Ly Ca Hoàng Triều

Chương 7: Cự Hôn



“Xuân Liễu, không được nói bậy.” Triều Ca lên tiếng quát lớn Xuân Liễu, Xuân Liễu sợ hãi vội vàng ngậm miệng.

“Nói, nói tiếp, một chữ cũng không được thiếu! Bằng không hôm nay trẫm liền trảm ngươi!”

“Nhị công chúa nói, người và Hoàng thiếu tướng quân tâm đầu ý hợp, yêu thương lẫn nhau, cầu xin trưởng công chúa buông tha Hoàng thiếu tướng quân, trưởng công chúa nể tình tỷ muội, bằng lòng với nhị công chúa, cho nên mới đi cầu xin hoàng thượng sửa lại việc tứ hôn!”

Lý Băng nghe nói thế, giận đến run người. “Buồn cười, tôn ti bất phân, kháng chỉ bất tôn, đoạt phò mã của đại tỷ, Uyển Tình thật to gan! Đi, truyền nó đến cho ta!”

Triều Ca nghe lời này, vội vàng ngồi dậy ôm lấy hai chân Lý Băng. Hôn sự nhất định phải hủy, Uyển Tình cũng không thể xảy ra chuyện gì.

“Phụ hoàng, không được, các ngươi ai dám đi!” Triều Ca gầm lên một tiếng, khiến cho bọn thái giám đang muốn ra ngoài đều khó xử.

“Triều Ca, con biết đây là tội gì không?” Lý Băng ngồi xổm người xuống ôm lấy Triều Ca.

“Con chỉ cầu phụ hoàng hủy bỏ chuyện tứ hôn, giúp Triều Ca an lòng, con không muốn mọi thứ lại phức tạp hơn.”

“Đứa nhỏ ngốc, phụ hoàng không thể nhìn con chịu ủy khuất, càng không thể để người ta nắm mũi dắt đi.” Lý Băng thương tiếc vuốt đầu Triều Ca.

“Hôn sự này, phụ hoàng sẽ không hủy bỏ, con về đi.”

“Phụ hoàng!”

Lý Băng buông Triều Ca ra, đứng dậy đi vào trong Ngự Thư phòng. Triều Ca sững sờ nhìn Lý Băng, quỳ thẳng lưng.

Chuyện này, rất nhanh liền truyền đi, trong toàn bộ hoàng cung, thậm chí tạo thành sóng to gió lớn trong toàn bộ kinh thành. Công chúa Triều Ca tôn quý nhất Ly quốc, vì tình nghĩa tỷ muội, thành toàn Nhị công chúa cùng Hề tướng quân, quỳ cầu hoàng đế huỷ bỏ việc tứ hôn. Quỳ một lần, là cả một ngày. Lập tức, tất cả mọi người nhìn vị công chúa điêu ngoa này khác đi, không nghĩ tới nàng có thể vì nhị công chúa làm được tới mức này! Càng không nghĩ tới, nhị công chúa vậy mà sớm có tư tình với Hoàng tướng quân!

Mặt trời dần dần ngả về tây, người tới khuyên Triều Ca từng đợt từng đợt, mỗi một lần đến, Xuân Liễu đều sẽ lặp lại một lời. Mà mỗi một lần, Triều Ca vẫn quỳ kiên định như cũ, thẳng lưng, nhất quyết không rời đi. Màn đêm dần dần buông xuống, rốt cuộc Lý Băng không lay chuyển được Triều Ca, từ trong Ngự Thư phòng đi ra.

“Đứng lên đi “ Triều Ca ngẩng đầu nhìn về phía khuôn mặt mệt mỏi của Lý Băng, trong lòng có chút khổ sở. Nàng biết lần này khiến phụ hoàng khổ sở, khiến người khó xử.

Thánh chỉ đã hạ, miệng vàng lời ngọc, muốn thay đổi chính là đang tự vả vào mặt mình. Thật sự nàng không còn cách nào, nàng không thể trơ mắt nhìn mọi việc phát triển theo mệnh cách được. Nàng không có cách nào nhìn bọn họ chết thảm, càng không thể nào trực tiếp giết Hề Minh Húc để chấm dứt hậu hoạ.

“Phụ hoàng, là con tùy hứng, con xin lỗi người, con không cầu người tha thứ, con chỉ hy vọng người có thể bảo trọng long thể.” Triều Ca khấu đầu một cái, sau đó hai mắt hoa lên, cả người ngã xuống ngất đi.

