Ly Ca Hoàng Triều

Chương 33: Vả Mặt Sứ Đoàn



Cùng bọn họ ngồi xuống một chỗ là thừa tướng Ly quốc Mục Cảnh Thước. Mục Cảnh Thước mới ngoài bốn mươi, phong hoa chính thịnh, đoan trang lễ độ, ăn nói khôi hài, khiến sứ thần Càng quốc bật cười một trận.

Lý Băng an bài Mục Cảnh Thuớc tự mình đi, có thể thấy được sự coi trọng với Càng quốc sứ thần. Nhưng vào lúc này, một tiếng thông báo truyền đến, toàn trường đều an tĩnh lại.

“Hoàng thượng giá lâm ”

Tất cả mọi người nhất tề đứng dậy, Lý Băng long hành hổ bộ đi tới, nét mặt mỉm cười, rạng ngời rực rỡ.

“Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế” tất cả quan lại đồng thời quỳ bái.

Lý Băng đi tới chủ vị chính giữa ngồi xuống, phất tay một cái. “Các khanh bình thân ”

“Tạ ơn Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế ” Các quan lại đứng dậy vào chỗ, Lý Băng quay đầu nhìn về phía sứ thần Càng quốc, cười nói: “Lam Thấm công chúa và tam hoàng tử đường xa mà đến, khổ cực rồi.”

“Hoàng thượng quá khách khí, ngài tự mình chiêu đãi, chúng ta thụ sủng nhược kinh.” Địch Phỉ Nhiên đứng dậy, lời xã giao nói cực kì tốt.

“Ly Hoàng, cho phép ta thay trêи dưới Càng quốc mời ngài một ly.”

“Được, trẫm uống ly này cùng ngươi.”

Hai người ngươi một lời ta một lời, bầu không khí mười phần hòa hợp, như là bạn bè liên bang. Nhưng Triều Ca lại rõ ràng, Địch Phỉ Nhiên nhỏ nhen mang thù, tâm kế thâm sâu, ở Bắc Cương ăn trái đắng lớn như vậy, tại kinh thành ắt sẽ tìm cách đòi lại. Sau khi Địch Phỉ Nhiên để chén rượu xuống, liền an tĩnh ngồi xuống. Hắn vừa ăn chút ít đồ ăn, vừa bắt đầu quan sát tình hình chung quanh yến hội, ghi lại tất cả cử động của mọi người. Địch Phỉ Nhiên làm khá tốt, hoàn toàn bất động thanh sắc, nhưng với Triều Ca đã từng quen biết hắn, liếc mắt liền nhìn ra. Vẫn là câu nói kia, chỉ số thông minh của Triều Ca có thể nghiền ép Địch Phỉ Nhiên. Điều kiện tiên quyết là, Địch Phỉ Nhiên nhất định không được nhận ra Triều Ca.

Sau khi Địch Phỉ Nhiên ăn mấy miếng, hắn bỗng nhiên đi lên, hướng mặt về Lý Băng.

“Hoàng thượng, lần này chúng ta đến từ Càng quốc, là vì đình chiến, vì thời gian hòa bình của bách tính hai nước, cho nên, lần này ta sẽ cố gắng lớn nhất, để cho hai nước liên hợp cùng nhau, cam đoan biên giới hòa bình.”

Triều Ca cười nhạt, hòa bình? Chiến tranh là ai khơi mào, trong lòng người đó rõ ràng. Liên hợp? Bất quá là bại tướng tháo lui mà còn làm màu. Nếu là Triều Ca, nàng nhất định trực tiếp đánh vào mặt hắn, đánh cho cái loại người dối trá này không xuống đài được. Thực lực là đạo lý cứng rắn, Hề gia quân đại thắng trở về, Ly quốc không cần nhìn sắc mặt Càng quốc để hành sự. Nhưng phụ hoàng của nàng là người nhẹ dạ, tính khí cũng không giống như Triều Ca.

“Lời tam hoàng tử nói cũng là tâm nguyện của trẫm. Bách tính an khang, trời ban phúc, xã tắc phúc.”

