Vào một đêm nào đó trời tối đen như mực rất dễ giết người, gió to dễ gây hỏa hoạn, Chanh gặp được Trương Tĩnh Chi.
Trương Tĩnh Chi: (Hai tay bóp cổ Chanh,
thái độ hung dữ) Nói mau! Nói mau! Rốt cuộc cô định viết về tôi ngu ngốc đến mức nào cô mới hài lòng! Cô không thấy tất cả mọi người đang hận là không thể đi giết tôi được sao?
Chanh: (Cười nịnh nọt): Đừng nóng giận,
có gì từ từ nói, làm gì có, mọi cái là do cô, là do đầu gối của cô quá
mềm dẻo! Lúc đầu mà không ngốc nghếch, thì tương lai làm sao cô lại chín chắn như vậy!
Trương Tĩnh Chi: Còn nói à! Cô để tôi quỳ à? Sao cô đã bắt tôi quỳ rồi, lại còn để tôi ngã xuống đất nữa chứ!
Chanh: Bình tĩnh, bình tĩnh.
Trương Tĩnh Chi: (hai tay dùng sức, sắc
mặt Chanh ửng đỏ) Tôi không phải là phế nhân! Tôi không phải! Tôi đường
đường là một sinh viên ở thế kỷ hai mươi mốt, cô muốn phá hủy hình tượng của tôi thì cô mới hài lòng buông tha cho tôi phải không?
Chanh tức giận quát: Bà đây cho cô ngu
ngốc đấy thì sao nào! Cho cô ngu ngốc đấy! Bà đây cho cô “mất chồng” thì cô mới mở mang đầu óc ra được. Cô bóp đi, Cô bóp đi, bóp chết tôi đi,
dù sao nếu tôi không bị cô bóp chết, thì tôi cũng bị các cô gái khác bóp chết vì tôi đã ngược đãi Nam Cung Vân.
Trương Tĩnh Chi bùng nổ…
Chanh: Yên tâm đi, Nam Cung Vân không
chết được đâu, tôi thà rằng để cô chết còn hơn là để hắn chết, tôi chính là mẹ hắn mà, đừng hận tôi, ai bảo cô chỉ là con dâu tôi thôi.