Ly Ca Hoàng Triều

Chương 28: Hầu Hạ Bên Người



Trở lại nơi đóng quân tạm thời của Ly quân, Triều Ca có một loại cảm giác quen thuộc từ lâu. Xuống ngựa, Triều Ca quen nẻo muốn đi về lều của mình. Nhưng nàng còn chưa đi được hai bước đã bị Minh Húc gọi lại.

“Quân sư, ngươi đang dự định để cho cái viên ám khí trong cánh tay ta mọc rễ nẩy mầm lớn lên thành đại thụ che trời à?”

Bước chân Triều Ca dừng lại, suýt chút nữa té sấp mặt, Thiếu tướng quân uy vũ nói cười từ tốn đâu rồi?

Nàng quay đầu lại, đang định mang Minh Húc tới lều quân y xử lý vết thương cho hắn, lại thấy Minh Húc cũng không thèm quay đầu lại.

“Mang theo hòm thuốc đến lều ta.”

Triều Ca tới chỗ quân y lấy hòm thuốc, cúi đầu đi về phía lều của Minh Húc, nàng luôn có một loại cảm giác dê vào miệng hổ, đưa đồ ăn cho Minh Húc.

Vào trong lều, Minh Húc đã ngồi ở bên giường đợi nàng. Triều Ca không nói hai lời, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Hề Minh Húc, sau đó bắt đầu giúp hắn xử lý vết thương.

“Đau” Minh Húc đau đến kêu lên một tiếng.

“Miệng vết thương kia có hơi sâu, y phục mở ra quá nhỏ, không cẩn thận đụng vào, ta sẽ cẩn thận một chút.” Triều Ca nhỏ giọng áy náy.

“Y phục mở quá nhỏ, nàng không biết cởi áo ra sao?”

Trong nháy mắt, khuôn mặt Triều Ca xoẹt một cái ửng hồng, ngay cả lỗ tai đều nóng lên.

“Cái này... Không tốt lắm đâu?” Triều Ca cúi đầu, giọng như muỗi kêu.

“Trước đây lúc quân y xử lý vết thương, đều trực tiếp cởi, có gì không tốt đâu?”

“Vậy ta đi gọi quân y tới cho ngươi ” Triều Ca bỗng nhiên đứng lên đi ra ngoài.

“Nàng dám!”

Triều Ca quả nhiên dừng chân lại, cúi đầu, cắn răng trở lại bên cạnh Minh Húc. Hắn nói đúng, nàng thật sự không dám, nàng vẫn luôn luôn sợ, chưa từng dám thẳng lưng đi qua. Triều Ca cảm giác mình không có tiền đồ đến mức không có thuốc nào chữa được. Minh Húc giang hai cánh tay, chờ nàng cởi áo tháo dây lưng.

Triều Ca cắn răng một cái, vùi đầu, bắt đầu cởi y phục Minh Húc ra. Y phục bị cởi, lộ ra thân thể cường tráng khoẻ mạnh của Minh Húc, đường nét mạnh mẽ, cơ bắp đầy đặn. Mặt Triều Ca đỏ tới mang tai, tim cũng run rẩy, hô hấp cũng trở nên khẩn trương. Trước đây đến hồ bơi cũng không phải chưa từng thấy thân trêи của đàn ông, thế nhưng vóc người kia chính là khác nhau một trời một vực, căn bản không thể đánh đồng. Huống chi, bây giờ nàng còn dựa gần như vậy!

“Xem đủ chưa?” Trêи đỉnh đầu Triều Ca truyền đến giọng của Minh Húc.

Triều Ca hoảng hốt lắc đầu, sau đó phát hiện thấy sai sai, lại lập tức gật đầu, dường như lại sai sai! Dù gật đầu hay lắc đầu, đều thừa nhận nàng đang nhìn chằm chằm thân thể của hắn! Triều Ca cực kì quẫn bách, nàng tuyệt đối không háo sắc mà.

Lúc này, trêи đỉnh đầu truyền đến giọng Minh Húc mang theo vài phần chế nhạo trêu đùa. Đùa nàng chơi à! Triều Ca tức giận! Nàng trở lại hiện thực đến vết thương trêи cánh tay Minh Húc, nàng dự định lát nữa dùng sức đâm một chút, để xả mối hận trong lòng! Nhưng khi nàng thấy được vết thương sâu đến tận xương của Minh Húc, lòng nàng không khỏi tê tái. Vết thương tới mức này còn nói đùa nàng, thực sự là! Người này chẳng lẽ không biết đau sao? Triều Ca nghĩ vậy nên nhẹ tay rất nhiều, chỉ sợ làm đau Minh Húc. Dù sao, Minh Húc trăm đắng ngàn cay cứu nàng trở về, lao tâm lao lực, còn đích thân xông vào doanh trại địch, thật không dễ dàng.

“Thật ra nếu như khi trước nàng không cự hôn, mỗi ngày nàng đều có thể xem rồi.” Minh Húc thở dài một hơi, tựa như đang tiếc hận thay Triều Ca.

