Luyến Tiếc Người Trước Mắt

Chương 7: Lỡ miệng



Lúc tỉnh dậy đầu óc vẫn còn lơ mơ, đêm qua lại nằm mơ, thậm chí mơ trong mơ, tôi bật cười, còn mơ thấy Thượng vương gia nửa đêm ôm tôi khóc, thật sự là khôi hài.

Đưa mắt quan sát toàn bộ trong phòng, có lẽ bây giờ không còn sớm nữa.

Tỉnh dậy thật là tốt quá, thở phào nhẹ nhõm, vừa nghĩ đến đó, tự nhiên tôi thấy kinh hoảng, rõ ràng tôi nhớ tôi qua đi ngủ không cởi tấm vải kia ra, cúi xuống thấy áo mặc chỉnh tề, đỡ lo hơn một chút, nhưng cảm giác có gì đó không đúng lắm, vạch áo ra xem, ngơ ngẩn, bên trong vẫn là tấm vải che ngực dày cộm, từ ngực đến eo đã chia làm hai phần, còn để lộ ra bộ ngực vẫn được cho là đáng tự hào của tôi.

Tôi hét lên thất thanh, chẳng lẽ mình là heo sao? Người ta đem cởi áo mình ra, cởi hẳn tấm vải che ngực , thế mà tôi còn ngủ mà không biết tí gì.

Nghe tiếng hét của tôi, một cô gái trẻ tầm mười sáu tuổi đến trước giương hỏi: “Cô nương dậy rồi à?”

Tôi gật đầu, ngồi dậy, mái tóc dài xõa xuống, ngay cả búi tóc trên đầu cũng không biết bị tháo ra từ lúc nào.

“Nô tì Nguyệt Thiền hầu hạ cô nương thay y phục.”

Tiểu nha đầu nói xong, ở ngoài lại đi vào hai nhà hoàn nữa trong tay cầm vài bộ quần áo.

Tôi chưa từng được nhiều người hầu hạ như vậy. Thấy các nàng, tôi ngượng ngùng. Từ lúc nào tôi trở thành chủ tử rồi vậy? Chờ một chút! Vừa rồi cô ta gọi mình là cô nương? Như vậy là các nàng đã biết thân phận của tôi rồi ư? Nghẫm lại, chắc là tấm vải dày cuốn ngực đã bị các nàng cởi ra rồi, làm sao có thể giấu diếm khi ở đây được.

Trong lòng thấy khó chịu, chưa được sự đồng ý của tôi đã tháo nó ra rồi, nhỡ trong lúc tôi đang ngủ làm tôi sợ hãi thì sao, lúc tháo cắt tấm vải nhỡ làm tôi bị thương thì tính thế nào?

Cái người tự xưng là nha hoàn Nguyệt Thiền đưa tay đỡ tôi đứng dậy rời khỏi giường, sau đó lại đưa tay muốn cởi quần áo trên người tôi ra, tôi đỏ mặt, không có thói quen bị người khác giúp tôi thay quần áo, liền nhanh tay giữ tay cô ta lại, luôn miệng nói : “Để tôi tự thay, để tôi tự thay.”

“Hầu hạ cô nương là nhiệm vụ của nô tì.” Nguyệt Thiền giúp tôi cởi áo, rồi cởi hẳn tấm vải che ngực đã bị xô lệch đi từ đêm qua.

“Các cô tháo tấm vải này của tôi lúc nào vậy?” Tôi hỏi.

Nguyệt Thiền sửng sốt, sau đó mặt đỏ bừng cố nén cười, ngay cả hai nha hoàn đứng bên cạnh cũng cười theo.

“Bẩm báo cô nương, y phục của cô nương không phải do chúng tôi cởi ạ.”

“Không phải mấy người? Vậy thì là ai?”

“Là Vương gia ạ.” Nguyệt Thiền cười hẳn thành tiếng, rồi lại sợ tôi trách tội, vội nén tiếng cười, làm khuôn mặt đỏ bừng.

Ông trời ơi! Thì ra tất cả mọi chuyện xảy ra tối qua không phải là mơ! Đúng là anh ta đã tới đây, lại còn tháo cả tấm vải che ngực của tôi, lại còn tháo cả búi tóc của tôi ra. Như vậy tức là tối qua những lời anh ta nói với mình cũng không phải là trong mơ rồi!

Tôi thấy vô cùng bối rối, không để ý đến mấy cô nha hoàn này đang “sờ mó” tôi, trong đầu vẫn đang nghĩ rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra!