“Ly Hoàng, lần này chúng ta mang đủ thành ý tới. Hoàng muội Lam Thấm của ta hòa thân cùng Ly quốc, phụ hoàng ta cũng hy vọng ta có thể kết hôn với một nữ tử Ly quốc, song liên hôn, sẽ khiến cho quan hệ của chúng ta càng thêm vững chắc.”

“Ồ? Không biết Lam Thấm công chúa có người trong lòng chưa? Cũng không biết tam hoàng tử trong lòng ngưỡng mộ người phương nào? Nếu chưa chọn được người, trẫm có thể vì các ngươi an bài chọn lựa.” Lý Băng cười nói.

“Đa tạ ý tốt của Ly Hoàng, để cho chúng ta cảm thấy vinh hạnh bội phần.” Địch Phỉ Nhiên cười nói: “Lam Thấm, lát nữa muội nhìn cho kĩ, nếu trong lòng có người ngưỡng mộ, nói với Ly Hoàng, hiểu chưa?”

Địch Lam Thấm gật đầu, không có một tia thẹn thùng, ngược lại trừng lớn một đôi mắt đẹp, nghiêm túc quan sát người ở đây. Chỉ là một biểu tình, cũng làm người ta cảm thấy vị công chúa Càng quốc này đặc biệt khả ái.

Một khoảng thời gian nữa, Địch Phỉ Nhiên cùng Lý Băng kính lẫn nhau thật nhiều rượu, hai người xem như trò chuyện với nhau rất vui. Mà Địch Lam phía sau Thấm Địch Phỉ Nhiên thì cúi đầu ăn gì đó, cũng không quá quan tâm tình hình trong yến hội. Triều Ca âm thầm suy đoán, ước chừng là nàng ta liếc qua một cái, không có một kẻ nào được coi trọng.

Nhưng vào lúc này, Địch Phỉ Nhiên lại đứng lên. Triều Ca thầm nghĩ, lại muốn làm chuyện xấu.

“Nghe nói Ly quốc chuộng văn, học tử Ly quốc nhân tài đông đúc, người tài giỏi đếm không xuể.”

“Tam hoàng tử quá khen” Lý Băng cười nói.

“Trước đó vài ngày một bằng hữu của ta từ Tây vực trở về, mang cho ta một món đồ chơi, ta chơi ba ngày, rốt cục mới chơi được nó.” Địch Phỉ Nhiên bảo người hầu đi theo đưa cái hộp tới.

“Hôm nay ta lấy ra chia sẻ với mọi người, nếu như trong vòng 3 ngày có người có thể phá giải, ta sẽ tặng một phần hậu lễ, thế nào?”

Lý Băng cười rộ lên, ông nói: “Tam hoàng tử cứ thoải mái lấy ra đi, xem đây là đồ vật gì.”

Địch Phỉ Nhiên mở hộp ra, nằm bên trong là một khối lập phương. Mỗi một mặt đều là một loại màu sắc khác nhau, mỗi một mặt, đều có chín ô nhỏ. Rất nhiều người liếc mắt không nhìn ra manh mối gì, nhưng Triều Ca đối với món đồ chơi này lại chẳng hề xa lạ – khối Rubik. Quả nhiên, Địch Phỉ Nhiên lại có ý xấu. Tên Địch Phỉ Nhiên trước khi xuyên không làm gì nhỉ? Biết làm súng, làm Rubik, chẳng lẽ học máy móc cơ khí? Địch Phỉ Nhiên cầm Rubik lên xoay loạn, sau một lát mỗi một mặt đều có sự khác biệt rất lớn. Việc này khiến rất nhiều người trầm trồ.

Hắn giơ Rubik nói: “Không biết Ly quốc có người có thể phá giải, đưa nó trở về ban đầu hay không?” Địch Phỉ Nhiên cười rất tự tin, trong giọng nói bình thản tràn ngập khiêu khích.