Giề? Câu nói này thiếu thiếu nha! Cái gì gọi là không cự hôn liền có thể nhìn mỗi ngày? Nói nàng như lang như hổ thèm khát nhìn hắn à! Ta nhổ! Vậy mà tiếc hận thay nàng? Nói nàng không có mắt bỏ qua trân bảo hiếm thấy à! Ta nhổ!Còn nữa! Nàng cự hôn chẳng lẽ không phải để tác thành cho hắn sao? Bây giờ nói như thể nàng vứt bỏ hắn vậy! Ta nhổ!

“Nàng lại đang mắng ta ”

Triều Ca cứng đờ, nội thu hồi suy nghĩ, giả bộ vô tội.

“Làm sao có thể? Không thể nào!”

Minh Húc cười, hắn nói: “Vậy lần sau nàng chớ có viết cảm xúc lên mặt, như vậy lời nói dối của nàng mới hoàn mỹ hơn một chút.”

Triều Ca bĩu môi, rời mắt đi, không để ý tới hắn. Minh Húc thấy dáng vẻ tức giận của nàng, cười càng vui vẻ hơn.

“Rõ ràng là nàng mắng ta, lại còn hờn ta, sao nàng lại không nói đạo lý như vậy?”

Mặc dù Minh Húc nói rất có đạo lý, nhưng Triều Ca chính là Không-cùng-tư-tưởng.

“Thiếu tướng quân muốn nghe đạo lý gì? Ta nói cho ngươi.”

“Vậy nàng nói cho ta biết, nàng làm chuyện sai, có phải nên chịu trách nhiệm hay không?”

Triều Ca sửng sốt: “Ta làm sai chuyện gì?”

“Ta vốn không phải chịu thương tích nặng thế này, nhưng nàng nhào tới, ta không thể làm gì khác hơn là lấy tay đỡ nàng.”

Nghe nói thế, Triều Ca nhất thời ngu người.“Lúc đó là ta sợ ngươi bị bắn trúng mới nhào về phía ngươi, đỡ đạn cho ngươi!”

“Ta đã sớm ngờ tới việc hắn muốn đánh ta, tự ta chuẩn bị tốt việc né tránh, nàng lại đến, ta chỉ có thể ngăn cản cho nàng trước.”

Triều Ca triệt để ngu người, lòng tốt của nàng thành làm hỏng chuyện sao?

Minh Húc lại nói: “Lần này trao đổi con tin vốn chính là một ván cờ, hắn muốn nhân cơ hội này giết ta, ta sao lại không muốn mạng hắn?”

“Cho nên mặc dù ta nhìn nàng, nhưng lúc nào cũng quan tâm hắn, chỉ cần hắn động thủ, ta liền nghiêng người, để cho đạn kia sượt qua cánh tay ta.”

“Kể từ lúc đó, ta đổ máu, tình hình đại loạn, thừa dịp hắn đắc ý lơ là, cung thủ mai phục phía sau dùng một mũi tên bắn hạ hắn.”

Triều Ca sửng sốt một chút, nói như vậy, nàng dường như làm hỏng việc thật!

“Chiếu theo kế hoạch, ta chị tróc chút da, ra chút máu, bây giờ cánh tay này lại bị thương đến tân xương tủy rồi.”

“Nàng nói xem, nàng có sai hay không?”

Triều Ca giống như một học sinh tiểu học bị phê bình héo rũ.“Ta cũng là sợ ngươi bị thương mới nhào qua ngươi.”

“Cho nên ta vốn không định nói cho nàng, đã vậy trong lòng nàng lại mắng ta oán ta, thật là ủy khuất quá đi.”

Triều Ca bĩu môi, nàng nói: “Đều là ta không tốt, vậy ngươi chớ tính toán với ta có được hay không vậy?”

Thấy thái độ nhẹ nhàng cùng ngữ khí ấm áp của Triều Ca, Minh Húc càng vui vẻ hơn.

“Vậy ta liền cho nàng lấy cơ hội công chuộc tội.”

“Sao?”

“Từ giờ trở đi nàng ở lại đây chiếu cố sinh hoạt thường ngày của ta, cho đến lúc ta khỏi bệnh.”

Hả? Chiếu cố sinh hoạt thường ngày? Đây không phải là muốn hầu hạ bên cạnh à?

Triều Ca cảm thấy rất ngượng ngùng, đang muốn cự tuyệt, Minh Húc lại nói sang chuyện khác.

“Vì sao lúc đó nàng phải giết Vu Vĩ Vinh?”

“Bởi vì hắn gần ta, Địch Phỉ Nhiên quá xa, ta bắn súng cũng không chuẩn. Càng quốc chết một người đều có lời chứ không lỗ.”

Minh Húc nghe vậy phá lên cười, hắn nói: “Nàng thật biết tính toán, Địch Phỉ Nhiên lúc này chắc tức chết rồi.”

Hắn đương nhiên muốn tức chết, trước đây lúc giao súng cho nàng, căn bản không muốn nàng nổ súng!

Hiện tại chẳng những nàng giết đại tướng tâm phúc của hắn, còn lấy đi một khẩu súng của hắn, có thể không tức chết sao?

Không chỉ có vậy, hắn còn bị nàng lừa gạt, nàng biết dùng súng, là người hiện đại!

