Ly Châu Trong Lòng Bàn Tay

Chương 32: 32





Người dịch: /fb: dot.chay.lang.man/

Đề Kiêu nâng cằm Diệp Ly Châu lên.

Nàng đang nhắm mắt, ngủ rất ngoan, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mềm đến có thể véo ra nước.

Thực sự quá mức đáng yêu.

Hắn cúi đầu chống lên cái trán của Diệp Ly Châu.

Trên người tiểu cô nương có chút lạnh, có lẽ lúc ngủ không có nề nếp, không đắp kín chăn.

Nàng mặc áo lụa mỏng manh, lớp bên ngoài tuột xuống rất sâu, một bên vai cũng đã lộ ra ngoài.

Đề Kiêu nắm lấy bả vai của nàng.

Bả vai nàng gầy yếu, da thịt mịn màng, chỉ hơi dùng một chút xíu lực, là có thể lưu lại dấu vết rõ rệt.

Hắn từng chút một sáp lại gần Diệp Ly Châu, lúc sắp sửa chạm vào cánh môi nàng, thì Diệp Ly Châu co người một cái, cả người rụt xuống, trán của nàng đặt lên chỗ hõm cổ của Đề Kiêu.

Đề Kiêu nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của nàng, ôm lấy lưng nàng, để nàng tiếp tục ngủ.

Lần này, Đề Kiêu không định đặt Diệp Ly Châu về chỗ cũ.

Diệp Ly Châu được Đề Kiêu ôm vào trong lòng, cảm thấy cả người ấm áp. Rất lâu rồi nàng không có một giấc mộng đẹp, đêm nay vậy mà lại mơ một giấc.

Diệp Ly Châu mơ thấy mình đang ở Minh Phật Tự, Ngộ Tâm sư thái đang đánh đàn, nàng và Thanh Tuệ, Thanh Song, ba người đang chơi đùa.

Lúc nhỏ, thân thể Diệp Ly Châu rất yếu, đi vài bước thì đã thở hổn hển, càng không cần nói đến chạy chơi. Cho nên khi còn bé nàng đều là ở một bên nhìn người khác chạy tới chạy lui.

Ở trong mộng, Diệp Ly Châu và hai người bọn họ chạy chơi thả diều, diều vẫn đang bay lên, bay rất rất cao. Chơi mệt rồi, ba người ngồi ở trên bãi cỏ, Thanh Tuệ hái được mấy quả đào núi từ trên cây. Diệp Ly Châu thích ăn đào ngọt, nàng cầm lấy quả đào, há mồm cắn một miếng.

Đề Kiêu: “…”


Hắn nhẹ nhàng đẩy Diệp Ly Châu ra.

Chỗ cổ mặc dù không bị cắn chảy máu, nhưng Đề Kiêu biết, chắc chắn đã lưu lại một hàng dấu răng.

Nhưng nàng ngủ cực kỳ vô tội, môi hơi chu ra, cánh môi đầy đặn ướt át, như là đang chờ đợi một nụ hôn vậy.

Đề Kiêu không làm thế nào được, hắn hôn một cái lên môi nàng tỏ ý trách phạt.

Hắn vốn định hôn trộm nàng một cái như chuồn chuồn lướt nước thôi, nhưng mà, khi chạm vào cánh môi mềm mại của Diệp Ly Châu, thì hắn biết, hắn căn bản không thể qua loa được.

Đôi môi mỏng lạnh lẽo của Đề Kiêu dán lên môi Diệp Ly Châu, hô hấp của nàng cũng ấm áp.

Đề Kiêu không muốn ức hiếp Diệp Ly Châu quá lâu, hắn thích nàng, thực sự không kiềm chế được bản thân mà nổi lên tâm tư khác.

Lúc này, cách làm thích hợp nhất chính là đem Diệp Ly Châu thả lên giường lần nữa.

Nhưng mà, vào lúc Đề Kiêu dây dưa một lần cuối cùng, sắp buông nàng ra, Diệp Ly Châu lại vô thức hé mở cánh môi.

Lúc này Diệp Ly Châu đã không còn nằm mơ nữa.

Nhưng nàng cũng chưa tỉnh lại.

Xuất phát từ bản năng, nàng rất khao khát có được thứ gì đó, nhưng nàng lại không cách nào nói rõ ra được rốt cuộc mình khao khát cái gì.

