Ly Châu Trong Lòng Bàn Tay

Chương 6: 6





Người dịch: /fb: dot.chay.lang.man/

Một bà vú vừa lúc bưng nước đi ra, trông thấy Diệp Phụ An và Diệp Gia Hữu vào cửa, vội quay vào trong hô to một tiếng: “Lão gia và công tử tới rồi!”

Nha hoàn giữ cửa vội vàng thông báo vào bên trong.

Diệp Ly Châu vừa tỉnh lại, đã ăn xong chút cháo hoa. Nàng đang uống trà thì nghe nói cha và em trai đã tới.

Diệp Phụ An kéo tay Diệp Gia Hữu: “Nhanh lên một chút, tính tình chị con mềm yếu, con chớ có làm ầm ĩ ở trước mặt nàng đấy.”

Diệp Gia Hữu theo Diệp Phụ An bước qua một cánh cửa gỗ lim khắc hoa được chạm rỗng, vào trong nữa, qua một buồng ngăn cách, Diệp Gia Hữu nhìn thấy một người con gái mặc váy áo xanh nhạt đi tới, hai nha hoàn theo sát ở phía sau.

Là Diệp Ly Châu.

Diệp Ly Châu nhìn về phía Diệp Phụ An trước tiên, rồi cúi đầu nhìn Diệp Gia Hữu: “Đây là Gia Hữu ạ?”

Diệp Phụ An đẩy Diệp Gia Hữu một cái: “Còn không mau gọi chị đi.”

Diệp Gia Hữu đã từng thầm nghĩ tới diện mạo của chị cậu, thậm chí còn lén vẽ hình chị. Người phụ nữ xinh đẹp nhất mà trước đây cậu gặp được là Hoàng hậu nương nương, trong lòng Diệp Gia Hữu đã cho rằng chị của cậu sẽ dịu dàng đoan trang như Hoàng hậu nương nương vậy. Hôm nay gặp được Diệp Ly Châu, cuối cùng Diệp Gia Hữu mới ý thức được, chị mình còn xinh đẹp hơn Hoàng hậu nương nương rất nhiều.

Là vẻ đẹp mà trước giờ cậu tưởng tượng thế nào cũng không tưởng tượng ra được.

Diệp Ly Châu kéo Diệp Gia Hữu qua, khẽ vuốt ve gò má của cậu: “Em cũng lớn như vậy rồi.”

Diệp Gia Hữu đã cao đến vai Diệp Ly Châu, cậu giương mắt nhìn về phía nàng.

Vành mắt của Diệp Ly Châu đỏ ửng, nàng lại nhớ tới mẹ mình. Sau khi trở về, nàng có thể gặp được cha, cũng có thể gặp được người em trai trước giờ chưa từng gặp mặt, chỉ là sẽ không gặp được mẹ nàng nữa.


Nàng không muốn nhắc tới mẹ ở trước mặt cha và em trai một lần nữa, uổng công làm cho bọn họ đau lòng.

Diệp Ly Châu lau nước mắt nói: “Cũng lớn đến vậy rồi, chị mới gặp được em đấy.”

Diệp Gia Hữu nhìn chị khóc, trong lòng cậu cũng thấy chua xót.

Lúc trước, cậu còn sợ Diệp Ly Châu sẽ không thích mình, sẽ lạnh nhạt với mình. Giờ đây nhìn cử chỉ của Diệp Ly Châu, nhìn ánh mắt yêu thương của nàng, Diệp Gia Hữu đã biết, Diệp Ly Châu thương yêu người em trai là cậu đây.

Vả lại, Diệp Ly Châu không giống mấy người Ô thị, Lương thị, Chu thị, thương yêu của nàng là phát ra từ đáy lòng.

Diệp Phụ An kéo Diệp Gia Hữu ra: “Thân thể chị con yếu đuối, đừng cứ liên tục áp sát ở trước mặt nàng.”

Diệp Ly Châu vuốt tóc Diệp Gia Hữu: “Không sao mà cha, con gặp được em cũng rất vui.”

Diệp Phụ An hỏi Diệp Ly Châu tỉnh lại đã ăn gì, có uống thuốc chưa, chờ đến lúc hỏi han xong, ông nói với Diệp Gia Hữu: “Sáng sớm mai trước khi đến học đường lại tới gặp chị con, hôm nay thì về thôi, chị con còn phải ngủ nữa.”

Diệp Gia Hữu không muốn tách ra khỏi Diệp Ly Châu, cậu nói: “Tối nay con ở đây.”

Diệp Phụ An nói: “Cái này sao được, nửa đêm con làm ầm ĩ, ngộ nhỡ la hét huyên náo lại khiến chị con ngủ không yên.”

