạch trên người hắn.

Nhưng là không có bảo thạch nào phát ra hào quang như hắn, tuy rằng không ít người âm thầm theo đuổi, thật cũng không nghe qua có ai chân chính đạt được Ngân Nguyệt Nha, nhưng nguyên nhân lớn nhất, hẳn là cùng nam nhân ngồi cạnh hắn có quan hệ.

“Nguyệt Nha, ngồi nơi này, nhanh lên, nha, bảo thạch này không phải khối ta tuyển chọn a, này xấu quá, thế nào bán ra a! Như vậy đi, ngươi cười nhiều một chút, như vậy nhất định có thể bán đi.”

Người nói chuyện, mặt lớn tai to, một bộ diện mạo hung ác, nếu như không biết lai lịch của hắn, có thể lầm nghĩ hắn là lưu manh côn đồ, hắn là bằng hữu lúc sau của Ngân Nguyệt Nha, tên là Hoàng Công Thạch, đối với bảo thạch rất tinh tường. Sau lại trở thành chưởng quỷ của cửa hàng bảo thạch Ngân Nguyệt Nha, thực tế đều là hắn nắm quyền, Ngân Nguyệt Nha chỉ là lộ diện, ra tiền bạc.

Mà người này chẳng những vẻ mặt hung ác mà thôi, tính khí cũng thập phần nóng nảy, hắn dày dặc bảo hộ Ngân Nguyệt Nha, nếu như có kẻ nào giờ trò quỷ, hắn liền lập tức nhìn thấu.

Triệu phu nhân thật biết đánh giá hắn, để hắn làm bạn kèm Ngân Nguyệt Nha, mà Ngân Nguyệt Nha ngây ngô, được những người này chu đáo bảo hộ, chính là hắn không biết mà thôi.

Điều chỉnh khối bảo thạch xấu trên người Ngân Nguyệt Nha, đeo trên người y, không bán nó gấp trăm lần, cũng phải bán nó gấp mười lần, hơn nữa trong tiệc rượu hắn còn đối Ngân Nguyệt Nha chỉ bảo, người nào có thể tán gẫu, người nào chỉ cần cười một chút là được rồi, hắn đều cẩn thận quan sát qua, tuyệt không để Ngân Nguyệt Nha gặp phiền toái.

“Hôm nay có một con dê béo từ tỉnh thành đến, là người chỗ Hải lão tới, dù sao ngươi nhất định không biết hắn là ai, tóm lại, hắn mới phất gần đây, không rõ lai lịch, xem ra cũng là người đứng đắn, chỉ là bộ dạng đào hoa, anh tuấn làm người ta không vừa mắt.”

Hoàng Công Thạch dung mạo xấu xí nhìn thấy người anh tuấn, có lúc nghiến răng bình luận vài câu, mà hắn cùng Ngân Nguyệt Nha có thể trở thành hảo hữu, là vì Ngân Nguyệt Nha tuy vẻ ngoài xinh đẹp, nhưng y căn bản là một cái “hảo ngốc”, Hoàng Công Thạch nhịn không được ngu xuẩn của y mới nhận thức.

Duyên phận hai người bắt đầu từ khi Ngân Nguyệt Nha hỏi đường, nguyên bản Hoàng Công thạch thuận miệng nói, không để ý loại mỹ nhân sẽ làm cho mình trông càng xấu, hắn không có hảo cảm với mỹ nhân.

Nhưng Ngân Nguyệt Nha cũng kỳ, trước mặt hắn hỏi đường vài lần, lại lần nữa đi nhầm, vòng trước mặt hắn hỏi lại một lần nữa, lần thứ hai lại đi nhầm, ước chừng lầm năm lần, làm cho Hoàng Công Thạch tính tình nóng nảy nhịn không được, dứt khoát dẫn hắn đến nơi, liền bởi vì cái dạng này mà nhận biết.

Với lại với mỹ mạo Ngân Nguyệt Nha có thể mang về cho bọn hắn một số lớn vàng bạc, cho nên Hoàng Công Thạch càng vui vẻ, mà Ngân Nguyệt Nha quá đơn thuần, làm cho hắn thật không yên lòng, càng phải ở bên người bảo hộ.

Hoàng Công Thạch có khi nhớ tới liền muốn nôn, mắng to Ngân Nguỵêt Nha: “Nương a, ta tột cùng kiếp trước thiếu ngươi bao nhiêu, vì sao phải chiếu cố ngươi đến mức này, kể cả trinh tiết của ngươi cũng phải giữ gìn? Ta cùng ngươi đồng tiến đồng xuất (cùng nhau ra vào), nhân gia đều cho rằng ta là ông già thỏ (ta ko hiểu chỗ này, có lẽ là papa của tiểu bạch thỏ ><” ai biết giúp giùm). (ta cũng ứ biết, ta chỉ biết tiểu bạch thỏ, ông già thỏ là cái mô???)

Hà Hoa ở một bên nói: “Không có biện pháp, ngươi nợ thiếu gia nhà ta nhiều như vậy, còn không đời này bảo hộ thiếu gia nhà ta, về phần ông già thỏ không phải rất đẹp sao? Ta xem ngươi không được vậy đâu.”

Hòang Công Thạch thiếu chút nữa giận méo miệng, chỉ vào yết hầu Hà Hoa, giận thở hổn hển, này tiểu tỳ nữ miệng lưỡi bén nhọn, nếu có một ngày rơi vào tay hắn, hắn sẽ đánh cho mông sưng tấy, cho nàng biết khí phách nam tử hán.

Nhã sương coi như lịch sự tao nhã, thế nhưng ngay cả Hà Hoa cũng tới đây, Hoàng Công Thạch đối nàng trợn mắt nhìn, hừ một tiếng nói: “Đây là nơi nam nhân tụ họp, chạy về Triệu gia đi.”

“Nghe nói tham gia tụ họp, đều là thiếu gia công tử có tiền, ta tới nơi này xem sau này còn có tương lai không?”

Hà Hoa đáp lại gay gắt, Hoàng Công Thạch vặn miệng cười, “Tiểu tỳ nữ như ngươi muốn tìm tương lai? Dựa vào diện mạo của ngươi cấp Nguyệt Nha xách giày còn chưa xứng a, đi đi, về nhà tìm nam phó đi.”

Hà Hoa diện mạo ngọt ngào xinh đẹp, mặc dù so ra kém Ngân Nguỵêt Nha tuyệt thế mỹ mạo, cũng là minh châu yêu nhất trên tay Triệu phu nhân, bị hắn kích thích như vậy, nàng cả giận, “Vậy nhìn tính tình của ngươi, cũng chỉ có thể tìm cô nương kỹ viện.”

Hoàng Công Thạch còn chưa kịp giáo huấn nàng một trận thì nhân vật chính đã đến rồi, hắn lập tức kêu người bưng trà dâng rượu, bất quá đại dê béo trong miệng hắn sau cùng mới đến, hắn xốc mành lên, thanh âm khàn khàn tựa như huyền âm trong đêm: “Thật có lỗi, ta muộn sao?”

Ngân Nguyệt Nha ngẩn đầu, Hoàng Công Thạch bảo hắn gặp người liền cười, cho nên hắn ngẩng đầu liền cười, thế nhưng tươi cười lập tức đông lại trên mặt. Tuy là đen, gầy, nhưng hắn vẫn nhận ra được người này đúng là Nhan Nghĩa Thịnh, mà Hà Hoa đứng phía sau hắn cũng oa lên một tiếng, cho nên chứng minh hắn không có nhìn lầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.