Triều Ca khẽ thở dài một tiếng, đồ chơi này, đừng nói ba ngày, việc đưa nó về như cũ cũng chỉ cần hai phút đồng hồ. Chỉ là nàng không thể bại lộ mình, bằng không nàng tự vả vào mặt tại chỗ. Đồ chơi gì, tướng bên thua còn dám kêu gào ở Ly quốc? Người ở kinh thành này, chưa từng thấy qua Hoàng gia quân dũng mãnh ở Bắc Cương, có vẻ sợ Càng quân, mới đối với bọn họ đủ lễ đãi. Đổi thành Triều Ca, hoặc là bất kỳ người nào ở Bắc Cương, thế nào lại cho phép Địch Phỉ Nhiên lớn lối như vậy. Tổn thương bách tính của ta, đoạt lãnh thổ quốc gia của ta, còn dám tới lỗ mãng!

Lý Băng là vua của dân, thiếu chút tàn nhẫn cùng tâm huyết. Nhưng vào lúc này, Địch Phỉ Nhiên đưa Rubik cho Lý Băng, Lý Băng nghiên cứu một hồi lâu, sai người đưa nó chuyển xuống từng người bên dưới. Không ít người sau khi chơi một trận, đều lắc đầu cau mày. Địch Phỉ Nhiên mỉm cười, đắc ý nhìn mọi thứ ở đây. Sau một lát, Địch Phỉ Nhiên bỗng nhiên chuyển hướng sang Địch Lam Thấm.

“Lam Thấm, nhìn lâu như vậy, có ái mộ người nào chưa?” Địch Phỉ Nhiên vừa hỏi câu này, rất nhiều người liền dừng lại, nín thở ngưng thần chờ câu trả lời của Địch Lam Thấm.

Đang mong đợi chuyện tốt này có thể rơi trêи đầu mình. Nhưng mà Địch Lam Thấm lắc đầu, nàng nói: “Phu quân ta nhất định phải là một nam nhân đỉnh thiên lập địa, có thể che gió che mưa khuấy động một mảnh trời.”

“Ồ? Yêu cầu của muội cũng không thấp nha?”

“Cũng không cao, ít nhất phải đánh thắng được ta chứ? Thật sự ta nhìn ở đây, dường như đa số đều là văn sĩ.” Vẻ mặt Địch Lam Thấm thất vọng.

Nghe nói thế, ở đây khuôn mặt con cháu Ly quốc cùng độ tuổi cũng cúi gầm xuống, toàn bộ bầu không khí như muốn đóng băng.

Mà trêи mặt Địch Phỉ Nhiên từ đầu tới cuối duy trì nụ cười, cười như là một kẻ chiến thắng. Triều Ca cười nhạt, vở kịch này an bài thực sự đặc sắc. Địch Phỉ Nhiên không khỏi quá kiêu ngạo!

“Ta thấy không bằng thế này, ba ngày sau, an bài cho Lam Thấm một trận tỷ võ chiêu thân, chọn lựa trong văn võ bá quan, con cháu hoàng tộc, Ly Hoàng nghĩ thế nào?”

Lý Băng sầm mặt, trong lòng hiển nhiên rất không vui. Ông lại bình thản, cũng biết Địch Phỉ Nhiên đang thị uy. Hai nước hoà đàm, trêи bàn đàm phán nhất định so đo được mất đúng mực. Địch Phỉ Nhiên vừa ra sân liền đánh khí thế đè nặng Ly quốc, trước khi đàm phán tạo khí thế cho mình.

“Sẽ không phải là nam nhi Ly quốc không kẻ nào dám ứng chiến chứ?” Địch Lam Thấm quét mắt nhìn mọi người, thình lình thốt ra một câu như vậy.

Lời này vừa nói ra, bầu không khí vốn đã trầm thấp, dậu đổ bìm leo, trong lúc nhất thời sắc mặt mọi người đều rất khó coi.

Lúc này, có con cháu quý tộc không cam lòng, đứng lên.

“Công chúa nói thế này tại Ly quốc cũng không phải lắm.” Con cháu quý tộc kia còn chưa lên tiếng, Triều Ca đã đứng lên trước.