Diệp Ly Châu cười nói: “Không sao, có bọn nha hoàn trông chừng mà, phòng ngăn bên ngoài có cái giường, Gia Hữu ngủ ở đó.”

Dù sao Diệp Gia Hữu vẫn còn nhỏ, chỉ là một đứa bé, giữa hai chị em cũng không cần kiêng kị nhiều như vậy. Diệp Phụ An thấy hai người ở chung vô cùng hòa hợp, thì căn dặn Diệp Gia Hữu vài câu, nhắc cậu buổi tối không nên ồn ào, rồi để cậu ở lại.

Diệp Phụ An vừa rời đi, Diệp Gia Hữu liền lấy ra một bọc điểm tâm từ trong tay áo: “Châu Châu này, em cố ý để thái giám chạy một chuyến đến chỗ Hiền Phi nương nương. Trong cung của Hiền Phi có cô cô làm bánh xốp nhân táo ăn ngon nhất, không giống như bên ngoài, táo này không phải táo chỗ chúng ta, mà là đặc sản của một nước nhỏ nào đó trong sa mạc Tây Bắc, nếm thử thì đặc biệt ngọt dẻo.”

Quan hệ của Cung phi và bên ngoài cũng như nghìn vạn sợi tơ kết lại với nhau. Hiền phi là em gái của Trần Vương, Diệp Gia Hữu và Thế tử nhà Trần Vương qua lại thân thiết, tuổi hai người còn nhỏ, khéo miệng lại biết nói chuyện, hoàng đế cũng yêu thích hai đứa bọn họ, thường để bọn họ vào cung, hai người bọn họ vào cung cơ bản đều chạy đến chỗ Hiền Phi ăn chực.

Vú Trần ở một bên vội vàng nói: “Đêm hôm khuya khoắt, tiểu thư cũng không được ăn cái này, ăn rồi không tiêu được, lát nữa cũng sẽ nóng ruột. Công tử, ngài chớ khuyến khích tiểu thư ăn đồ linh tinh!”

Diệp Ly Châu cười nói: “Sắc trời tối rồi, vú cứ ra ngoài nghỉ ngơi một lát đi. Tự ta sẽ chú ý.”

Diệp Gia Hữu nói: “Châu Châu ơi, chị không thể ăn đồ tùy tiện hả?”

Diệp Ly Châu lắc đầu: “Không có chuyện gì, chị nếm một chút, thứ mà em trai cố tình mang về cho chị, đương nhiên chị muốn nếm thử xem.”

Nàng cầm lấy một miếng bánh xốp nhân táo, miếng bánh tròn trịa, cỡ nửa bàn tay, vỏ bánh mỏng như cánh ve, một tầng lại một tầng. Diệp Ly Châu cẩn thận bẻ một chút, nếm thử một miếng.

Mùi vị đúng là rất ngon, nhân táo tuy ngọt, lại không ngấy chút nào.

Ăn xong hai miếng, Diệp Ly Châu uống một hớp nước trà, nói: “Hôm nay vào cung, chơi có vui không? Có gặp được chuyện gì thú vị không?”

Diệp Gia Hữu vốn đang lo chị sẽ hỏi mình về bài tập, không ngờ Diệp Ly Châu không hỏi chuyện đó.

Hai người ngồi trên giường lò, Diệp Gia Hữu nhớ tới lời vú Trần nói, chỉ cho Diệp Ly Châu ăn non nửa miếng bánh nhân táo, rồi để nha hoàn cất đi.

Diệp Gia Hữu nói: “Hôm nay em đã gặp Tần vương đấy. Châu Châu này, dáng dấp của Tần vương đẹp cực nha. Thái Tử là mỹ nam tử được công nhận, người khác cũng khen Thái Tử là nhân vật có thần thái đặc biệt, như người ngọc vậy, mà đứng ở trước mặt Tần vương, phong thái cũng bị đè ép ba phần. Hôm khác hai người họ tới nhà mình làm khách, Châu Châu, em dẫn chị đi nhìn trộm.”

Trong mắt Diệp Ly Châu ẩn chứa vài phần tươi cười: “Sao em biết ngày khác bọn họ sẽ đến Tướng phủ?”

Diệp Gia Hữu thề lên thề xuống: “Chị tin em đi, nhất định sẽ tới.”

Cậu vẫn là có mấy phần nhãn lực đấy, biết lần này Tần vương tới kinh thành, sẽ không bỏ qua cơ hội lôi kéo Diệp Phụ An. Hôm nay nói chuyện với hắn ở trong điện chính là một trong những chứng cứ.