Giống như đã đi thật lâu trong sa mạc, Diệp Ly Châu cảm thấy rất khát, nàng ngậm lấy một chút lạnh lẽo, như con mèo nhỏ tham lam đang liếm nước uống vậy.

Bởi vì thứ lấy được đủ nhiều, hấp thu được đầy đủ nước nguồn, thân thể từng chút một thoả mãn, cả người càng lộ ra vẻ mềm mại lười biếng.

Trên khuôn mặt vốn trắng như tuyết của Diệp Ly Châu hiện lên chút ửng đỏ.

Nàng vươn cánh tay ra, ôm chặt lấy Đề Kiêu.

Thật giống như một con hồ ly tinh. Hồ ly tinh hút dương khí của đàn ông mà sống. Tiểu yêu nữ.

Đề Kiêu có thể làm nàng thỏa mãn, có thể cho nàng nhiều hơn, nhưng cũng không phải là bây giờ.

Hắn điểm huyệt đạo của Diệp Ly Châu, đặt nàng về lại trên giường.

Lần này, Diệp Ly Châu không xuống giường được nữa. Không chỉ gò má trắng như tuyết của nàng nhuộm đỏ ửng, mà dái tai, cần cổ thon dài cũng biến thành màu hồng như hoa đào vậy.

Thật sự là quyến rũ quá mức.

Trên dái tai của Diệp Ly Châu có nhiều thêm một lỗ tai, vẫn mượt mà đầy đặn như trước, vân vê trong tay thì lại mềm mại. Ngón tay Đề Kiêu nhẹ nhàng vuốt ve, thật là đáng yêu, luôn luôn khiến hắn nổi lên kích động.

Hắn rõ ràng không gần nữ sắc, nhưng sau khi gặp được Diệp Ly Châu, hết thảy đều đã thay đổi.

Trên môi hắn là một mảnh lấp lánh, ngũ quan vốn sâu sắc lại lạnh lùng, tầng nước mỏng manh này, lại đập tan cảm giác cấm dục của hắn.

Tiểu cô nương cái gì cũng không biết, vừa rồi ôm hắn hết gặm rồi cắn, cũng chỉ có nàng là dám làm như vậy.

Sắc trời còn sớm, Đề Kiêu nghỉ ngơi một giờ thì sắc trời mới vừa hửng sáng.

Hắn giải huyệt cho Diệp Ly Châu.

Chưa qua một khắc, Diệp Ly Châu cũng khoan thai thức dậy.

Nàng ngủ một đêm ngon giấc, lúc vừa tỉnh lại chỉ cảm thấy thân thể thoải mái, hết sức dễ chịu.

Diệp Ly Châu ôm gối đầu lăn một cái, lúc này mới nhớ ra Đề Kiêu còn đang ở trong phòng.

Cũng không biết Đề Kiêu đã tỉnh chưa.

Nàng lặng lẽ xốc màn lên, ánh sáng ban mai dịu dàng xuyên qua giấy dán cửa vẩy vào trong phòng, người đàn ông vẫn ngủ trên đệm như trước, dáng người thon dài, ngũ quan anh tuấn, khiến người ta không dời mắt đi được.

Đao của Đề Kiêu được đặt trên mặt bàn ở bên cạnh.

Diệp Ly Châu rất thích cây đao này.

Nàng vẫn nhớ rõ, cây đao này gọi là Trọng Uyên. Tên nghe rất hay, nhìn qua cũng rất đẹp.


Chỉ tiếc lần trước Diệp Ly Châu chưa sờ đã, nàng cũng chưa nhìn thấy cây đao này ra khỏi vỏ.

Đề Kiêu vẫn đang ngủ, Diệp Ly Châu to gan lớn mật len lén đi tới sờ đao của hắn.

Nàng cũng không biết Đề Kiêu có khi nào sẽ trách tội nàng hay không, nàng chỉ định lặng lẽ sờ một cái thôi.

Trên vỏ đao của Trọng Uyên là hoa văn dã thú dữ tợn, sờ lên lồi lõm không bằng phẳng, lạnh như băng, rất hợp với khí chất của Đề Kiêu.

Diệp Ly Châu nhìn Trọng Uyên, rồi lại nhìn Đề Kiêu.