Chắc chắn là, có thể gương mặt tôi và cái người tên Trúc Thanh giống nhau, cho nên làm cho tên Triệu An lúc ở Hương Ngọc lâu cũng nhận nhầm tôi là cô ấy, mà cái người tên Trúc Thanh này lại có mối quan hệ sâu sắc với Vương gia, tám mươi phần trăm là tình nhân của Vương gia rồi, cho nên khi anh ta vừa nhìn thấy mặt tôi, mặc dù biết tôi mặc trang phục nam, lại giả giọng nói nhưng vẫn khiến cho anh ta tâm thần đại loạn, uống nhiều rượu đến say rồi nửa đêm đến chỗ tôi ngủ nói một tràng những điều mà tôi chẳng hiểu gì.

Như vậy tức là tên Triệu An kia sắp xếp để tôi đến đây cũng chẳng phải có ý tốt gì, cũng không phải như lời hắn ta nói là vì để cứu Đường Huyên.

Cái tôi sắp đối diện là chuyện gì vậy? Nếu như tôi thật sự giống tình nhân của Vương gia, vậy thì Vương gia sẽ xử lý tôi như thế nào? Lại còn cái bình dấm chua Vương phi kia nữa chứ? Cô ta có thể buông tha cho tôi sao?

Không được, tôi phải rời khỏi chỗ này ngay.

Mọi nghi vấn cứ quanh quẩn ở trong đầu tôi, như vậy thân phận tôi đã bị bại lộ rồi, ba mươi sáu kế tẩu vi là thượng sách! Không thèm quan tâm đến cô nàng Đường Huyên nữa, không đáng vì cô ta mà mình bị liên lụy! Tất cả là do cô ấy tự rước vào, ai bảo cô ấy muốn đi quyến rũ chồng người khác chứ!

Nhưng hiện giờ tôi có thể trốn được không?

“Cô nương, nàng xem như này có được không?”

Tôi vừa nghe thấy, các nha hoàn kia đã giúp tôi mặc quần áo xong hết rồi, y phục tôi đang mặc là chiếc váy dài màu vàng nhạt rất hợp vừa vặn với người, có thể tóc của tôi chưa đủ dài để búi những kiểu tóc phức tạp nên họ buộc tóc nửa đầu bằng một sợi dây tơ tằm.

Nhìn vào gương, lần đầu tiên tôi cũng có thể trở thành mỹ nữ cổ trang rồi.

“Được rồi, như này rất đẹp.” Tôi nói.

Nguyệt Thiền đưa mắt ra hiệu, lại có hai nha hoàn bưng chậu rửa mặt bước vào.

Haizz, từ lúc bắt đầu rời khỏi giường là có đến năm, sáu nha hoàn hầu hạ, tôi choáng váng, chẳng lẽ đây chính là phong cách hoàng gia hay sao? Tôi vừa sướng vừa run.

“Cô nương, Vương gia căn dặn, mời nàng đi gặp Vương gia.” Nguyệt Thiền nói.

Thượng đế ơi, tôi có thể không đi được không?

Đi theo Nguyệt Thiền bảy, tám vòng cuối cùng cũng tới chỗ Vương gia, Nguyệt Thiền gõ cửa, tôi bước lên trước, cô ta đứng ở sau lưng tôi.

Con người tôi từ trước tới nay học việc rất nhanh, gặp người trong phòng này, khi phải cúi đầu thì tôi nhất định sẽ cúi đầu, không khác gì dáng vẻ sợ sệt của những nữ nhân khác, tôi cúi đầu đứng trước cửa.

Nơi này chắc là phòng sách của anh ta? Tuy không ngẩng lên nhìn nhưng tôi ngửi thấy mùi mực viết xông vào mũi.

“Nàng vào đi.” Vương gia nói, giọng nói rất bình thản, cứ như là một người hoàn toàn khác so với người tối qua.

Tôi cúi đầu bước vào rồi dừng lại ở khoảng cách ba mét.

“Nàng tên là gì?”

“Trương Tĩnh Chi.”

Không biết vì sao tôi lại thành thật nói tên của mình ra, có thể do anh ta có khí lực áp chế người khác, nghĩ lại, đây là Vương gia hẳn hoi cơ mà! Là người được Hoàng thượng sủng ái nhất!

“Nàng là gì của Trương Huyên?”

“Tỷ tỷ, trước kia để cho tiện lợi nên tôi mới cải nam trang.” Tôi vội nói.

Chờ đã, Trương Tĩnh Chi, sao mày không có một chút khí cốt nào à? Sao cứ thành thật trả lời là sao vậy?

“Các nàng là tỷ muội, vậy nàng còn tỷ tỷ nào nữa không?” Trong giọng nói của Vương gia có sự hồi hộp.

Tôi có thể trả lời là không có được không? Tôi do dự, anh hỏi như vậy là có ý gì? Anh ta có hy vọng tôi trả lời là không có không?