Diệp Gia Hữu đột nhiên nhớ ra cái gì đó, cậu lấy từ trong tay áo ra chuỗi hạt tử đàn lá nhỏ mà Tần vương thưởng cho cậu.

Diệp Gia Hữu nói: “Đây là hôm nay Tần vương ban cho em đấy, chị là Châu Châu, cái này cũng là Châu Châu.”

Diệp Ly Châu giơ tay khẽ ấn một cái lên trán của Diệp Gia Hữu: “Gọi chị.”

Diệp Gia Hữu nói: “Châu Châu dễ nghe hơn, ở trước mặt người ngoài, em sẽ gọi là chị.”

Cậu sợ Diệp Ly Châu so đo, lại vội nói: “Cha gọi chị là Châu Châu, em cũng muốn gọi như vậy.”

Diệp Ly Châu cũng không để bụng một cái xưng hô nho nhỏ, nàng cũng không để ý tới lễ nghi rườm rà.

Nàng nói: “Ở trước mặt chị muốn gọi thế nào cũng được, đừng để cha nghe thấy, ông chắc chắn sẽ răn dạy em đó.”

Diệp Gia Hữu gật đầu cười: “Em biết.”

Diệp Ly Châu cảm thấy chuỗi hạt châu bằng gỗ tử đàn này trái lại khiến người ta cảm thấy dễ chịu, mùi đàn hương thoang thoảng, màu sắc của hạt châu tươi đẹp, chắc là vật quý từng được đại sư khai quang.

Diệp Gia Hữu nói: “Châu Châu để cái vòng tay này ở bên gối nhé. Em thường nghe người ta nói, cây tử đàn lá nhỏ có tác dụng an thần dễ ngủ, buổi tối chị có thể ngủ ngon hơn một chút.”

Diệp Ly Châu gật đầu.

Diệp Gia Hữu thấy nói có mấy câu, sắc mặt của nàng đã bắt đầu lười biếng, cả người uể oải dựa lên gối đầu, chắc hẳn là không chống đỡ nổi nữa.

Thân thể Diệp Ly Châu yếu ớt, xem ra chính là dễ buồn ngủ, Diệp Gia Hữu nói: “Châu Châu buồn ngủ rồi hả? Để người vào hầu hạ chị ngủ nhé, ngày mai em cũng phải đi đến học đường, sẽ ngủ ở bên ngoài.”

Diệp Ly Châu “Ừ” một tiếng.

Chờ Diệp Gia Hữu ra ngoài kêu bà vú đi vào, Diệp Ly Châu mới móc ra một cái khăn từ trong tay áo, vừa hé miệng, trên khăn tay lập tức bị nhuộm đỏ.

Nàng lau đi, một tay đặt ở trên bàn, lúc sờ đến chuỗi hạt châu kia, trong lòng hơi thoải mái hơn một chút.

Thân thể của nàng thực sự không được nữa rồi, hiện giờ thỉnh thoảng cứ muốn ho khan, ép xuống không ho, đợi một lát thì sẽ ho ra máu.

Diệp Ly Châu cũng không biết mình có thể chống đỡ nổi một năm này hay không.

Bên này, Diệp Gia Hữu để bọn nha hoàn hầu hạ rửa mặt xong rồi cậu ngủ ở bên ngoài. Sau khi nằm dài trên giường, Diệp Gia Hữu nhìn chằm chằm đỉnh màn rắc vàng, hưng phấn đến khó có thể đi vào giấc ngủ.

Rốt cuộc cậu đã gặp được chị ruột của mình rồi. Trước khi Diệp Ly Châu quay về, Diệp Gia Hữu đã tưởng tượng ra nàng rất hoàn mỹ, đợi sau khi nàng trở lại, Diệp Gia Hữu phát hiện chị của mình có tính tình tốt, vẻ ngoài đẹp, giọng nói dịu dàng mềm mại, có thể khiến lòng người mềm nhũn, so với trong tưởng tượng của cậu còn hoàn mỹ hơn rất nhiều.

. . .

Trong đêm tối, đèn đuốc thâu đêm. Chỗ này đã rất lâu rồi không có người ở, có điều phòng ốc xây dựng vẫn tráng lệ, không hề có chút mùi mục nát hoang vu.

Phủ đệ trong kinh đúng giờ đều có người quét dọn, cũng có bộ phận tôi tớ lưu lại xử lý, giờ Tần vương tới kinh thành, chỗ Thái Tử cũng đưa một vài người khéo léo tới trông nom, cộng thêm binh mã mà Tần vương tự mang theo, quý phủ thoáng cái đã đầy ắp.