Sợ người kia nói muốn ứng chiến, đúng ý của Địch Phỉ Nhiên.

“Vì sao không thể được? Ngươi là ai?” Địch Lam Thấm hỏi.

Địch Phỉ Nhiên thấy Triều Ca, thu liễm nụ cười một chút. “Ta là đích trưởng công chúa Ly quốc, Triều Ca. tam công chúa Càng quốc, hạnh ngộ.”

Triều Ca lúc nói từ “Đích trưởng” và “tam”, không không để lại dấu vết nhấn mạnh thêm ngữ điệu.

Thân phận vừa phát ra, Địch Lam Thấm liền thấp hơn mình một đoạn, lớn tiếng doạ người, nàng cũng biết đó. Quả nhiên, nụ cười của Địch Phỉ Nhiên lại thu liễm một chút. Địch Lam Thấm thì bĩu môi, hỏi: “Ngươi nói một chút xem có gì là không thể?”

“Bởi vì nơi này là Ly quốc.” Triều Ca mặt không đổi sắc.

“Là Ly quốc liền có thể không nói đạo lý sao?” Địch Lam Thấm nóng nảy.

“Công chúa tới Ly quốc liên hôn chẳng lẽ không phải để hai nước hòa bình? Quốc gia trước mặt, cô còn muốn đạo lý gì?” Giọng Triều Ca rất lạnh, không giận tự uy, khí thế uy nghi, một điểm không chừa.

Triều Ca rất thẳng thắn, cũng không nể mặt mũi, lại nói ra sự thật rằng Càng quốc đi cầu hòa, có tư cách gì giảng đạo lý với Ly quốc!

Trong lúc nhất thời, người Ly quốc trong yến hội sống lưng đều không tự giác thẳng lên, bầu không khí vốn trầm thấp, cũng sôi nổi hơn. Địch Lam Thấm không cam lòng, lại bị nghẹn không nói ra lời. Địch Phỉ Nhiên ngăn trước mặt Địch Lam Thấm, lộ ra một nụ cười bình thản.

“Trưởng công chúa nói có lý, là Lam Thấm quá phận.”

“Hoàng huynh!”

“Ngồi xuống!”

Địch Lam Thấm giậm chân một cái, tâm bất cam tình bất nguyện ngồi xuống.

“Trưởng công chúa khí chất thông tuệ, chúng ta thọ giáo.” Địch Phỉ Nhiên ngoài cười nhưng trong không cười trở về ngồi, xem như yên tĩnh.

Nhưng Triều Ca lại không có ý định bỏ qua. “Nếu tam hoàng tử đã thành tâm chuẩn bị hậu lễ, các ngươi không cần khách khí làm gì, hà tất phải khiêm nhường. Một món đồ chơi nho nhỏ, hồi phục nó cũng không cần đến một khắc, ba ngày thật quá nhiều rồi.”

Triều Ca nói xong, Địch Phỉ Nhiên nhíu mày: “Chẳng lẽ trưởng công chúa có thể giải?” Lúc này, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn về phía Triều Ca, đồ chơi này họ cũng chưa từng thấy, quả thật rất khó, cũng không phải là mọi người khiêm tốn đâu! Chẳng lẽ trưởng công chúa văn dốt vũ nát, lại kiêu ngạo bá đạo có biện pháp?

Triều Ca đưa tay, khối Rubik được đưa đến tay nàng. Nàng cong môi cười, lại thuận tay đưa cho cung nữ phía sau nàng. “Tố Y, ngươi thử một chút, một khắc đồng hồ, không phục hồi được, đêm nay quỳ cả đêm.”

“Vâng, công chúa ” Chỉ thấy Tố Y tiếp nhận Rubik, tìm tòi nghiên cứu xem vài lần, hiển nhiên là lần đầu tiên thấy thứ này. Nhưng làm người ta khϊế͙p͙ sợ là, vài lần sau, tay nàng liền động rất nhanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.