“Không có.” Tôi lựa chọn sự thành thật để trả lời, cha mẹ tôi thường kiên quyết ủng hộ chính sách của đảng và nhà nước “chỉ sinh một con”, tôi chỉ là con một trong gia đình, ngay cả Đường Huyên muội muội này cũng là giả.

Vương gia “ừ” một tiếng, nghe có vẻ như rất thất vọng.

Đờ người ra một lúc lâu cũng không có động tĩnh gì, tim thì cứ đập binh bang, muốn ngẩng lên nhìn rồi lại không dám. Không biết tên Vương gia kia đang nghĩ gì?

Cúi đầu nhìn mũi giày, bản thân lại không có dũng khí ngẩng lên nhìn sắc mặt của anh ta, một đôi giày màu đen hiện ra trước mắt, choáng váng, sao tên Vương gia này bước đi không gây tiếng động nhỉ?

Cằm lại bị nâng lên, tôi tức giận, thời đại này đàn ông người nào cũng thích nâng cằm phụ nữ lên à? Triệu An đã thế, anh ta cũng vậy! Tôi ghét cảm giác bị người ta sờ vào cằm mình.

Cằm bị nâng lên, tôi dùng ánh mắt chống đối lại đôi mắt sâu thăm thẳm của anh ta, sâu không thể nhận ra, sâu đến mức không biết hỉ nộ ái ố của anh ta.

Anh ta muốn tìm gì trên mặt tôi chứ? Tôi tức giận, nhục nhã.

Lấy hết dũng khí cả nửa ngày, tôi quyết định phá tan không khí nặng nề làm người ta không hít thở được này.

“Vương gia, xin anh thả chị em chúng tôi.”

Vương gia đưa mắt ra chỗ khác, tay cũng buông xuống, sau đó xoay người trở về chỗ ngồi của mình.

Tôi đưa tay xoa xoa chiếc cằm đáng thương của tôi, cổ cũng thấy khó chịu. Vươn gia lẳng lặng nhìn động tác của tôi, “Huyên cô nương có thể đi, còn nàng, ” Anh ta dừng lại.

Tôi hồi hộp nhìn anh ta, chờ câu nói tiếp theo.

“Nàng không được đi,” Nhìn thấy vẻ khẩn trương của tôi, anh ta nhếch nụ cười.

Tôi không thể đi? Bởi vì tôi giống cái cô tên là Trúc Thanh gì đó? Tôi phẫn nộ, tưởng tôi hiền lành dễ bắt nạt à? Con thỏ lúc tức giận còn cắn người được mà! Dựa vào cái gì mà tôi không thể đi? Tôi bán cho anh à?

Tôi cố gắng khống chế tinh thần của mình.

Trương Tĩnh Chi ơi Trương Tĩnh Chi, mày đừng trở mặt, bây giờ mày trở mặt không có lợi gì cho mày, mày là một người thông minh thức thời, mày cũng không thể đắc tội gì với anh ta, anh ta là Vương gia hẳn hoi đấy! Ở thời đại này con người không có sự ngang hàng với nhau! Tuy rằng lý trí đang khuyến cáo tôi, nhưng lửa giận trong tôi đã đốt sạch đại não rồi.

“Ta thả Trương Huyên ra, nàng phải ở lại thay nàng ta.”

“Dựa vào cái gì mà không cho tôi đi? Tôi bán cho anh à? Tôi thiếu tiền của anh à? Tối qua anh ăn đậu hũ của tôi mà tôi đã không so đo rồi, anh còn không chịu thả tôi đi. Bởi vì cái người tên Trúc Thanh kia phải không? Có bản lĩnh thì tự mình mà đi tìm cô ta đi. Tôi không biết cô ta, anh dựa vào cái gì mà anh lại có ảo tưởng cô ta chính là tôi? Không muốn thả Huyên nhi thì thôi, có bản lĩnh thì đi mà bảo vợ anh quản cô ta cả đời đi, dù sao cô ta cũng chẳng phải là người tốt gì, thả ra ngoài là gây tai họa cho người khác, giữ lại còn hơn là thả cô ta đi. Anh dựa vào cái gì mà không thả tôi đi?”

Như một khẩu súng liên thanh, tôi nói một lèo, rồi hoảng loạn.

Trương Tĩnh Chi, mày thật là anh hùng dũng mãnh! Mày nhìn xem người mày đắc tội là ai đi. Thật muốn tát vào mồm mình quá.

Tôi bịt miệng lại, không thể tin được tôi nói nhiều như vậy mà vẫn còn sống, nhìn sắc mặt anh ta càng lúc càng tím đen, tôi hối hận rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.