Trong căn phòng yên tĩnh mà trống trải, Dịch Quân Ngạn một mình dựa người lên ghế salon, trên đùi đặt cuốn sổ nhỏ nhắn, hí hoáy tô tô vẽ vẽ vài đường, cậu thỉnh thoảng lại ngước mắt lên xem giờ.
Đúng lúc Dịch Quân Ngạn đang định đặt bút tiếp tục sáng tác nghệ thuật, bỗng nhiên tiếng chuông reo vang, cậu giật mình mà ngồi phắt dậy, đặt bình trà lên bàn, tìm gói lá trà sấy khô hảo hạng, đổ một lượng lá vừa đủ vào trong bình, rồi nhanh nhẹn đi về phía siêu nước.
Làn nước nóng hổi trút vào bên trong bình trà, từng lá trà khô quắt dần nở ra, trôi nhè nhẹ trên bề mặt, thứ hương thơm tao nhã mà đặc trưng cùng làn khói nghi ngút ngấm dần vào khứu giác, quả thực khiến Dịch Quân Ngạn tâm tình khoan khoái. Cậu lại nhanh nhẹn trở về vị trí cũ, đặt chiếc nắp sứ lên trên để chiếc bình giữ nhiệt. Hai tay Dịch Quân Ngạn ủ lấy một ly trà nóng ấm, trên khóe mắt nhất thời hiện ra vài nét đượm buồn, cậu chăm chú nhìn về phía cánh cửa vẫn đang đóng im lìm.
Khoảng chừng năm phút sau, cửa mở. Từ bên ngoài, vài ba người bước vào phòng, ai ai cũng nở nụ cười tươi tắn, cùng nhau tán gẫu vô cùng vui vẻ.
“Mọi người đã cực khổ rồi.” – Dịch Quân Ngạn đứng lên, hướng về phía từng người mà thăm hỏi.
“Cảm tạ.” – Một người đàn ông trong số họ lên tiếng.
Người Nhật nổi danh thế giới là lễ phép chỉn chu, Dịch Quân Ngạn tuy rằng trong thâm tâm còn chưa thích ứng được với những lời lẽ khách sáo ấy nhưng cậu thân là nhân viên, tập mãi đã thành thói quen. Hơn nữa, ở cương vị của Dịch Quân Ngạn, điều này được đòi hỏi vô cùng khắt khe.
Thế rồi từng người một, cầm trên tay đồ đạc của mình, chào tạm biệt nhau, từ từ rời đi.
“Ôi chao, mệt chết! Ta muốn khiếu nại! Ta cũng muốn có người đại diện giống Tiểu Ngạn mà!” – Rồi một người khác đi ra, thân hình thấp bé, là nam nhân, vậy mà y cứ nũng nịu khăng khăng với người đối diện, giọng điệu trong trẻo giận hờn như con nít.
“Rất xin lỗi, nhưng sở hữu người đại diện là chuyện đặc quyền, cậu chớ có mơ hão!” – Một gã cao lớn tiến tới mà gõ lên đầu kẻ kia.
“Ơ… Đừng nói vậy chứ! Nhân gia cũng muốn có người đại diện!” – Y thân là một đại nam nhân, ấy vậy lại sử dụng giọng điệu khiến người khác dựng tóc gáy.
Dịch Quân Ngạn không nói gì, cậu chỉ cười nhạt, rồi nâng ly trà nóng ấm, đưa cho người kia, khẽ cất tiếng, “Đằng Tự tiên sinh, đã cực khổ.”
“Oa, Tiểu Ngạn quả nhiên là một người đại diện tốt nha!” Ánh mắt Chí Thủy chợt bừng sáng, mắt mở to tỏ rõ ước ao cực độ.
Đằng Tự nhận lấy chén trà, chẳng chút nghĩ ngợi, uống một hơn cạn sạch.