“Triều Ca Triều Ca! Ngự y, mau truyền ngự y đến!” Tẩm điện Triều Vân Cung. Hoàng hậu Kiều Tâm Lăng hai mắt đẫm lệ nhìn Triều Ca trêи giường.

Đứa con này từ nhỏ đều chưa từng nếm chút khổ cực, lần này quỳ trọn một ngày dưới nắng gắt, một giọt nước cũng không uống, không sinh bệnh mới là lạ.

“Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, trưởng công chúa quỳ một ngày, thân thể không chịu nổi mới bị bệnh, nghỉ ngơi cho khỏe thì không sao.” Ngự y thở dài, lần đầu nhìn thấy một vị công chúa được sủng ái mà còn quật cường đến vậy.

Kiều Tâm Lăng không nói lời nào, lẳng lặng lau nước mắt ở một bên.

“Hoàng thượng, hoàng hậu, vi thần lui xuống sắc thuốc.”

Lý Băng phất tay, để cho ngự y lui xuống. “Lăng Nhi “

“Hoàng thượng, ngày mai người còn phải lên triều sớm, người trở về nghỉ ngơi trước đi, thϊế͙p͙ ở chỗ này cùng Triều Ca là được.”

“Nàng đang trách trẫm phải không?”

Tâm Lăng lắc đầu, bà nói: “Trong lòng người cũng không khá hơn. Huống chi, ai cũng không ngờ rằng con bé này lại cố chấp như thế.”

“Giống nàng”

Tâm Lăng không khỏi cười khổ, bà nói: “Hủy hôn đi, làm loạn thành thế này, sau này Minh Húc nhất định cũng sẽ không đối xử tốt với Triều Ca. Hơn nữa trong lòng hắn đã có người khác, cần gì phải để cho Triều Ca nhảy vào cái hố này nữa? Cường quyền có thể giữ Minh Húc lại, nhưng không cách nào khiến cho hắn thật lòng với Triều Ca. Như vậy cũng tốt, cũng tốt.”

Lý Băng thở dài, duỗi tay vuốt đầu Tâm Lăng. “Cái đứa nhỏ ngốc này, rõ ràng thích Minh Húc, nhưng phải chắp tay nhường lại, trẫm ủy khuất thay nó.”

“Thϊế͙p͙ lại cảm thấy Triều Ca rất thông minh” Tâm Lăng cười nói: “Con bé biết mình muốn cái gì, nó có sự kiêu ngạo của mình, không chiếm được lòng người ta không bằng buông tay, nhìn thoáng hơn ai hết.”

Lý Băng gật đầu: “Vậy thì tùy con bé đi, dù sao cũng không phải lần đầu làm loạn.” Bóng đêm đậm dần, ánh trăng sáng chiếu vào từ cửa sổ, nhẹ nhàng rơi ở đầu giường, như rơi xuống một tiếng thở dài. Tâm Lăng dựa ở đầu giường Triều Ca chẳng biết ngủ lúc nào.

Sáng sớm hôm sau, lúc Triều Ca tỉnh dậy, Tâm Lăng đang khuấy chén thuốc của nàng.

“Mẫu hậu” Giọng Triều Ca rất suy yếu.

“Con bé ngốc, uống thuốc trước đã.”

Cung nữ đỡ Triều Ca dậy, chèn thêm một cái đệm vào lưng nàng.

Tâm Lăng cứ đút từng muỗng thuốc cho Triều Ca. Triều Ca thấy vậy, chóp mũi có chút chua xót, đây là mẫu thân đời này của nàng, canh giữ đầu giường bệnh của nàng cả đêm, tự tay đút nàng uống thuốc. Thân là hoàng hậu, người căn bản không cần tự thân tự lực. Nhưng người vẫn làm, giống như một người mẹ bình thường, ấm áp tươi đẹp. Thấy một màn như vậy, Triều Ca cảm giác mình làm gì cũng đáng. Chỉ cần có thể thay đổi kết cục của họ, để bọn họ bình yên vượt qua cả đời này, nàng nguyện ý làm bất cứ chuyện gì.

Theo lịch sử khi Lý gia rời khỏi võ đài, Hoàng gia sẽ mở ra một thời kì thịnh thế, nhưng chuyện này không có nghĩa là người Lý gia đều phải chết thảm. Đây chính là điều Triều Ca có thể làm, chỉ cần điều kiện tiên quyết là không thay đổi lịch sử, nàng sẽ thay đổi kết cục cuối cùng của người Lý gia.

Uống xong thuốc, hai mẹ con tâm sự một chút, sau đó Tâm Lăng liền về tẩm cung của mình nghỉ ngơi.