“Hả? Ngươi nói Địch Phỉ Nhiên muốn tức chết, nói cách khác chính là hắn hiện tại không chết?”

Minh Húc gật đầu, hắn nói: “Hắn hiện tại không thể chết. Một hoàng tử chết ở trong tay địch quốc, Càng quốc cùng Ly quốc tất yếu sẽ nổ ra một trận đại chiến, cái này cũng không có lời.”

“Cho nên một mũi tên đâm thủng ngực chỉ làm hắn bị thương mà thôi?”

“Ừm, lệch một chút, mặc dù không chết, thế nhưng có thể làm cho hắn yên tĩnh nửa năm, trong nửa năm này, chính là thời cơ tốt cho chúng ta phản công.”

Triều Ca rất tán thành gật đầu, không sai, Càng quốc chủ soái không ở đây, lòng quân bất ổn, lúc này mới là thời cơ nhân lúc cháy nhà đi hôi của tốt nhất!

Triều Ca không thể không bội phục Minh Húc, suy nghĩ chu toàn, tâm tư cẩn thận, trù tính trong lều trướng, quyết thắng ngoài ngàn dặm.

Trong buổi nói chuyện, Triều Ca đã cẩn thận từng li từng tí lấy viên đạn trong cánh tay Minh Húc ra, sau đó băng bó vết thương cho hắn Trong toàn bộ quá trình, không có thuốc tê, nhưng Minh Húc vẫn mặt không đổi sắc, thậm chí có lúc còn đùa giỡn nàng, việc này khiến Triều Ca bội phục Minh Húc hơn. Ở trêи người hắn, nàng thấy cái gọi là phong độ của một đại tướng.

Viên đạn được lấy ra, Triều Ca đặt nó ở trong mâm. Minh Húc tự tay cầm viên đạn nhuốm máu lên xem xét tường tận, hắn hỏi: “Đây chính là ám khí phát ra từ vĩ khí của Địch Phỉ Nhiên? Là viên đạn?”

Triều Ca gật đầu, lấy súng lục của mình ra đưa cho Minh Húc.

“Bỏ viên đạn này vào trong khẩu súng này, nạp đạn lên nòng, sau đó bóp cò, liền có thể nổ súng.”

Minh Húc cẩn thận nghiên cứu khẩu súng bằng đồng tinh xảo trong tay, trong mắt lộ ra từng tia kinh ngạc.

“Nhưng viên đạn này đã dùng qua, đầu đạn của nó đã mở ra, vỏ đạn biến hình, không thể dùng lại nữa.” Triều Ca giải thích.

Minh Húc đặt súng lục ở trong tay thưởng thức, hắn hứng thú hỏi: “Nàng giống như rất hiểu thứ này?”

Triều Ca sững sờ, nàng vội vàng rũ mi mắt, che giấu thần sắc của mình.

“Địch Phỉ Nhiên nói cho ta biết.”

“Không có đạo lí hắn sẽ nói cho nàng biết nhiều chuyện như vậy, hắn rõ ràng muốn giết nàng, nàng bắn một phát súng ra, hắn tổn thất rất nhiều.”

Minh Húc dường như cũng không tin Triều Ca. Trong lòng Triều Ca vạn phần bất đắc dĩ, Minh Húc quá thông minh, thật là khó lừa gạt!

“Ta cũng không biết hắn có ý gì. Nếu không phải hắn nói cho ta biết, ta sao lại biết dùng thứ này, nhìn kì lạ phiền phức.” Triều Ca làm bộ không thèm để ý.

“Ừ” Trêи mặt Minh Húc không có biểu tình khác, cũng không biết hắn có tin hay không.

Hắn cầm súng lục chơi một hồi, sau đó trả lại cho Triều Ca, hắn nói: “Lúc rảnh rỗi nàng nghiên cứu viên đạn này, vẽ ra bức họa, ta cho thợ mộc chế tạo cho nàng.”

“Chế tạo làm cái gì?”

“Cho nàng phòng thân ”

Triều Ca thu hồi súng lục, trong lòng ấm áp, mặc dù nàng có võ công, mặc dù nàng cũng không có nguy hiểm gì lớn, nhưng Minh Húc có thể thay nàng suy nghĩ như vậy, vẫn làm nàng cảm động.

Triều Ca thu dọn hòm thuốc, đang muốn ra khỏi lều lại nghe được Minh Húc nói với nàng: “Không cần mặc quần áo cho ta à?”

Bước chân Triều Ca dừng lại, cúi đầu, mặt ửng hồng đi trở lại. Cúi đầu, cầm quần áo mặc vào cho Minh Húc, cẩn thận cột chặt vạt áo cho hắn. Lúc đang chuẩn bị đại công cáo thành, một bàn tay đặt lên eo nàng, dùng sức bao lấy nàng. Triều Ca đụng vào lồng ngực Minh Húc, mùi thuốc nhàn nhạt cùng khí tức đặc biệt của Minh Húc quanh quẩn xung quanh, toàn thân Triều Ca cứng đờ.

“Đừng nhúc nhích, để ta ôm nàng ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.