Đứng trước cửa chần chừ hơn một giờ đồng hồ, người bồi bàn tươi cười hòa nhã mọi khi cũng phải bắt đầu nhíu mày theo dõi hắn, Đằng Tự đành cắn răng ưỡn ngực bước vào.
Nơi này thực sự rất hiện đại, những bức họa giương nanh múa vuốt trên tường vô cùng độc đáo, hòa vào ánh lam lờ mờ bắt đầu khiến hắn bất giác có chút khó chịu. May sao không khí bên trong cũng tương đối tốt, chẳng giống như mấy quán bar bẩn thỉu ô trọc hắn từng nghe qua.
Đằng Tự thực sự không hiểu, tại sao Dịch Quân Ngạn bỗng lại trở thành một đầu bếp nổi danh ở cái BL này. Thấy khách hàng ai ai cũng ưng ý, chắc hắn phải tự kiểm điểm lại bản thân, vì môi trường trong bar quả thực cũng không tệ.
Chọn một chỗ ngồi tương đối yên tĩnh, Đằng Tự bắt đầu đưa mắt ra xung quanh để kiếm tìm Dịch Quân Ngạn, người đã khiến hắn tâm phiền ý loạn suốt nửa tháng qua.
Nhưng nhìn một lúc lâu cũng chẳng thấy bóng dáng của cậu đâu, người bồi bàn là một thiếu niên thanh tú, chỉ có người pha chế rượu là một nam tử tương đối lớn tuổi, lẽ nào chính là người ở chung phòng với Dịch Quân Ngạn? Nói như vậy chính là mình tới tìm hắn. Thế nhưng… Là vì lý do gì?
Đằng Tự thở dài.
“Tiên sinh, ngài có muốn gọi thêm ít đồ?” Người bồi bàn đi tới trước mặt hắn, mắt chiếu xuống chai sô-đa đã trống không.
Đằng Tự không thích uống rượu, cho nên hắn vào bar thì như mèo lạc vào ổ trâu ngựa, căn bản không phù hợp với môi trường.
“… Nước sô-đa. Cảm ơn.”
Trong ánh mắt người kia chợt lóe lên tia kỳ quái, nhưng cũng chẳng nói gì, đứng lên định bụng rời đi, ai ngờ Đằng Tự gọi với lại.
“Còn có chuyện gì sao, tiên sinh?”
“Ừm… có phải chỗ các cậu có một người tên là Dịch Quân Ngạn đúng không?” Hắn thận trọng dò hỏi.
Người bồi bàn cười rộ lên, “Đúng đúng, ngài là bằng hữu của Ngạn Ngạn sao?”
Ngạn Ngạn?
Kiểu xưng hô này thực sự… nghe rất chối tai!
“A… Tôi… là… cậu ấy…” Ậm ừ nửa ngày, chung quy cũng chẳng nghĩ ra mình rốt cuộc là gì với cậu, bạn bè không, hình như cũng chẳng có quan hệ gì, nếu nói là ông chủ cũ thì cũng chẳng ra sao.
Bồi bàn chợt hiểu ra, cười. “A, tôi biết rồi. Không nghĩ Ngạn Ngạn trước đây lại có một người bạn trai anh tuấn như ngài, nói gì thì nói chứ Ngạn Ngạn cũng rất dễ thương nha. Cơ mà, tiên sinh, Ngạn Ngạn hiện tại đã có chủ, tôi khuyên ngài không nên dây dưa với người đó thì hơn.” Bồi bàn nhẹ nhàng cảnh cáo.
Đằng Tự thiếu chút nữa muốn ngã xuống đất, chẳng hay điều do dự của bản thân lại dẫn tới sự hiểu lầm như vậy.
Bạn trai? Nếu ánh đèn chỗ này không lờ mờ thì chắc biểu tình trên mặt hắn đã rất đặc sắc, thế nhưng hình như cách gọi này cũng không có gì quá phản cảm, chỉ là có chút không thích ứng được mà thôi.
Dịch Quân Ngạn, cậu ta thực sự đã đoạn tình nghĩa, thực sự đã rời bỏ hắn rồi sao?!
Rành rành nửa tháng trước, trong mơ cậu còn nói rõ cậu thích hắn cơ mà!
“Dịch Quân Ngạn có ở đây hay không?” Lời nói lạnh băng lại như đang nén giận, Đằng Tự cũng vô cùng kinh ngạc bởi giọng điệu của mình.
Người bồi bàn cũng có chút giật mình, sững sờ đáp: “Ngạn Ngạn… Buổi trưa mới có thể đến được…”
“Vậy thì cho tôi một ly whiskey.”
Đằng Tự nói một câu thẳng thừng như muốn lùa người hầu bàn kia đi.
Hắn thấy người kia đi tới quầy bar rồi cúi đầu nói gì đó, rồi lại ngẩng lên liếc về phía hắn với ánh mắt ý vị thâm trường, Đằng Tự biết mọi chuyện có vẻ không hay rồi.
Tại đây khung cảnh tối tăm làm cơn buồn ngủ dần xông tới, liên tiếp mấy ngày liền không ngủ mà chờ đợi. Giờ cũng chẳng thể chống cự được nữa, hắn chọn một tự thế thoải mái, rồi chậm rãi nhắm mắt lại.