“Đó là trách nhiệm của tôi.” Dịch Quân Ngạn khẽ cười, rồi đón lấy chiếc ly rỗng từ tay Đằng Tự, mang vào trong phòng vệ sinh rửa sạch.
“Ta nói, ngươi thấy nếu đem Tiểu Ngạn đi làm bảo mẫu có ổn không?” Nhìn theo dáng người gầy yếu ấy đi vào toilet, Chí Thủy ngồi vắt vẻo trên ghế sofa tự vấn.
“Sao vậy? Bản thân cậu ấy còn chẳng phàn nàn, tại sao cậu cứ phải sợ Quân Ngạn bị tổn thương?” – Đằng Tự ngay cả mí mắt cũng chẳng buồn mở, trả lời.
“Cậu ấy không ôm oán hận là vì Quân Ngạn là người tốt! Chỉ ngươi là đồ thối tha, có thể chịu nổi tính khí của ngươi, trên đời này có lẽ chỉ duy mình Tiểu Ngạn!” – Chí Thủy thở phì phò đặt người đứng phắt dậy.
Đằng Tự ngẩng đầu, nhìn về phía khuôn mặt đang tức giận của y mà cười cười, “Tôi nhân phẩm thối nát? Vậy chẳng phải cậu vẫn luôn kè kè bên tôi sao?”
Bị cười nhạo, Chí Thủy càng thêm tức giận, nhe hàm răng gầm gừ, khuôn mặt trắng nõn giờ đã đỏ au vì tức. “Tốt thôi! Đấy chính là ngươi nói! Ngày mai ta sẽ đi tố giác chuyện này, bộ drama lần này sẽ không hợp tác với ngươi nữa!”
Thấy người kia giờ đã nổi bão tố, hắn cười ôn hòa, ôm lấy bả vai gầy gò của Chí Thủy, “Được rồi được rồi, tôi biết tôi sai được chưa? Chí Thủy đại nhân liệu có thể rộng lượng tha thứ?”
Vừa rửa xong chiếc chén, Dịch Quân Ngạn đi ra đã bắt gặp cảnh hai người tươi cười ôm ôm ấp ấp vô cùng thân mật, lúc đầu là sững sờ, sau lại thoáng buồn, lui lại vào trong toilet.
“Ai, Quân Ngạn, đem cái ly ra đây cho tôi.” Đằng Tự liếc mắt về phía cậu, kêu lên.
Bất đắc dĩ thở dài, Dịch Quân Ngạn chưa kịp né tránh giờ khuôn mặt vẫn lưu chút đượm buồn, lần thứ hai lại bước ra khỏi phòng vệ sinh.
Đằng Tự nhận lấy cái ly không, rót trà rồi đưa qua người đối diện mặt mũi vẫn đỏ phừng phừng.
“Vậy, giờ dùng chút trà cho ấm giọng, ta biết chắc giờ họng ngươi hẳn phải rất đau.”
Chí Thủy làm vẻ cao sang, khinh miệt hừ lạnh, nhưng đúng là lúc này họng cũng có chút đau rát, dù sao giờ ly trà cũng do chính thân hắn đã thổi nhẹ cho bớt nóng, y quả tình cũng đã có chút thỏa mãn.
“Hừ. Lần sau còn tái phạm thì đừng mong một ly trà có thể giải quyết mọi thứ nha!” Y cảnh cáo, rồi bưng trà lên nhấp một ngụm. Ừm, tuy rằng có hơi nóng, nhưng mùi vị quả không tệ.
“Đã rõ. Cậu cứ uống từ từ thôi, cẩn thận nóng.” Đằng Tự quan tâm.
Dịch Quân Ngạn một mực yên lặng đứng bên, thoáng chốc đã quay mặt đi, chẳng thể để người ta thấy sắc mặt rầu rĩ của mình, sự ân cần đó vốn chẳng phải cho cậu, cậu sở dĩ không nên nhìn.