Trong tẩm cung to như vậy chỉ còn lại Triều Ca cùng mấy cung nữ hầu hạ. “Xuân Liễu, đỡ ta dậy”

“Không được công chúa, đầu gối người đều đã sưng lên, thái y nói trong vòng mười ngày người không thể xuống giường được!”

“Ít nói nhảm, ở đây nghe ngươi hay là nghe ta!”

Triều Ca quát như thế, Xuân Liễu cúi đầu, chỉ có thể kiên trì đỡ Triều Ca dậy, đỡ đến bên cạnh án thư. Nàng cầm bút lên, vội vã viết một phong thư, đem phong thư được dán kín đưa cho Xuân Liễu.

“Đưa đến Bích Ba sơn trang, cần phải giao tận tay cho trang chủ, không được gửi người khác, nếu ông ấy không ở đó thì phải chờ.”

“Vâng công chúa “

Triều Ca đặt bút xuống, than nhẹ một tiếng. Sư phụ à sư phụ, người nhất định phải mau tới nha.Sư phụ à sư phụ, người nhất định phải mau tới nha.

Trang chủ Bích Ba sơn trang Tang Chính Khanh chính là sư phụ chân chính của Triều Ca. Năm năm tuổi, Minh Húc vừa mới đi Bắc Cương, vừa lúc gặp Tang Chính Khanh vào kinh thành làm việc, hoàng đế Lý Miểu nhiệt tình khoản đãi ông ta. Hôm đó trêи yến hội, Tang Chính Khanh liếc mắt một cái nhìn trúng Triều Ca liền nhận nàng làm đệ tử.

Việc này khiến Lý Miểu mừng rỡ không thôi, ông hoàn toàn không ngờ, Triều Ca bướng bỉnh ham chơi lại có thể lọt vào mắt Tang Chính Khanh.

Tang Chính Khanh là gia chủ đời thứ năm trăm hai mươi mốt của Tang gia, là trang chủ Bích Ba sơn trang. Ly quốc lập quốc cũng chỉ ba trăm năm, mà gia tộc cổ xưa Tang gia này đã tồn tại ở thế gian này từ hơn ba ngàn năm trước. Bất luận thời gian trôi qua như thế nào, triều đại thay đổi như thế nào, Tang gia vĩnh viễn sừng sững không ngã. Tang gia xưa nay không trực tiếp tham chính, thế nhưng Tang gia phát triển hơn ba nghìn năm, đã khiến toàn bộ Tang gia cùng mảnh đất rộng lớn này chặt chẽ gắn kết với nhau. Cho nên, mỗi một đờigia chủ Tang gia đều sở hữu vị trí cao ở mảnh đất này.

Nói không phải khoa trương, chỉ cần Tang gia muốn nhúng tay, bọn họ có thể phá vỡ bất kỳ một vương triều nào. Nhưng mấy ngàn năm nay, Tang gia từ trước tới giờ không can thiệp triều chính, đều đứng ngoài cuộc. Mười năm trước, lúc Tang Chính Khanh thu Triều Ca làm đệ tử, nhìn trúng chính là sự hiểu biết thông tuệ của nàng, không giống với người thường.

Tất cả mọi người cho rằng Triều Ca văn dốt vũ nát, mỗi ngày trốn học, điêu ngoa tùy hứng, hoành hành bá đạo. Chỉ có người thân cận với nàng mới biết, học vấn của nàng, so với bất kỳ một hoàng tử công chúa nào cũng đều hơn cả. Với vị thái phó toàn những thơ từ cổ hủ, nàng đã sớm vào không để vào mắt. Nàng ba tuổi đã biết xem tấu chương rồi. Sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy, đây là việc mà trong mười lăm năm Triều Ca chuyển thế chưa bao giờ dám quên. Nàng chẳng những xem tấu chương, nắm chặt toàn bộ đại cục Ly quốc, còn học võ cùng Tang Chính Khanh. Nói đùa, loại chuyện tay trói gà không chặt như vậy làm sao có thể phát sinh ở trêи người Triều Ca nàng?

Lúc còn ở hiện đại, nàng từng học Taekwondo. Khi đó nàng lẻ loi một mình, nhất định phải bảo vệ mình thật tốt.

Cho nên đầu thai tại hoàng gia, tài nguyên tốt như vậy, lại có sư phụ tốt như vậy, đương nhiên phải học cho giỏi võ công chứ. Minh Húc là tướng quân, lỡ như ngày nào đó bọn họ đánh nhau thật, nàng không cần phải thắng, ít nhất cũng có thể chạy trốn chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.