Nàng thực sự nghĩ không ra, ngoại trừ Đề Kiêu, còn có ai thích hợp đeo một thanh loan đao hết sức ngang ngược thế này.

Đề Kiêu thực sự là chỗ nào cũng tốt, tuy rằng con người có chút lạnh lùng, nhưng mà, Diệp Ly Châu biết hắn có tâm địa thiện lương, còn tặng quà sinh nhật cho nàng nữa.

Tiểu Ly Châu nho nhỏ mà hắn điêu khắc, nàng nhất định sẽ giữ gìn thật cẩn thận.

Đề Kiêu hiển nhiên là đang giả vờ ngủ.

Hắn chính là muốn nhìn xem cô bé tinh nghịch này sắp làm cái gì.

Hai người dù sao cũng có một chút chênh lệch tuổi tác, Đề Kiêu thành thục thận trọng, cho nên có lúc, hắn cũng không thể hiểu được hành vi của cô bé thiếu kiên nhẫn này.

Diệp Ly Châu nghiêm túc đánh giá cây đao của Đề Kiêu, ngay cả người đã tỉnh rồi, đang ở sau lưng nhìn mà nàng cũng không biết.

Nàng nắm lấy chuôi đao, tưởng tượng cảnh Đề Kiêu cầm đao đi hù dọa kẻ địch, sau đó —— nàng muốn nhấc đao lên…

Trọng Uyên nhìn qua nặng trình trịch, trên thực tế, xem ra Trọng Uyên còn muốn nặng hơn nàng.

Thanh Long Yển Nguyệt Đao của Quan Vũ nặng 41 cân, bảo đao Trọng Uyên của Đề Kiêu cũng nặng 41 cân.

Làm sao Diệp Ly Châu có thể nhấc được một thanh đao có trọng lượng gần bằng nàng chứ.

Thử một chút, một tay nhấc không được. Lần thứ hai, hai tay nhấc không lên.

Sau khi nhận ra bản thân không có cái sức lực này, Diệp Ly Châu đành phải từ bỏ.

Nàng thở dài, không nghĩ ra Đề Kiêu lấy sức lực ở đâu mà đeo thanh đao nặng như vậy bên người.

Diệp Ly Châu vừa quay đầu, thì thấy Đề Kiêu đang ở ngay bên cạnh nhìn nàng.

Khuôn mặt của nàng trong nháy mắt liền biến thành rặng mây đỏ: “Xin, xin lỗi…”

Chưa được Đề Kiêu cho phép, nàng lén chạm vào đao của hắn, thực sự là không lễ phép lắm.

Diệp Ly Châu nhận được gia giáo tốt, dưới tình huống bình thường, nàng sẽ không như vậy, cũng ngay lúc này đây, nàng đối với Đề Kiêu là quá tò mò.

Đương nhiên Đề Kiêu sẽ không để bụng việc Diệp Ly Châu chạm vào đồ của hắn.

Ngày hôm qua cô nhóc này đã cả gan làm loạn chạm vào hắn rồi, đồ của hắn, tự nhiên cũng là đồ của nàng.

Đề Kiêu nói: “Còn nặng hơn nàng, nàng không cầm lên được đâu.”

Diệp Ly Châu nói: “Nó rất đẹp, ta rất thích.”

Nói thật, Đề Kiêu cảm thấy khẩu vị của Diệp Ly Châu thực sự rất đặc biệt. Tiểu cô nương thích quần áo xinh đẹp, thích hoa hoa cỏ cỏ, thích đồ trang sức vàng bạc, nàng lại chỉ vào một cây đao tàn bạo nặng như vậy mà nói đẹp, còn nói cái gì mà thích nữa.

Đề Kiêu mới không định để Diệp Ly Châu thích cây đao này.

Công dụng của bản thân hắn, còn có thể hơn thanh đao này nhiều lắm.

Lúc này, cửa bị gõ ba tiếng, một nhẹ, một nặng, lại một nhẹ.

Không đợi Diệp Ly Châu phản ứng, Đề Kiêu đã đi mở cửa.

Hải Đàn đã đoán có thể Tần Vương điện hạ sẽ lưu lại, cho nên nàng thử thăm dò đưa đồ tới, nhưng khi nhìn thấy Tần Vương điện hạ và Tiểu thư rõ rõ ràng ràng ở chung một phòng, nàng vẫn có chút giật mình.