“Ừm… thế buổi tối đi đâu đây?” Uống được một nửa, y đặt lại chén trà vào tay Đằng Tự, rồi đứng dậy chuẩn bị ra về.
Đằng Tự đưa chén cho Dịch Quân Ngạn, rồi giúp Chí Thủy mặc áo gió, “Về nhà. Không có chuyện gì đặc biệt.”
Dịch Quân Ngạn nhìn vào trong ly còn dư lại phân nửa mà sững sờ, Đằng Tự thấy vậy không chịu được mà thẳng tay dạy dỗ: “Cậu còn đứng đó làm cái gì? Không mau rửa sạch đi, chúng tôi còn phải ra về nữa!”
“Phải phải, xin lỗi.” Cậu vội vàng thu lại vẻ phiền muộn trong đáy mắt mà chạy vào phòng rửa tay.
“Này! Ngươi làm gì mà sử dụng cái khẩu khí đó nói chuyện với Tiểu Ngạn? Cậu ấy làm vậy đã là quá đủ rồi.” Chí Thủy lại bắt đầu bênh vực Dịch Quân Ngạn.
“Cậu ta gần đây chẳng hiểu bị làm sao, hỏi gì cậu ấy cũng chẳng chịu nói.”
“Nhất định là ngươi! Nhất định là ngươi đã ức hiếp cậu ấy, cậu ấy chắc hẳn đã có nỗi khổ chẳng thế nói ra!” Chí Thủy chỉ thẳng ngón trỏ về phía Đằng Tự, như một đại trinh thám phát hiện ra tên tội phạm chủ mưu mà chỉ trích.
Đằng Tự bất đắc dĩ cười cười, nhưng lại phẳng phất đôi chút giễu cợt, “Tôi đâu dám bắt nạt ai? Cậu xem, tôi đối xử với người khác tốt như vậy mà.”
“Cái rắm! Nếu ngươi đối xử với người khác tốt đẹp như vậy, thì hôm nay ta đã chẳng phải khổ sở như thế này rồi!”
“Nói nghe, là ai ba năm trước đây hồ hởi tươi tắn đã đến trước mặt ta đòi làm bằng hữu?” – Đăng Tự thản nhiên đắc ý nhìn vào khuôn mặt trẻ con đầy khả ái kia.
Lúc này, Dịch Quân Ngạn đi tới bên cạnh ghế salon, bỏ cái ly giờ đã sạch sẽ vào chiếc túi đeo lưng, rồi nhanh nhẹn dọn dẹp các vật dụng khác.
“Sao nào?” Đằng Tự cười lại càng thêm đắc ý. Hắn thích nhất khi tiểu tử này bị chọc ghẹo, hai gò má ửng hồng, chẳng giống một thanh niên hai lăm tuổi một chút nào.
“Ngươi… ngươi ức hiếp ta!”
“Ta nào có?”
“Thì có! Tiểu Ngạn có thể làm chứng!”
Nghe thấy vậy, Dịch Quân Ngạn bỗng dừng động tác, kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn hai người, buồn bực với cuộc trò chuyện thân mật của hai họ bỗng nhiên lại lôi mình vào, chỉ biết ấp úng, “Ta…”
“Đừng để ý tới cậu ấy, cậu thu dọn đi. Tôi đói bụng rồi, nhanh lên một chút còn đi ăn cơm.” Đằng Tự nói chen vào.
“Đúng đúng.” Cậu nhỏ giọng trả lời, hành động lại càng thêm nhanh nhạy.
“Ha, đồ tiểu nhân đắc ý. Ta sau này sẽ vượt mặt người, chính tay ta sẽ cướp lấy Tiểu Ngạn từ ngươi!” Chí Thủy nói vô cùng quyết tâm.
“Đằng Tự tiên sinh, đã dọn dẹp xong. Chúng ta có thể đi.” Dịch Quân Ngạn từ tốn nói với Đằng Tự.