Không biết bao lâu sau, hắn bỗng cảm thấy có thứ gì đó đang sờ soạng trên người mình, liền mở bừng mắt. Hai cánh tay dâm ô bỉ ổi đang vuốt ve Đằng Tự, hơn nữa khuôn mặt còn dí sát vào hắn, hình như còn đang muốn sán tới hôn hắn. Đằng Tự không chút suy nghĩ, liền thượng một cú đấm như trời giáng lên mặt kẻ kia.
“A!” Gã ngã xuống đất, làm đổ cả ly whiskey.
Nhớ tới hai cánh tay kia thuộc về một người đồng tính, Đằng Tự thực rất ghê tởm. Đối phương còn đang định đứng lên, Đằng Tự liền xông tới, hung hăng đạp gã một nhát, tức giận nguyền rủa: “Mẹ kiếp! Dám cả gan sờ soạng bố mày! Tao cho mày biết tay! Thằng biến thái, thằng đồng tính chết tiệt!”
Hắn hoàn toàn không chú ý tới việc nói những lời này tại một quán bar gay sẽ khiến rất nhiều người phản ứng. Một nhóm nam nhân nhàn nhã ngồi phía đối diện đang nói chuyện phong hoa cũng phải quay ra nhìn hắn, còn người đàn ông khỏe mạnh cơ bắp đầy mình kia thì buông cậu bé trong lòng ra, đi tới chỗ Đằng Tự.
Với lửa giận nén mãi trong lồng ngực giờ hắn phát tiết ra, kẻ hèn mọn phía dưới đã bị hắn đánh cho chẳng thể đứng dậy nổi, hai tay không làm được gì khác hơn là giơ lên đầu cầu cứu.
“Này, mày bảo ai là biến thái?” Phía sau Đằng Tự chợt vang lên một giọng nói âm trầm.
Hắn đột nhiên dừng chân, lúc này mới phát hiện quán rượu đang im lặng một cách dị thường, lời nói kia hòa vào khung cảnh lại càng thêm quỷ dị. Quay đầu lại, đối mặt với Đằng Tự là một gã đàn ông to lớn, khuôn mặt dữ tợn, nhưng Đằng Tự lại không có một biểu tình.
“Oắt con, mày biết nơi này là đâu không?” Gã hỏi.
Đằng Tự nghiêng đầu, sắc mặt không thay đổi. Mặc dù biết là lỗi của mình, thế nhưng hắn không có ý định xin lỗi. Nếu xin lỗi thì hắn đã chẳng phải Đằng Tự.
Đối phương hiển nhiên bị hắn làm ngơ thì lửa giận lại càng thêm bùng cháy, nắm chặt bàn tay, đấm vào mặt hắn.
Đằng Tự tuy vóc dáng cũng chẳng được coi là khỏe mạnh, vậy nhưng cũng tuyệt đối không gầy yếu. Đối lập với Dịch Quân Ngạn, hắn thực sự mạnh mẽ hơn nhiều, huống hồ, Đằng Tự còn biết võ.
Đối phương thực cũng chỉ cậy mình cao to mà thế thôi, chứ đã biết người kia an tường võ thuật, thực cũng chẳng biết phải xoay sở ra sao. Không cần đợi lâu, chỉ vài giây sau, nam nhân cao lớn kia đã nằm lê trên đất mà rên rỉ. Đằng Tự phủi tay, cười đến ngạo mạn.
Mà hiện giờ, người pha chế rượu của BL có gọi điện cho Dịch Quân Ngạn, báo rằng có người đang chờ cậu. Vừa lúc mở cửa đi vào BL, đối mặt với khung cảnh thảm hại trong bar, Quân Ngạn cả kinh nửa ngày cũng không nói ra lời. Mắt quét lên bóng lưng đơn độc giữa quán rượu, cậu trong nháy mắt liền hóa đá.
Đằng… Tự?
Dịch Quân Ngạn nghĩ toàn thân giờ đã cứng đờ, cậu định mở miệng nói gì đó, hoặc bỏ chay, thế nhưng lúc này cậu làm gì cũng không nổi, chỉ là nhìn thấy bóng lưng quen thuộc ấy, sống mũi cay cay, đôi mắt còn tràn lên một làn sương mỏng.
Bất thình lình, cậu thấy cách đó không xa, người đàn ông đáng lẽ đang nằm dưới đất chợt lảo đảo đứng lên, cầm trong tay chai rượu, liều mạng lao về phía Đằng Tự.
“Không!”
Tiếng thét lớn làm chấn động cả quầy rượu, đang lúc Đằng Tự xoay đầu lại, một thân thể gầy yếu nặng nề nhào tới, che chắn trước người hắn. Chai rượu kia vốn là nện lên đầu Đằng Tự, giờ đập mạnh vào ngực của Dịch Quân Ngạn.
“A!” Hắn nghe được trong mớ âm thanh hỗn độ tiếng rên rỉ yếu ớt ấy.
Bình rượu vỡ vụn, kèm theo là thân thể cậu nằm bất động dưới đất.
“Ngạn Ngạn!” Rất nhiều người hoảng hốt la lên, thế nhưng tiếng kêu lớn nhất vẫn là từ phía Ngọc Trí Thuần.
Đầu óc Đằng Tự lúc này trống rỗng, hắn nhìn xuống cơ thể đang nằm dưới chân mình, là khuôn mặt của người đã khiến hắn phiền não suốt hơn nửa tháng qua.