Hải Đàn cúi đầu, dựa theo phân phó lúc bình thường, chỉ coi như không nhìn thấy Đề Kiêu, mà nói với Diệp Ly Châu: “Thưa Tiểu Thư, người nên thay y phục, rửa mặt chải đầu rồi ạ.”

Diệp Ly Châu trợn mắt líu lưỡi: “Ta… Hắn…”


“Sự việc hôm nay, nô tỳ không biết gì hết.” Hải Đàn lặng lẽ liếc nhìn Tần Vương.

Người đàn ông chậm rãi mặc áo khoác vào, sắc mặt vẫn lạnh lùng như trước, động tác tao nhã gọn gàng, chỉ là… Trên cổ sao lại có một hàng dấu răng?

Đề Kiêu sửa lại cổ áo, che kín vết tích mà Diệp Ly Châu để lại.

Diệp Ly Châu lờ mờ đoán ra, Hải Đàn đã là người mà Hoàng hậu phái tới, Hoàng hậu lại là chị ruột của Đề Kiêu, như vậy, Hải Đàn sẽ không lộ ra việc này.

Nàng phân phó nói: “Đưa thêm nước tới, chớ để người khác vào đây.”

Hải Đàn đưa nước vào lần nữa.

Diệp Ly Châu lấy một kiện áo ngoài mặc vào rồi rửa mặt chải đầu.

Nàng ngồi trước gương trang điểm, cầm lược chải đầu. Động tác của nàng rất nghiêm túc, hoàn toàn không chú ý tới việc có một người đàn ông khác trong phòng đang nhìn nàng.

Diệp Ly Châu còn chưa biết hôm qua nàng đã cắn Đề Kiêu, còn cho người ta hôn từ trong ra ngoài. Nàng nhìn bình thủy tinh đặt ở một bên, hôm nay không cần cho trân châu vào bên trong nữa.

Chỉ là, Đề Kiêu vừa rời đi, lại là rất lâu sẽ không gặp được.

Diệp Ly Châu luôn cảm thấy buồn bực trong lòng, không sao vui được.

Rửa mặt chải đầu xong, Đề Kiêu buộc mão lên, hắn thản nhiên quét mắt nhìn Diệp Ly Châu: “Ta phải đi rồi.”

Mái tóc đen của nàng được chải thật chỉnh tề, nốt chu sa trên trán sáng chói hơn một chút. Nghe xong lời Đề Kiêu, cặp mắt hoa đào của Diệp Ly Châu ảm đạm đi vài phần, cánh môi mềm mại hơi mím lại.

Đề Kiêu đến giờ vẫn còn nhớ rõ, đêm qua, đầu lưỡi của nàng đã miêu tả cánh môi mình ra sao.

Cái cảm giác ngọt ngào mang theo hương sữa cùng hương hoa đó, khiến người ta rất khó quên.

Nhẹ nhàng cắn mút thế nào, lại lưu lại một mảnh ngấn nước ra sao.

Cái xúc cảm nhẵn nhụi, tinh tế đó, ngay cả là thép được tôi luyện trăm lần, cũng sắp bị nàng hóa thành mềm mại quấn quanh ngón tay rồi.

Nhưng mà Diệp Ly Châu cũng không nhớ gì cả.

Nàng rõ ràng cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông thay đổi, trở nên có tính xâm lược.

Nàng cầm lấy một lọn tóc, suy nghĩ rất lâu, mới nói: “Lần trước chàng nói, lần này khi gặp ta, thì sẽ chủ động ôm ta.”

Đề Kiêu cũng sắp bị lời nói thiếu đứng đắn của cô bé này chọc cười rồi.

Còn muốn ôm nữa?

Hôm qua nàng chui vào trong lòng hắn ba lần, không biết đã bị ôm bao nhiêu lần rồi.

Đề Kiêu thản nhiên nói: “Qua đây, ôm nàng một cái.”

Con ngươi của Diệp Ly Châu trong nháy mắt sáng lên.

Tiểu cô nương được đằng chân lân đằng đầu, Đề Kiêu giang hai cánh tay ôm nàng vào lòng.

Sau đó, hắn nghe thấy Diệp Ly Châu nhỏ giọng nói: “Không muốn để chàng đi.”







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.