“Ừ, đi thôi.” Hắn giúp Chí Thủy chỉnh lại khăn quàng cổ, rồi bỡn cợt nói: “Đúng là tiểu hài tử, trời mới sang thu mà áo quần cuốn chặt từ đầu tới chân.”
“Ta sợ lạnh, có làm sao không?” Chí Thủy bĩu môi, cùng Đằng Tự đi ra phía cửa.
Cửa mở ra, một trận gió lạnh ào tới, hắn nghiêng mình, che chắn cho Chí Thủy ở phía trước. Đi phía sau hai người, Dịch Quân Ngạn bị gió lạnh thổi cho co rúm, da dẻ vốn trắng nay hai gò má lại càng trắng bệch thêm vài phần.
“Cùng đi ăn một chút gì đi. Giờ ngươi về nhà chẳng phải sẽ chẳng ai nấu cơm cho ăn sao?” Nhìn trời giờ đã tối, Chí Thủy đề nghị.
“Cũng tốt, mà giờ ăn ở đâu đây?”
“Bên kia có một nhà hàng, nghe nói đồ ăn không tệ.”
“Nghe nói? Đừng bảo với tôi rằng nữ nhân nào đó đã nói cho cậu biết.” Đằng Tự lạnh lùng bĩu môi.
Chí Thủy giương đôi mắt trong veo tựa nước hồ thu, hung hăng liếc nam tử cao lớn kia. “Lần này là mẹ ta nói cho ta biết!”
“À, vậy thì đi thôi.” Lần trước ăn phải thứ đồ Pháp hỗn tạp nào đó, hắn bị đau bụng mấy ngày liền, giờ chẳng thể tin tưởng hai từ “Nghe nói”.
Đằng Tự vốn luôn nói đồ Tây không ăn, nhưng bởi vì đã từng thưởng thức thứ mỹ vị ở Hokkaido, đối với đồ Pháp đã chẳng còn bài xích, ai ngờ lần thứ hai lại bị Chí Thủy gài bẫy, hại hắn lại bắt đầu quay sang căm hận đồ ăn Pháp.
“Xin lỗi, có khi tôi phải đi trước.” Dịch Quân Ngạn bỗng nhiên lên tiếng.
“Ơ, cùng ăn đi, về làm gì?” Chí Thủy kéo Dịch Quân Ngạn về phía trước.
“Chí… Chí Thủy…” Dịch Quân Ngạn không biết giải thích làm sao, từ đầu đã chẳng muốn đi cùng hai người kia, hơn nữa cậu lại chẳng biết ăn đồ Âu.
Đằng Tự nhìn hai người khoác tay nhau, đã nhíu mày khó chịu mà chẳng hay.
“Này, cứ để cậu ấy đi đi! Quân Ngạn cũng đã mệt mỏi cả ngày rồi.” Đằng Tử nắm lấy tay Chí Thủy, bảo y dừng lại.
“A, ta quên mất!” Chỉ Thủy ngây ngô che miệng, vẻ mặt như bừng tỉnh. “Xin lỗi Tiểu Ngạn, là ta không phải, cậu tốt nhất hãy về nhà nghỉ ngơi đi!”
“Cảm tạ.” Dịch Quân Ngạn cố gắng nở nụ cười gượng. “Vậy thôi, chúc hai vị ngon miệng.”
“Ừ.”
“Tạm biệt.”
Lại nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng ấy, Dịch Quân Ngạn xoay người, nụ cười cứng nhắc trên môi giờ dần dần bong ra từng mảng, lộ nguyên bản nỗi u buồn trên khóe mặt, miệng khẽ cười khổ.
Ba người bọn họ, người duy nhất xoay mình rời đi luôn là cậu. Cho dù quan hệ giữa họ rõ là bằng hữu, thế nhưng thứ cảm xúc giấu diếm trong lòng cứ vậy mà chua xót lan ra, đốt cháy trái tim yếu mềm của Dịch Quân Ngạn, đau đớn tột cùng.