Trong thư phòng.

Đề Kiêu ngồi bên bàn sách bằng gỗ lim thớ vàng, bên cạnh hắn đang đặt mấy phong thơ cùng 7-8 cái sổ con, ngọn đèn ở trên kệ đèn cao cao cháy lên, chiếu sáng thư phòng rộng lớn sáng như ban ngày.

Cửa đột nhiên bị gõ một cái, Đề Kiêu chưa ngừng lại ngòi bút trong tay, lạnh giọng nói: “Vào đi.”

Một gã mặc áo đen nhẹ nhàng đi vào, hắn quỳ một chân xuống, trước mắt bị trúc phượng vĩ um tùm che chắn, cũng không thể nhìn rõ bóng người ở đằng xa.


Người áo đen nói: “Thuộc hạ mới vừa do thám phủ Thừa tướng. Phủ Thừa tướng canh phòng nghiêm ngặt, nội viện tầng tầng lớp lớp, thiết kế tài tình, có gia binh đóng giữ, hơi sơ ý là sẽ bị lạc ở bên trong. Chỗ ở của Diệp tiểu thư khó tìm, chỉ tìm được chỗ ở của hai người vợ bé của Diệp thừa tướng, lén nghe các nàng và tôi tớ nói chuyện, mới biết tên húy của Diệp tiểu thư.”

Dù sao cũng là phủ Thừa tướng, nếu như cao thủ bình thường có thể thâm nhập vào, Diệp Phụ An cũng không sống được lâu như vậy.

Đề Kiêu nói: “Nàng tên gì?”

“Diệp Ly Châu.” Thủ hạ nói.

Nói đến ngọc châu nghìn vàng, tất ở đầm sâu trên chín tầng trời, dưới cằm của Ly Long.

“Diệp Ly Châu.” Đề Kiêu đặt bút trong tay xuống, “Diệp Phụ An quả thật thương yêu cô con gái này của ông ta.”

Ngọc châu nghìn vàng dưới cổ Ly Long, trong đầm nước sâu trên trời, không phải người thường có thể dễ dàng có được. Diệp Phụ An đặt tên cho con gái là Ly Châu, cũng là bởi vì quá mức trân trọng.

Thủ hạ lại nói: “Dường như Diệp thừa tướng không nói dối, thân thể Diệp tiểu thư quả thực không tốt, vợ lẽ của ông ta đều đang nói, lần này Diệp thừa tướng đón Diệp tiểu thư về, chủ yếu là sợ nàng bệnh chết ở bên ngoài, nếu chết cũng phải chết ở nhà.”

Ánh mắt của Đề Kiêu chợt lạnh lẽo.

Ngày đó hắn trông thấy Diệp Ly Châu, nàng quả thực có vẻ ốm yếu, bước đi lảo đảo, một trận gió là có thể thổi bay.

Có điều cơ thiếp trong Diệp phủ thật là to gan, thân là nô tài, lại dám bàn luận về chủ nhân.

Đề Kiêu đột nhiên nói: “Ngươi có lẽ biết, tên của bảo đao bên hông bản vương chứ?”

Loan đao hắc kim của Đề Kiêu tên là Trọng Uyên, là binh khí đứng đầu thiên hạ, thấy Trọng Uyên, thì chẳng khác nào thấy Đề Kiêu, người bên cạnh hắn sao có thể không biết?

Gã thủ hạ kia nói: “Thuộc hạ biết, đao tên là Trọng Uyên.”

Đề Kiêu gật đầu, rồi mới nói: “Ngươi lui ra đi.”

Sau khi gã thủ hạ đó lui ra ngoài, trong lòng ngờ vực. Ra khỏi cửa tình cờ đụng phải người lãnh đạo trực tiếp là Hứa tướng quân, thuận miệng hỏi hai câu.

Hứa Đạt là một người đàn ông trung niên, đầy mặt là râu quai nón, nhìn qua có chút tùy tiện cẩu thả.

Sau khi ông ta nghe tên thủ hạ này nói thì liếc mắt khinh thường: “Trên Trọng Uyên còn thiếu một viên ngọc quý, viên ngọc quý này chính là viên ngọc châu của Ly Long. Điện hạ có ý gì, ngươi tự suy nghĩ đi.”

Tên thủ hạ này trong nháy mắt hiểu ra: “Nhưng là —— điện hạ không phải là nên làm mai cho Thái Tử sao?”

Hứa Đạt quay đầu cho thủ hạ một cái tát: “Đồ ngu! Ai nhìn thấy trước, thì người chính là của người đó!”







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.